Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1640: Khi dễ ta? (1)




Lúc này ngay cả dáng vẻ tươi cười của hắn cũng mang theo sự sung sướng. Thời điểm lời nói truyền ra, chẳng biết tại sao tim của vị lão nhân Thiên Nhân kia cợt đập mạnh. Nhưng hắn cũng không có quá mức lưu ý, hờ hững mở miệng.

- Bộ dạng người này khả nghi, tự tiện xông vào thành Kinh Châu. Người đâu, có lẽ cần phải bắt về điều tra rõ ràng. Nếu thân phận vẫn như bình thường, lại thả ra cũng không muộn. Nếu như phản kháng, tử hình ngay tại chỗ!

Lời của lão nhân Thiên Nhân vừa nói ra, mọi người ở bốn phía xung quanh lập tức lui về phía sau. Thời điểm mỗi một người nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, đều có phần thông cảm. Nhưng vẫn có không ít người, trên khóe miệng lộ ra vẻ châm chọc.

- Gia hỏa này choáng váng rồi sao? Dám ở chỗ này dương oai giễu võ?

- Cần gì phải vậy chứ? Đây chính là Tử Lâm Hầu. Không phải là nhường đường thôi sao? Cũng sẽ không rơi mất khối thịt nào.

- Người này xong rồi. Mấy ngày nay, tất cả những người bị xem là bộ dạng người khả nghi, không có một người nào có thể còn sống đi ra ngoài đại lao!

Thời điểm mọi người đều nhỏ giọng bàn luận, lúc này trong mắt mỗi một người thủ vệ khác trấn thủ cửa thành này, lóe lên hàn quang. Ngoại trừ người trước bị Bạch Tiểu Thuần chấn áp tới đờ cả người ra, những kẻ khác đều nhanh chóng chạy ra, lao thẳng đến chỗ Bạch Tiểu Thuần.

Bạch Tiểu Thuần cũng không nghĩ tới những tu sĩ Thiên Nhân trấn thủ cửa thành này lại có thể trực tiếp động thủ đối với mình. Thần sắc hắn có chút kinh ngạc, khe khẽ thở dài.

- Cần gì phải làm vậy chứ? Ta chỉ là muốn tiến vào thành... Ta vốn đã muốn đê điều.

Bạch Tiểu Thuần lắc đầu, giơ tay phải vung lên. Hắn không tản ra tu vi Thiên Tôn, lộ ra chỉ là một lực lượng cảnh giới Nguyên Anh tương đương với gấp mười lần so với mấy thủ vệ kết đan này. Bốn phía xung quanh hắn nhất thời lại biến hóa ra gió bão. Trong tiếng nổ lớn, sau khi mấy thủ vệ kết đan đã tới, âm thanh truyền ra. Một lực đẩy cực kỳ cường đại, khiến cho mấy thị vệ này đều rút lui. Mỗi một người càng phun ra máu tươi.

- Lớn mật. Quỳ xuống cho ta!

Lão nhân Thiên Nhân quát khẽ. Bóng người thoáng một cái, lao thẳng đến chỗ Bạch Tiểu Thuần. Hắn giơ tay phải lên. Tu vi Thiên Nhân trực tiếp bạo phát, hung hăng vỗ xuống về phía Bạch Tiểu Thuần!

Một khi bị hắn vỗ trúng, theo hắn thấy, cho dù người trước mắt này không chết, nhưng từ đó về sau, chỉ có thể quỳ, không có cách nào đứng thẳng!

Trong lòng hắn cũng đang tầm giễu cợt. Thầm nghĩ nếu như gia hỏa này không phản kháng, mình tối đa cũng chỉ là xử phạt một chút mà thôi. Hiện tại nếu như lựa chọn phản kháng, đó chính là mắt không mở, muốn đi tìm chết. Hiện tại, bất luận hắn làm như thế nào, đều phù hợp với luật lệ của thành Kinh Châu!

Nhưng ngay trong chớp mắt khi lão nhân Thiên Nhân này ra tay. Bạch Tiểu Thuần thở dài, tay phải trong nháy mắt giơ lên. Lại trước khi lão nhân Thiên Nhân đánh xuống, hắn lại một tát đánh ra.

- Vẫn là ngươi quỳ đi.

Thời điểm Bạch Tiểu Thuần nói ra lời này, những tiếng va chạm ầm ầm vang lên, lão nhân Thiên Nhân này chỉ cảm thấy trước mắt chợt hoa lên. Một lực mạnh trực tiếp đập vào mặt. HẮn căn bản không có cách nào né tránh. Thậm chí vào giờ phút này đầu óc hắn cũng trống rỗng, hai lỗ tai nổ vang. Hắn phun ra máu tươi. Thân thể hắn lại ở giữa không trung, bị lực mạnh này trực tiếp vỗ xuống. Một tiếng động vang lên. Hắn lại quỳ gối ở trước mặt Bạch Tiểu Thuần. Đầu gối hắn lại vỡ nát, máu tươi tràn ra!

