Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1477: Lại quyết đấu!




Đối thủ của bọn họ, Bán Thần lão tổ đến từ ba Đại Nguyên Đầu tông môn, thần sắc dường như cũng biến đổi không ngừng.

- Đó là... phương hướng Cự Quỷ Thành!

Sáu người này lập tức lại đoán được, vị trí của bàn tay to trên trời cao lúc này, chính là... Cự Quỷ Thành!!

- Bên trong Cự Quỷ Thành đã xảy ra chuyện gì?

- Chuyện này không thích hợp!

Giờ phút này, gần như tất cả mọi người trong Man Hoang đều bị cái bàn tay từ bên trong vòng xoáy trên trời cao vươn ra, chấn động dẫn dắt tâm thần.

Trong Khôi Hoàng Thành, thần sắc Đại Thiên Sư nghiêm trọng, nhìn chằm chằm vào bầu trời. Khôi Hoàng thế hệ này cũng đứng ở ngoài hoàng cung, nhìn không chớp mắt. Bên trong hai mắt lộ ra sự cừu hận mãnh liệt.

Thời khắc này trên bầu trời Cự Quỷ Thành, khí tức của Bạch Tiểu Thuần có chút ngưng trệ. Hắn nhìn vòng xoáy trên trời cao này, nhìn bàn tay to từ bên trong vòng xoáy đang vươn ra, trong đầu của hắn đột nhiên dâng lên cảm giác bất an mãnh liệt.

Lúc này đây cảm giác bất an càng lúc càng mạnh. Đến cuối cùng, gần như hóa thành sóng to gió lớn, ở trong lòng của hắn dâng lên.

- Thiên Tôn... muốn ra tay với ta!

Ý thức này chợt nổ tung ở trong đầu Bạch Tiểu Thuần. Hắn thậm chí cũng không kịp suy nghĩ tìm hiểu xem, tại sao Thiên Tôn lại phải làm như vậy, thân thể đã tính lập tức lui về phía sau.

Chỉ là bàn tay này quá lớn. Lúc này bàn tay hạ xuống giống như bầu trời sạt lở xuống, vượt qua rất xa so với phướng pháp tinh không của Tinh Không lão tổ lúc trước. Dù sao tinh không của Tinh Không lão tổ chỉ là đạo pháp. Hiện tại tay của Thiên Tôn ẩn chứa lực thế giới, trấn áp giống như trời thật sự sụp đổ!

Gần như trong nháy mắt khi Bạch Tiểu Thuần lui ra phía sau, bàn tay này mang theo lực thế giới thiên địa nơi này, ầm ầm đến. Hình như chỉ cần là ở bên trong mảnh thế giới này, như vậy không quan tâm Bạch Tiểu Thuần chạy trốn tới chỗ nào, đều trốn không thoát được tay của Thiên Tôn!

Cự Quỷ Vương lộ ra thần sắc sợ hãi. Trong lòng Tinh Không lão tổ chấn động. Hai người đều đã nhìn ra, bàn tay lớn của Thiên Tôn đột nhiên xuất hiện... Mục tiêu, chính là Bạch Tiểu Thuần!!

- Huyết Tổ...

Hai người gần như đồng thời, liền nghĩ đến một cảnh tượng Huyết Tổ năm đó bị Thiên Tôn trấn áp. So với việc Tinh Không lão tổ do dự, thần sắc Cự Quỷ Vương đột biến, chợt hướng về phía Bạch Tiểu Thuần gầm hét lên.

- Nhanh đi Khôi Hoàng Thành! Thiên Tôn muốn giết ngươi!

Trong lòng Bạch Tiểu Thuần thầm than khổ. Hắn tự nghĩ, mình không quá mức đắc tội Thiên Tôn. Thậm chí mình cùng Đỗ Lăng Phỉ còn có tình cảm liên quan. Hắn chẳng qua là muốn ngăn cản chiến tranh. Thậm chí còn chuẩn bị đi tìm người canh giữ lăng mộ, muốn bảo đối phương mở ra cánh cửa của thế giới, để cho Thiên Tôn rời đi.

Mặc dù là có giao hẹn cùng Hàn Môn lão tổ, nhưng trước đây Bạch Tiểu Thuần cũng nói, hắn cùng với Thiên Tôn không có thù. Hắn sẽ không đi giúp đỡ Hàn Môn lão tổ đối phó với Thiên Tôn.

Hắn không muốn đánh đánh giết giết. Hắn chỉ muốn tìm một trong hai bên đều có thể tiếp nhận biện pháp, tới hóa giải tất cả ân oán...

- Hắn... muốn giết ta!

