Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1583: Liên Yến (2)




Theo tin tức truyền ra, theo tiếng người bàn luận càng lúc càng nhiều, cho dù Bạch Tiểu Thuần không mấy khi ra cửa, cũng phải chú ý tới đài sen. Dần dần nghe về nói chuyện này. Nhất là mùi thơm ngát tràn ngập ở trong thành, khiến cho Bạch Tiểu Thuần cũng kinh ngạc vô cùng.

- Đài sen!

Trong sự hiếu kỳ Bạch Tiểu Thuần, ra ngoài tìm hiểu một hồi. Khi trở về trong mắt của hắn lộ ra sắc thái hưng phấn.

- Trước đó ta bao giờ cũng nghĩ tới Thiên Long Ngư, lại có thể quên mất ở trong thiên trì này, ngoại trừ Thiên Long Ngư ra, còn có thiên tài địa bảo khác.

Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới mình thăm dò biết được chuyện liên quan tới đài sen, nhất thời thần sắc khó nén được vẻ vui mừng bất ngờ.

Sở dĩ Thánh Hoàng Thành lựa chọn xây dựng ở trên thiên hồ, chính là bởi vì trong thiên trì có một gốc cây Tiên Liên tuyệt thế. Tiên Liên tuyệt luân thiên hạ, toàn bộ đại lục Vĩnh Hằng cũng chỉ có một gốc cây như thế mà thôi. Cho dù Tà Hoàng cũng hâm mộ. Đó là chí bảo của cả Thánh Hoàng Triều.

Rễ của Tiên Liên này tràn ngập mặt đất, tuy chỉ có một đóa hoa sen, nhưng lại sinh ra rất nhiều lá sen. Cùng lúc đó, còn có vô số đài sen ẩn ở dưới nước. Cứ cách trăm năm, sẽ có một phần đài sen giống như nở rộ, rẽ nước lộ ra.

Hạt sen bên trong có kích thước khác nhau. Loại tốt nhất thậm chí đạt tới một mức độ nào đó, vượt qua tiên đan. Cho dù là kém một chút, chỉ cần có thể rẽ nước lộ ra, đều có thể so với tiên đan.

Đối với toàn bộ Thánh Hoàng Triều mà nói, mỗi lần đài sen nở rộ, hạt sen bên trong đều là chí bảo. Chỉ có điều đối với việc hái hạt sen, Thánh Hoàng có quy định nghiêm ngạt. Toàn bộ bên trong Thánh Hoàng Thành, không thể có tư cách lấy hạt sen. Chỉ có bản thân Thánh Hoàng mới có tư cách hái. Mỗi lần nở rộ chỉ có thể lấy một nghìn hạt sen, không thể lấy nhiều hơn. Lại chỉ có đài sen đã lộ ra khỏi mặt nước, mới được phép lấy hạt sen xuống. Nói như vậy, từ đài sen đầu tiên rẽ nước lộ ra, cho đến từng đài sen lục tục xuất hiện, quá trình lấy hết một nghìn hạt, sẽ kéo dài từ nửa tháng tới một tháng.

Đồng thời, ở trong thời gian đài sen này nở rộ cùng với thời gian hái, dựa theo lệ cũ trước kia, Thánh Hoàng đều sẽ bày ra yến hội. Văn võ trong toàn triều đều sẽ tham dự yến tiệu. Ở trong yến tiệu này, bọn họ vừa uống tiên tửu, vừa chờ Thánh Hoàng bày ra phương pháp Thái Cổ, lấy xuống từng hạt sen, ban cho mọi người.

Bình thường trong một nghìn hạt hạt sen này, có khoảng ba trăm hạt, sẽ ban thưởng cho ba trăm văn võ đứng đầu trong triều. Còn có hai trăm hạt sen lại là ban thưởng cho người lập được công lớn. Còn có hai trăm hạt sen, ở địa phương được chỉ định, bán đấu giá cho thiên hạ.

Cuối cùng ba trăm hạt còn lại sẽ được đưa vào hoàng cung, sử dụng để luyện đan.

Hiện tại đã có hơn mười đài sen xuất hiện. Những tin đồn liên quan tới Liên Yến, đã được khuếch tán ở bên trong Thánh Hoàng Thành. Thậm chí tu sĩ ở chỗ Tiên Vực Thánh Hoàng Triều cùng với Tiên Vực thứ hai đều phấn chấn. Mỗi một gia tộc còn chuẩn bị đấu giá lấy về.

- Hạt sen này có thể so với tiên đan!

