Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1437: Lão phu phải lột da ngươi!




Mà ở phía dưới Băng Nguyên này, sâu bên trong vô tận, cho dù Bán Thần, thậm chí Thiên Tôn cũng khó có thể phát giác bên được trong thế giới này chi bảo, lại là một mảnh thế giới khác.

Pháp bảo cực lớn này lấy toàn bộ bắc mạch làm thân thể, phần khổng lồ bên trong, không nói có thể so với bắc mạch, nhưng chí ít có kích thước bằng ba phần của bắc mạch.

Chỉ có khu vực trung gian, giống như bắc mạch là bị băng tuyết bao trùm. Mà ở phía đông, lại là một mảnh biển rộng. Nước biển nơi này không phải là màu xanh lam, mà giống như mưa nước, trên bầu trời cũng luôn luôn có mưa xối xả rơi xuống.

Nhưng hết lần này tới lần khác ở trong nước mưa này lại hoàn toàn không có chút tia chớp lôi đình nào. Chỉ có này mưa xối xả dường như vĩnh viễn sẽ không ngừng lại, khiến cho nước biển theo năm tháng càng lúc càng dồi dào...

Phía đông có biển. Mà ở phía tây cũng có biển, đó là một mảnh biển lửa ngập trời. Chiếu sáng gần phân nửa bầu trời đều biến thành màu đỏ. Thời điểm ánh lửa khuếch tán ra, nếu đứng ở một vị trí thật cao nhìn xuống, có thể nhìn thấy được, phạm vi biển lửa phía tây rất lớn, không khác so với biển mưa ở phía đông là bao nhiêu.

Nơi đó, mặt đất thậm chí bầu trời đều bị thiêu đốt. Hỏa diễm vô cùng điên cuồng mãnh liệt. Tất cả những người lần đầu tiên nhìn thấy khí thế như vậy, tâm thần đều chấn động!

Chỗ khác thường, không chỉ là biển phía đông và phía tây, lôi vân cùng với hang gió ở hai bên nam và bắc!

Trong khu phía nam vực, mặt đất khô hạn. Ở đây không có hỏa diễm thiêu đốt, khiến cho mặt đất khô cạn. Ở đây trên trời cao lôi vân vô biên vô hạn. Trong những lôi vân, gần như mỗi giây mỗi phút đều sẽ có từng tia chớp chợt đánh xuống. Từ phía xa nhìn lại, những tia chớp này nhiều tới mức, rốt cuộc so với sương mù màu đen ở Lôi Tông, còn muốn khiến cho lòng người run sợ hơn.

Mỗi tia chớp hình như đều ẩn chứa lực lượng kinh người, khiến cho mặt đất ở nơi này không ngừng bị công kích, bất cứ lúc nào cũng có thể tan vỡ nổ tung.

Ở khu vực phía bắc, tồn tại từng dãy núi giống như còn rồng sống động. Những dãy núi đan xen với nhau, hình thành hết sơn cốc này tới những sơn cốc khác. Bên trong những sơn cốc này, chẳng biết tại sao ngưng tụ ra từng trận gió cuồng bạo, khiến cho toàn bộ khu vực phương bắc trở thành hang gió.

Những tiếng gió kia nức nở, khiến người ta sau khi nghe được, giống như linh hồn cũng đang run rẩy. Nhất là nếu như nhìn thấy được những dãy núi trọc ở phương bắc, ở trong đầu sẽ không tự chủ được hiện ra hình ảnh trận gió điên cuồng mãnh liệt kia có thể xé rách tất cả tồn tại người cùng vật trở thành nát bấy.

So với việc khắp nơi đều là cảnh tượng kinh người, chỉ có khu vực Băng Nguyên ở giữa là ôn hòa hơn rất nhiều. Giờ khắc này ở trên Băng Nguyên này có một bóng người đang lạnh run, nhanh chóng đi về phía trước. Hắn vừa na di, còn vừa quan sát khắp nơi, vẻ mặt khẩn trương cùng bất an. Đó chính là... Bạch Tiểu Thuần.

- Hàn Môn lão tổ, ngươi gạt ta!

Bạch Tiểu Thuần lộ ra vẻ mặt như đưa đám, trong lòng thỉnh thoảng chửi thầm. Hai ngày trước, hắn đã bị hút vào đây. Thời điểm tiến vào, tuy tiến vào cùng mặt quỷ kia, nhưng sau khi rơi xuống, lại không ở cùng một vị trí với mặt quỷ.

