Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1460: Lo lắng!! (1)




- Không đúng. Ở đây chắc là bắc mạch... Thế nào gió lại không rét lạnh?

Bạch Tiểu Thuần hít vào một hơi, ánh mắt nhìn về phía bốn phía xung quanh. Tròng mắt của hắn cũng muốn rơi xuống.

- Hàn Môn lão tổ sẽ không đưa ta đi nhầm chỗ chứ... Nơi này là... bắc mạch sao?

Bạch Tiểu Thuần ngơ ngác nhìn rừng cây dày đặc ở bốn phía xung quanh. Phóng tầm mắt nhìn lại, cả vùng, hình như đều trở thành ốc đảo...

Nhất là ở trên ốc đảo này, thỉnh thoảng có thể thấy được từng đóa hoa ánh trăng. Điều này khiến cho thần sắc Bạch Tiểu Thuần biến đổi không ngừng.

- Hoa à hoa...

Có phần mờ mịt hồi lâu, Bạch Tiểu Thuần cuối cùng xác định... địa phương mình đang đứng đích xác chính là bắc mạch. Chỉ là bắc mạch hôm nay, ở trong mấy năm ngắn ngủi này, dáng dấp biến hóa to lớn, khiến Bạch Tiểu Thuần trước sau cảm thấy giống như mộng ảo...

Toàn bộ gần như tám phần khu vực bắc mạch... đã không có Băng Nguyên, lộ ra bùn đất đen kịt. Còn nữa, trên bùn đất này có vô số... rừng cây.

Những thực vật bên trong rừng rậm, cẩn thận nhìn, tất cả đều là... hoa ánh trăng.

Trên trán Bạch Tiểu Thuần có chút đổ mồ hôi. Hắn cảm thấy chuyện mình làm ban đầu hình như chơi có chút lớn... Hắn mặc dù biết hoa ánh trăng rất cường hãn, nhưng lại không nghĩ rằng, có thể chỉ trong mấy năm, đối phương rốt cuộc hoàn thành chiếm lấy bắc mạch.

Điều càng khiến cho hắn ngạc nhiên hơn, là bắc mạch lại có thể để mặc cho hoa ánh trăng khuếch tán, rốt cuộc không có đi giải quyết...

Trên thực tế, Bạch Tiểu Thuần không biết, không phải bắc mạch không nghĩ tới biện pháp ngăn cản hoa ánh trăng. Mà bọn họ thật sự có lòng nhưng không đủ lực. Mặt khác chiến tranh xuất hiện, cũng khiến cho Bán Thần cùng với Thiên Nhân bắc mạch không rảnh đi để ý tới hoa ánh trăng, toàn thân toàn ý tập trung vào chiến sự trong Man Hoang chiến sự trong.

Chẳng ai nghĩ tới, mấy năm ngắn ngủi, hoa ánh trăng này lại có thể mở rộng đến trình độ như vậy. Chờ tới khi mọi người của bắc mạch muốn quay đầu lại đi xử lý, trong thời gian ngắn đã không có cách nào làm được. Hơn nữa, cuộc chiến của Man Hoang cũng đến thời khắc mấu chốt. Bán Thần cũng tốt, thậm chí Thiên Nhân cũng vậy, đã không có cách nào bứt ra được.

Bạch Tiểu Thuần một đường chấn động, nhìn những cây hoa ánh trăng này. Hắn do dự đi về phía trước. Cho đến khi từ phía xa, thấy được Cửu Thiên Vân Lôi Tông... thấy được biến hóa ở đây, không phải quá lớn. Xung quanh vẫn là Băng Nguyên. Nơi đây cũng là Băng Nguyên duy nhất trong cả bắc mạch.

Ở bốn phía xung quanh, vô số hoa ánh trăng đã bao quanh Cửu Thiên Vân Lôi Tông tầng tầng lớp lớp. Thậm chí hai bức tượng của Cửu Thiên Vân Lôi Tông lúc này đều đã tan chảy không ít, không nhìn thấy rõ hình dạng thế nào, giống như hai cột băng cực lớn...

Tất cả những điều này, khiến Bạch Tiểu Thuần rất chột dạ. Có thể tưởng tượng, muốn về Nghịch Hà Tông, phương tiện truyền tống trận này lại ở Cửu Thiên Vân Lôi Tông. Bạch Tiểu Thuần chỉ có thể kiên trì, chậm rãi tới gần.

Nhưng càng tới gần, Bạch Tiểu Thuần từ từ cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Hắn phát hiện toàn bộ Cửu Thiên Vân Lôi Tông lại có thể không có một Thiên Nhân. Bán Thần cũng không có ở đây. Thậm chí tu sĩ nơi đây, lại có thể ít đi gần như bảy tám phần...

