Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1619: Hóa ra ta là người bảo vệ




- Chẳng lẽ là vì ta động vào chỗ nào đó huyền diệu hay sao?

Hơi thở của Lý Đông Hạo trở nên dồn dập, tâm thần chấn động. Sự bất an trong lòng đã được hắn miễn cưỡng đè ép xuống, lại một lần nữa dâng lên. Đúng là kích động. Hắn cảm thấy, có thể lần này, đối với mình mà nói không phải là chuyện xấu, mà là cơ duyên!

Nhưng gần như đồng thời với sự kích động này dâng lên, Lý Đông Hạo lại trợn mắt há hốc mồm. Hắn hoàn toàn há hốc mồm!

Thậm chí trong đầu hắn cũng có sấm sét ầm ầm đánh xuống. Ở trong mắt của hắn, hắn lập tức liền nhìn thấy phía trước ngoài bậc thang thứ mười ra, lúc này rốt cuộc từ từ huyễn hóa ra, tằng khối lại từng khối tảng đá lớn, tràn ngập uy áp!

Mười một, hai mươi ba, ba mươi lăm, bốn mươi chín, sáu mươi bảy, tám mươi mốt... Cho đến một trăm!

- Sao có thể như vậy được? Một trăm bậc thang!

Lý Đông Hạo chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa. Thân thể hắn cũng có chút đứng không vững. Giống như tất cả mọi thứ trước mắt hoang đường đến cực hạn, vượt ra khỏi tưởng tượng của hắn. Ở trong mắt của hắn, phía trước hắn, lúc này rất nhiều bậc thang trực tiếp tràn lan triển khai, xem như là những thứ trước mắt này, tròn một trăm bậc thang, từng tầng tăng lên, tản ra khí tức tang thương, sừng sững ở trước mặt Lý Đông Hạo. Nhất là khi hắn chú ý thấy, càng là bậc thang phía sau, trên đó tồn tại uy áp lại càng lớn, đã vượt ra khỏi sự tưởng tượng của hắn.

Thân thể Lý Đông Hạo run rẩy, trong mắt mang theo sự mờ mịt. Lúc này tâm thần hắn đã sắp suy sụp. Sau khi một trăm bậc thang này xuất hiện thêm, hắn liền sụp xuống, ngây người ở nơi đó.

- Đây... Đây là có chuyện gì...

Sắc mặt Lý Đông Hạo tái nhợt. Trong tiếng thì thào, theo tâm thần suy sụp, thân thể hắn cũng không chịu nổi uy áp của bậc thang dưới chân, trong đầu vang lên tiếng nổ lớn. Toàn thân hắn trực tiếp đã bị đánh văng ra khỏi bậc thang. Theo ánh sáng truyền tống lập lòe, thân ảnh của hắn nhất thời đã bị cuốn ra khỏi cửa thứ sáu này.

Thời điểm xuất hiện, hắn đã ở trên quảng trường nơi tay cầm của cây quạt!

Vì lực đánh ra quá lớn, Lý Đông Hạo xuất hiện ở trên quảng trường, bóng người vừa lộ ra, liền trực tiếp phun ra một búng máu tươi lớn. Thân thể hắn lảo đảo lui ra phía sau vài bước. Ánh mắt hắn vẫn tràn ngập sự ngây dại, vẫn mang theo sự mờ mịt không có cách nào tin nổi. Hắn dường như bị công kích khó có thể hình dung. Ngay cả niềm tin giường như cũng muốn vỡ nát.

- Không thể như vậy được...

- Tại sao có thể như vậy...

- Rõ ràng là chín bậc thang...

Lý Đông Hạo mất hồn mất vía, trong miệng lẩm bẩm. Đồng thời, hắn thật sự không dám đi tin tưởng vào tất cả những gì chính mình nhìn thấy được. Thậm chí cho dù là lúc này vì thất bại bị truyền tống đi ra, hắn vẫn có cảm giác dường như tất cả những điều này đều chỉ là ảo giác. Lúc này hắn chợt nắm lấy một bạn đồng hành Bán Thần Tà Hoàng Triều ở bên cạnh.

- Hứa đạo hữu, ngươi... Ngươi cũng từng đi qua cửa thứ sáu. Cửa thứ sáu có mấy bậc thang?

Tu sĩ Bán Thần này bị Lý Đông Hạo bắt được, mắt thấy đôi mắt Lý Đông Hạo tràn ngập tơ máu, trong mờ mịt dường như mang theo sự hoảng sợ, hắn cũng sửng sốt một chút.