Thân thể Bạch Tiểu Thuần chấn động. Đồng thời, hắn lại phát hiện mình chỉ cảm thấy cay đắng, nhưng không có bất ngờ... Hình như ở trong lòng của hắn, theo những gì trải qua trước đây, ngay cả bản thân hắn cũng không có ý thức được, hắn đã có chuẩn bị tâm lý.

Bất luận là quan hệ giữa hắn cùng với người canh giữ lăng mộ, giữa hắn cùng với Bạch Hạo, hay là hắn biết được chuyện Hàn Môn lão tổ cùng với thế giới pháp bảo, tất cả... hình như đều có thể trở thành căn do để Thiên Tôn ra tay với hắn.

Trong tiếng nổ lớn, bàn tay to của Thiên Tôn càng tới gần, chợt đánh xuống. Thân thể Bạch Tiểu Thuần nhanh chóng lui về phía sau. Nhưng mặc cho hắn nhanh chóng lui lại tới mức nào, cũng vẫn không có cách nào tránh được bàn tay lớn này hạ xuống.

Nguy cơ trước mắt, trong mắt Bạch Tiểu Thuần chợt đỏ đậm. Vân Lôi Nhân Tổ Biến bạo phát toàn diện. Đồng thời, tu vi của hắn cũng phát ra dao động.

- Thiên Tôn!

Bạch Tiểu Thuần gầm khẽ một tiếng. Hắn biết mình tránh cũng không thể tránh được, chỉ có ra tay phản kích.

Cũng chính là vào giờ phút này, ở sâu bên dưới mặt đất Khôi Hoàng Thành, nơi chứa bảo vật của toàn bộ Khôi Hoàng Triều, thành trìa xuối cùng dưới ba thành...

Nơi đây một mảnh u ám. Bốn phía xung quanh là những hài cốt của trận chiến năm ấy, khi Khôi Hoàng Triều bị đuổi ra khỏi khu vực Thông Thiên. Chúng được chất thành một đống đổ nát vô cùng an tĩnh. Ở chỗ một tháp cao đổ nát, một lão già ngồi khoanh chân.

Toàn thân lão già này mặc trường bào tối tăm, mái tóc hoa râm lộ ra sự mục nát. Nếp nhăn trên mặt không giấu được tử khí trên dưới toàn thân. Nếu không phải là người này hiện tại đang mở mắt ra, ở trong đôi mắt vẩn đục còn có một tia thần thái, sợ là sẽ phải bị xem trở thành một xác khô còn chưa mục nát.

Nhưng trong mắt hắn lại có một tia thần thái như vậy. Lão già này thoạt nhìn, còn giống như mới vừa từ bên trong phần mộ bò ra ngoài, kéo dài hơi tàn, nhưng cũng dầu hết đèn tắt, không kiên trì được bao lâu, sẽ phải một lần nữa trở về đất cũ.

Chính là... Người canh giữ lăng mộ!

Hắn đã sống quá lâu. Hình như từ lúc mảnh thế giới này vừa sinh ra, hắn đã tồn tại, từng trải biến thiên rất lâu, thấy được toàn bộ thiên địa biến hóa, thấy được chúng sinh từng đời một xuất hiện, từng đời một diệt vong... Tim hắn, đã mệt mỏi không chịu nổi.

Nhất là ban đầu cuộc chiến tuyệt thế ở Man Hoang cùng Thiên Tôn cùng với Quỷ Mẫu Phân Hồn, thiên địa gần như tan vỡ. hạ xuống kim mộc thủy hỏa thổ giống như ngũ tạng vậy. Cái này khiến cho người canh giữ lăng mộ vốn đã suy yếu, càng khó có thể kiên trì.

Sau đó, hắn lại truyền ngôi cho Bạch Hạo. Có thể nói khí tức của hắn, cũng chỉ còn lại một hơi. Một hơi thở này... Bất cứ lúc nào cũng có khả năng tiêu tan. Thân thể hắn từ lâu đã không có cách nào di chuyển, chỉ có thể khoanh chân ngồi ở chỗ này.

Nếu không, trước đây Thiên Tôn ở trên thuyền quỷ, đánh với Quỷ Mẫu một trận, hắn cũng sẽ không thể từ đầu đến cuối, đều không có xuất hiện. Không phải là hắn không muốn, mà là không thể.

Nhưng ở trong một chớp mắt này, ở trong chớp mắt khi tay Thiên Tôn hạ xuống Man Hoang, người canh giữ lăng mộ gần như mục nát, hơi thở của hắn bỗng nhiên gấp gáp. Hắn chậm rãi ngẩng đầu. Đối với hắn mà nói, hình như động tác ngẩng đầu này đều vô cùng gian nan. Trong đôi mắt đục ngầu dần dần ngưng tụ ra thần thái, lúc này cũng càng ngày càng mãnh liệt.