Sau khi tiến vào đây không bao lâu, phương pháp Thần Sát của hắn cũng tiêu tan, Bạch Tiểu Thuần cũng khôi phục thần trí. Hắn cố tình tìm một chỗ ẩn nấp, nhưng lại cảm thấy không an toàn. Vì vậy hắn cẩn thận ra ngoài. Nhưng theo hai ngày trôi qua, khi hắn chậm rãi hiểu được một chút đối với thế giới này, tâm tình Bạch Tiểu Thuần nhất thời trở nên không tốt.

- Ở đây căn bản cũng không có cái gì gọi là lực lượng thiên địa tích lũy vô số năm tháng. Hàn Môn lão tổ, ngươi nói dối!

Tâm trạng Bạch Tiểu Thuần đầy bi thương, phiền muộn vô cùng. Trước hắn phí hết công sức đi trợ giúp đối phương, thậm chí không tiếc tất cả đánh một trận với mặt quỷ đáng sợ kia, chính là muốn mượn lực lượng thiên địa bên trong pháp bảo tu luyện.

Nhưng hôm nay, sau khi bước vào thế giới của pháp bảo, nhìn bốn phía xung quanh hoàn toàn không có một chút lực lượng thiên địa nào, Bạch Tiểu Thuần lại nghĩ đến mặt quỷ kia cũng đang ở nơi đây. Một khi gặp phải hắn, cái mạng nhỏ mình khó có thể bảo toàn. Tâm tình của hắn đã muốn phát điên.

- Hàn Môn lão tổ, ngươi đừng giả chết nữa. Đi ra cho ta!

Bạch Tiểu Thuần càng nghĩ càng thấy ủy khuất. Nhất là nơi đây kỳ dị, rốt cuộc khiến cho hắn không có cách nào na di được. Tất cả những điều này, khiến cho Bạch Tiểu Thuần không khỏi khẽ mắng. Từ hai ngày trước, sau khi hắn bị hút vào đây, ý thức của nữ hài nhi kia lại chưa từng xuất hiện qua. Bất kể Bạch Tiểu Thuần ở trong lòng hô hoán như thế nào, nàng đều không để ý tới hắn.

Điều này khiến cho Bạch Tiểu Thuần vốn đã buồn bực, lại càng thêm tức giận. Nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại không dám lớn tiếng rít gào. Lúc này cho dù là gầm khẽ, cũng chỉ có thể dùng gần một nửa khí lực.

- Chuyện này, ta nhất định phải nói cho người canh giữ lăng mộ biết. Cũng phải nói cho đệ tử kia của ta biết. Đúng rồi. Ta còn muốn nói cho Thiên Tôn!

Bạch Tiểu Thuần tức giận nói. Nhưng cuối cùng hắn chỉ có thể thở dài thở ngắn, thận trọng ở trong khu vực Băng Nguyên này đi về phía trước.

Chỉ có điều, hắn không muốn gặp mặt quỷ khóc cười, nhưng Băng Nguyên này lại lớn như vậy. Hai ngày trước hắn không gặp phải đã coi như là vận khí tốt. Giờ khắc này vào ngày thứ ba, Bạch Tiểu Thuần đang nhăn mặt, nhíu mày cẩn thận đi về phía trước. Bỗng nhiên, một nguy cơ mãnh liệt, khiến cho toàn thân Bạch Tiểu Thuần chợt run lên. Trong lòng hắn đau thương, xoay người bỏ chạy.

Trên trời cao phía xa, không ngờ có một mảnh sương mù màu đen nồng đậm, đang cuồn cuộn cuốn đến. Bên trong sương mù màu đen này có một mặt quỷ cực lớn, lúc này đang cười lạnh nhìn Bạch Tiểu Thuần, giống như đã sớm nhận thấy được Bạch Tiểu Thuần. Chỉ là Bạch Tiểu Thuần tu vi không đủ, lúc này mới phát hiện.

- Thằng ranh con, ngươi làm lỡ chuyện tốt của lão phu. Không lột da của ngươi ra làm diều, lão phu không hết hận được!

Bên trong mặt quỷ truyền ra giọng nói âm u lạnh lẽo. Sương mù cuồn cuộn, tốc độ cực nhanh. Trong chớp mắt hắn lại đuổi về phía Bạch Tiểu Thuần.

- Mặt quỷ tiền bối, tiền bối nghe ta giải thích đã. Ta cũng bị người khác hại. Hàn Môn lão tổ này thật sự quá đáng. Chúng ta có thể liên thủ!