Đau đớn kịch liệt, khiến cho lão nhân Thiên Nhân này phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết. Hắn muốn đứng lên, nhưng đầu gối vỡ nát, ngay cả tu vi cũng giống như muốn tan vỡ, lại không có cách nào đứng lên.

Cảnh tượng như vậy, khiến cho mọi người ở bốn phía xung quanh đều ngây người. Mỗi người đều mở miệng hít sâu một hơi, đều há hốc miệng.

- Ngươi không phải là Nguyên Anh. Nhưng cho dù ngươi là Thiên Nhân, ngươi cũng chết chắc rồi!

Lão nhân Thiên Nhân nhịn xuống đau đớn, thần sắc vặn vẹo. Trong tiếng rít gào, hắn lấy ra một miếng ngọc giản, trực tiếp bóp nát.

Ngọc giản này, chính là sử dụng để cảnh báo. Sau khi bóp nát, lúc này lập tức ở bên trong thành Kinh Châu này, lại có rất nhiều cầu vồng phóng lên cao, lao thẳng đến nơi đây.

Bạch Tiểu Thuần có chút bất đắc dĩ. Thật ra hắn vốn có ý định tiến vào thành. Lúc này mắt thấy gây cho sóng dao động không nhỏ, lắc đầu, xoay người đi về phía cửa thành, dự định xuyên qua màn ánh sáng, trực tiếp tiến vào thành.

Nhưng ngay trong nháy mắt khi Bạch Tiểu Thuần muốn rời khỏi, Tử Lâm Hầu đứng ở cách đó không xa, trước sau không mở miệng, lại chậm rãi nói ra một câu nói.

- Ngăn cản hắn.

Nhất thời đám thuộc hạ ở phía sau hắn, trong mắt mỗi một người đều có hàn quang lóe lên, lao thẳng đến Bạch Tiểu Thuần. Năm Thiên Nhân, hơn mười Nguyên Anh đại viên mãn, bọn họ xuất động, dâng lên khí thế kinh thiên động địa. Mọi người ở bốn phía xung quanh lại chấn động, còn có chút chờ mong. Mỗi một người chỉ cảm thấy hôm nay được mở rộng tầm mắt. Bọn họ thấy được náo nhiệt trước kia không nhìn thấy được.

- Đáng tiếc. Nếu như hắn là tu vi Thiên Nhân, sớm lộ ra một chút không phải là tốt rồi sao?

- Đây rõ ràng chính là chuẩn bị. Hiện tại kết thúc đi. Thuộc hạ của Tử Lâm Hầu đều có kinh nghiệm sa trường. trong tay mỗi một người, đều giết chóc hơn vạn người!

Ở thời điểm mọi người ở bốn phía xung quanh đều cảm thán, Bạch Tiểu Thuần có chút nổi giận. Hắn cảm thấy mình cũng không đi tìm Tử Lâm Hầu này gây phiền phức. Đối phương lại còn chủ động trêu chọc mình.

- Đây là khi dễ ta sao?

Bạch Tiểu Thuần trừng mắt, tay phải bỗng nhiên giơ lên. Trong nháy mắt khi hơn mười người kia tới, trực tiếp vung lên. Lần này hắn cố ý lộ ra chính là sóng dao động của tu vi Thiên Nhân đại viên mãn. Trong nháy mắt, trong lòng những thủ hạ của Tử Lâm Hầu điên cuồng run rẩy. Bọn họ không khỏi kinh hãi.

Tiếng sấm trở thành âm thanh duy nhất bên tai bọn họ. Trước mắt của tất cả mọi người đều mơ hồ. Bọn họ chỉ cảm thấy một lực mạnh, giống như dời núi lấp biển truyền tới. Bọn họ căn bản không có cách nào chống lại. Năm Thiên Nhân này đứng mũi chịu sào, toàn thân chấn động mãnh liệt. Mỗi một người đều phun ra máu tươi, thân thể trực tiếp đã bị lực mạnh này đập vào trên mặt đất, tất cả quỳ xuống.

Mà hơn mười tu sĩ Nguyên Anh đại viên mãn này cũng giống như vậy. Ở dưới lực lượng mạnh mẽ này, thời điểm tất cả đều bị đập ngã trên mặt đất, trong đầu bọn họ vẫn còn ảm đạm. Nhưng đau đớn mãnh liệt đến từ thân thể đưa tới những tiếng kêu thê lương thảm thiết, lại vang vọng không ngừng.