- Chín. Lý Đông Hạo, ngươi làm sao vậy?

Vị tu sĩ Bán Thần này có chút do dự mở miệng.

Nghe được lời nói của đối phương, trong đầu Lý Đông Hạo lại chấn động, hơi thở ồ ồ. Dường như vẫn không cam tâm, hắn lui ra phía sau vài bước, tìm được mấy Bán Thần đều dừng lại ở cửa thứ sáu, hỏi từng người một vấn đề giống hệt nhau.

- Chín!

- Chín. Chuyện này mọi người đều biết, đã không phải là bí mật.

- Lý Đông Hạo ngươi làm gì vậy? Loại vấn đề này, còn cần hỏi sao? Chính ngươi đi xem chẳng phải sẽ biết sao?

Nghe tất cả mọi người trả lời, thân thể Lý Đông Hạo càng thêm run rẩy. Vào giờ phút này, theo lời nói của mọi người, một sự ủy khuất mãnh liệt không có cách nào hình dung, hoàn toàn bạo phát.

- Các ngươi đều là chín bậc thang. Vì sao... Vì sao ta gặp phải, là một trăm bậc thang?

Lý Đông Hạo hoàn toàn sụp đổ. Trước đó ở trong cửa ải thứ sau, hắn đã gần như suy sụp. Hiện tại sau khi biết được đáp án, hắn cảm thấy quạt tàn này đối với mình, tràn ngập ác niệm không có cách nào hình dung. Loại ác niệm này, đã khiến cho hắn tuyệt vọng.

Lúc này mọi người ở bốn phía xung quanh sau khi nghe được lời Lý Đông Hạo nói, đều kinh hãi. Mỗi một người mặc dù hoài nghi, nhưng lại càng thêm cẩn thận. Bọn họ cảm thấy độ khó ủa của ải này chắc hẳn sẽ thỉnh thoảng thay đổi. Cùng lúc đó, bọn họ đều thương thay cho Lý Đông Hạo.

- Lý Đông Hạo này gặp xui xẻo... Nghĩ đến tỷ lệ độ khó của cửa ải này thay đổi chắc là rất nhỏ. Vậy mà cũng bị hắn gặp phải.

- Tốc độ của chúng ta phải nhanh hơn nữa. Ta cũng không muốn ở cửa thứ sáu, nhìn thấy được một trăm bậc thang...

Thời điểm mọi người bàn luận, Bạch Tiểu Thuần ngồi ở phía xa, lúc này cũng trợn mắt há hốc mồm. Những người khác chỉ là nghe ngôn từ của Lý Đông Hạo tưởng tượng ra hình ảnh không giống nhau. Nhưng Bạch Tiểu Thuần lại chính mắt nhìn thấy được tất cả mọi thứ phát sinh. Một trăm bậc thang ở cửa thứ sáu này, đừng nói là Lý Đông Hạo, cho dù đổi lại là Bạch Tiểu Thuần, hắn cũng không nắm chắc có thể xông qua.

Lúc này hắn nhìn Lý Đông Hạo đang suy sụp, nhìn mọi người ở bốn phía xung quanh đang bàn luận. Dần dần, Bạch Tiểu Thuần mở miệng hít sâu một hơi.

Sau đó ở trong lòng hắn lại là dâng lên cảm giác mừng như điên!

- Ta... Ta chỉ là suy nghĩ một chút, hi vọng độ khó tăng lên, khiến cho hắn không qua được mà thôi. Nhưng cửa thứ sáu này lại có thể thật sự thay đổi mức độ khó, xuất hiện một trăm bậc thang!

Bạch Tiểu Thuần hít thở cũng không ổn định. Trong mắt của hắn xuất hiện ánh sáng mãnh liệt. Hắn cảm thấy vào giờ phút này, có một cánh cửa lớn hoàn toàn mở ra ở trước mặt mình.

- Hóa ra, sau khi dấu vết của ta chiếm hai phần quạt tàn này, không chỉ là trạng thái có thể so sánh với xông qua cửa ải hai mươi, ta... ta thậm chí có thể sửa đổi lại độ khó của hai mươi cửa ải đầu!

- Trời ạ, ta trước đó quá choáng váng, không nên suy nghĩ mình đi thêm được mấy cửa ải. Ta chắc hẳn phải thay đổi ý nghĩ một chút đã!

- Dựa vào quyền hạn của ta, dựa vào năng lực ta có thể điều khiển mưc độ khó khăn. Mụ nội nó, ta ở chỗ này, ta chính là thần linh!