Bạch Tiểu Thuần hít một hơi thật sâu, trong đầu lại hiện lên những gì mình thăm dò được. Sau đó, hắn liếm môi, hai mắt phát ra ánh sáng.

- Dựa vào thân phận của Thông Thiên Công ta, dù thế nào cũng có thể được ban thưởng một hạt chứ.

Ở trong sự mong chờ của Bạch Tiểu Thuần, mấy ngày sau, từ trong hoàng cung truyền ra tiếng chuông vang vọng không ngừng. Liên Yến được văn võ trong toàn triều chờ đợi trong khoảng thời gian này, cuối cùng được mở ra.

Bạch Tiểu Thuần đè xuống kích động trong lòng, chỉnh đốn lại trang phục, sau đó lao thẳng đến hoàng cung. Khi hắn đến nơi, thấy được trên quảng trường cực lớn trong hoàng cung này, hiện tại bày mấy nghìn bàn con. Phía trên đặt rượu ngon tiên quả. Còn có số lượng lớn thị nữ trong cung, làm bạn ở bên.

Đã có không ít tu sĩ quyền quý đã sớm đến, lúc này đang ngồi ở sau những chiếc bàn con, chuyện trò vui vẻ với nhau. Trong đó có cả đám người Trần Tô, Cổ Thiên Quân. Bọn họ cũng thấy được bóng dáng của Bạch Tiểu Thuần. Cổ Thiên Quân trực tiếp xem như không nhìn thấy. Mặc dù trong lòng Trần Tô chướng mắt Bạch Tiểu Thuần, nhưng ngoài mặt vẫn ôn hòa tươi cười.

Về phần các tu sĩ quyền quý khác, phần lớn cũng như vậy. Chỉ là ở sâu bên trong đôi mắt bọn họ vẫn có phần khinh miệt. Tuy người ngoài không nhìn ra, nhưng Bạch Tiểu Thuần tu luyện nhiều năm như vậy, cùng người giao tiếp lâu như vậy, tự nhiên nhìn thấy rất rõ ràng.

- Đây không phải là Thông Thiên Công sao? Bình thường lúc đại triều, ngươi đều tới muộn. Hôm nay tới thật sớm.

- Thông Thiên Công từ tiểu thế giới tới, sợ là cả đời cũng không thấy từng trải qua Tiên Liên. Chỉ có điều lấy thân phận của Thông Thiên Công, nghĩ đến lần này Thánh Hoàng cũng sẽ ban cho một hạt.

- Lại nói tiếp, chắc hẳn trong toàn bộ thế giới Thông Thiên, Thông Thiên Công vẫn là người đầu tiên có thể ăn được Tiên Liên. Loại phúc khí này, người bình thường khó có. Thời điểm nhấm nháp lại phải chú ý một chút. Phải nhai nhuyễn nuốt chậm thưởng thức một hồi.

Nghe những quyền quý ở bốn phía xung quanh làm trò cười, Bạch Tiểu Thuần vội ho một tiếng, giả vờ nghe không ra sự châm chọc bên trong. Hắn nhìn về phía mọi người cười ha ha một tiếng, không những không có rời xa, thậm chí còn tìm một vị trí ở sát đầu, lần lượt cùng mọi người ngồi xuống.

- Lại nói tiếp, cũng thật hoài niệm. Trước đây, thời điểm ta ở thế giới Thông Thiên, mỗi ngày vừa mở mắt, vẫn dùng Tuyết Liên Tử mười vạn năm cắn ở trong miệng một cái, sau đó nhổ ra, chỉ lấy mùi thơm của nó. Mùi thơm này một ngày cũng không tan ra, rất khó quên. Vốn tưởng rằng không có cơ hội, lại không nghĩ tới các ngươi ở đây lại có hạt Tiên Liên.

Bạch Tiểu Thuần ho nhẹ một tiếng, mắt cũng không chớp cái nào, khoa trương nói.

- Đáng tiếc ở đây không có Linh Vĩ Kê. Ở chỗ của chúng ta có một loại tiên điểu, là do quy tắc thiên địa diễn biến, tên là Linh Vĩ Kê hủy thiên diệt địa, sử dụng Tuyết Liên Tử vạn năm trở lên cùng Linh Vĩ Kê này làm thịt kho tàu, lại rắc thêm tiên tiêu năm mươi vạn năm trở lên. Mùi vị đó, ăn một lần, cả tuần cũng không quên.

- Đáng tiếc. Cho dù lấy thân phận của ta, cũng chỉ ăn được mấy nghìn con mà thôi.

Bạch Tiểu Thuần thở dài, trong mắt lộ ra sự hồi ức, lộ ra biểu tình tiếc nuối hoài niệm.