Lúc này phóng tầm mắt nhìn lại, có thể thấy phần lớn đều là tu sĩ Trúc Cơ. Còn có phần nhiều lại là ngưng khí... số lượng cũng rất rất ít. Có thể nói, tông môn lớn như vậy, thoạt nhìn rất hoang vắng.

Nếu chỉ như vậy thì cũng thôi. Nhưng tu sĩ tồn tại ở Cửu Thiên Vân Lôi Tông, mỗi người đều tâm thần không yên. Những tiếng thở dài, thỉnh thoảng lại vang vọng.

Tất cả những điều này khiến trong lòng Bạch Tiểu Thuần lo lắng, có một dự cảm không ổn. Hắn không chút do dự, nhoáng cái lao thẳng đến Cửu Thiên Vân Lôi Tông. Khi vừa tiến tới gần một chút, đại trận hộ tông nơi đây bỗng nhiên hiện lên, muốn đi ngăn cản Bạch Tiểu Thuần tới gần. Cùng lúc đó, có âm thanh cảnh báo mãnh liệt vang lên trong toàn bộ tông môn, khiến cho tất cả tu sĩ chú ý.

- Chuyện gì xảy ra vậy?

- Địch tấn công!

Theo trận pháp đưa ra lời cảnh báo, toàn bộ tông môn nhất thời hoảng loạn lên.

Trận pháp hộ tông của Cửu Thiên Vân Lôi Tông tuy cường hãn, nhưng đối với Bạch Tiểu Thuần mà nói, dưới Bất Tử Cấm, tất cả trận pháp đều chỉ để trang trí. Hắn không có dừng lại chút nào, cất bước, trực tiếp bước vào bên trong trận pháp của Cửu Thiên Vân Lôi Tông. Lúc hắn xuất hiện, đã ở giữa không trung.

Trong nháy mắt, từng ánh mắt mang theo sự hoảng sợ, từ trên Vân Tông cùng Lôi Tông chợt rơi vào trên người Bạch Tiểu Thuần. Rất nhanh, có người nhận ra Bạch Tiểu Thuần, la lên thất thanh.

- Là Bạch Tiểu Thuần!

- Trời ạ, hắn thế nào lại tới đây? Hắn không phải đã mất tích rồi sao?

- Đáng chết. Bán Thần lão tổ cùng các Thiên Nhân đang ở trên chiến trường. Bạch Tiểu Thuần này đột nhiên đánh tới. Hắn muốn làm gì?

Từng tiếng kinh ngạc kêu mang theo âm rung truyền ra, khiến cho Cửu Thiên Vân Lôi Tông lập tức ầm ĩ. Sự bất an trong lòng Bạch Tiểu Thuần càng thêm mãnh liệt. Lúc này mắt thấy xung quanh đại loạn, hắn chợt gầm khẽ một tiếng.

- Tất cả im miệng cho ta!

Giọng nói này vượt qua thiên lôi, trực tiếp nổ tung, lập tức khiến cho mọi người ở Cửu Thiên Vân Lôi Tông đều đinh tai nhức óc. Sự hỗn loạn phía dưới, trong nháy mắt đã trở nên yên tĩnh.

- Nói cho ta biết, vì sao các ngươi ở đây ít hơn phân nửa tu sĩ. Vân Lôi Tử, Bán Thần lão tổ đều đi chỗ nào?

Bạch Tiểu Thuần lo lắng, tay phải giơ lên chỉ về phía một vị tu sĩ Trúc Cơ đại viên mãn, lập tức hỏi.

Tu sĩ bị Bạch Tiểu Thuần chỉ vào, thân thể run lên. Hắn vội vàng cung kính bái kiến, không dám có nửa điểm giấu diếm, nhanh chóng mở miệng.

- Bốn Nguyên Đầu tông môn lớn cùng Man Hoang khai chiến. Mọi người... đều đi tới chiến trường Man Hoang...

- Cái gì?

Những lời này rơi vào trong tai Bạch Tiểu Thuần, nhất thời hóa thành tiếng sấm sét nổ vang. Hơi thở của Bạch Tiểu Thuần chợt gấp gáp vô cùng. Hắn không có nghe câu nói kế tiếp, lúc này trong đầu đều là lời đối phương nói... Man Hoang cùng Thông Thiên chiến tranh!

Đối với người khác mà nói, trận chiến tranh này giằng co mấy năm, đã thành thói quen. Nhưng đối với Bạch Tiểu Thuần mà nói, đây là lần đầu hắn nghe được. Tâm thần hắn nhất thời không yên. Hắn nghĩ đến đệ tử Bạch Hạo, nghĩ đến Cự Quỷ Vương, nghĩ đến Hồng Trần Nữ. Hắn không lãng phí thời gian ở bắc mạch nữa. Nhoáng cái, hắn lao thẳng đến truyền tống trận của Cửu Thiên Vân Lôi Tông.