Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1407: Áp đứng lên! (1)




Sau một thoáng yên tĩnh ngắn ngủi, những tiếng ồn ào còn lớn hơn, mãnh liệt hơn so với trước kia, bỗng nhiên bạo phát.

- Làm sao có thể như vậy được...

- Đây là loại thực vật gì vậy...

- Trời ạ, bắc mạch ta rốt cuộc thế nào, trong khoảng thời gian ngắn như thế, lại liên tục xuất hiện nhiều chuyện như vậy... Đầu tiên là Trí Huyễn Đan, sau đó là bức tượng Chiến Thần cũng bị mất đi ngón tay...

Ở nơi này không ngừng truyền ra những tiếng kêu kinh ngạc sợ hãi. Thân thể đám người Vân Lôi Tử cùng Phùng Trần lúc này đã run rẩy, thần sắc biến hóa. Ở bên trong mỗi một đôi mắt đều lộ ra sự điên cuồng. Bọn họ còn có không có cách nào áp chế được sự phẫn nộ, không ngừng bạo phát ngập trời.

- Bạch Tiểu Thuần!

- Nhất định là ngươi, Bạch Tiểu Thuần!!

Tiếng gầm thét giận dữ kinh thiên động địa vang lên. Vân Lôi Tử cùng các Thiên Nhân bên cạnh, lúc này hoàn toàn nổi giận. Ở trong tiếng rít gào này, bọn họ lao thẳng đến căn phòng của Bạch Tiểu Thuần, nhanh chóng xông qua.

Chẳng những là bọn họ như vậy, những tu sĩ Vân Tông ở bốn phía xung quanh sau khi nghe được tiếng gầm thét giận dữ của các Thiên Nhân, trong mắt mỗi một người đều lộ ra vẻ dữ tợn. Bọn họ đồng thời nhìn về phía chỗ khu vực của Bạch Tiểu Thuần.

- Đáng chết. Nhất định là do Bạch Tiểu Thuần làm ra!

- Đây là một tai họa. Gây tai họa cho đệ tử Vân Tông chúng ta thì cũng thôi. Hắn lại còn gây tai họa cho bức tượng Chiến Thần Vân Tông của chúng ta!

- Giết Bạch Tiểu Thuần!

Mọi người ở nơi này đều lớn tiếng rít gào. Khi các Thiên Nhân xông tới, đồng thời Bạch Tiểu Thuần ở bên trong căn phòng của hắn, lúc này hơi thở lộ ra sự khẩn trương lo lắng. Hắn nhìn cây hoa ánh trăng trước mắt đang hút thu hàn khí bên ngoài một cách kinh người. Những hàn khí này lập tức dũng mãnh tràn vào trong chiếc lá cây được hắn ghép vào, khiến cho chiếc lá cây này, trong nháy mắt lại có gần như khu vực bảy thành đã trực tiếp trở thành hàn băng. Có thể tưởng tượng được, nếu cho Bạch Tiểu Thuần đủ thời gian, hắn có thể rất nhanh làm được yêu cầu của nữ hài nhi, khiến cho miếng lá cây này hoàn toàn trở thành lá băng.

Nhưng bây giờ lại không kịp nữa. Bên ngoài vang lên những tiếng rít gào, khiến cho trong lòng Bạch Tiểu Thuần điên cuồng run rẩy. Một tay hắn hắn hái chiếc lá cây kia xuống cất vào, đồng thời lập tức truyền ra ý thức về phía cây hoa ánh trăng.

- Nhanh biến trở về hạt giống!

Hoa ánh trăng này không cần Bạch Tiểu Thuần mở miệng, cũng đã nhận thấy được nguy cơ sinh tử. Trong nháy mắt tất cả rễ héo rũ. Đóa hoa héo rũ, cành khô héo, giống như đều ngưng tụ tất cả sức sống lại, hình thành một hạt giống có mức độ lớn hơn so với trước kia rất nhiều.

Bạch Tiểu Thuần không kịp kiểm tra, lập tức lại thu loại hạt giống này vào bên trong túi trữ vật.

Trong nháy mắt khi hắn vừa làm xong tất cả những điều này, một tiếng nổ lớn kinh thiên, bỗng nhiên trực tiếp nổ tung ở bên ngoài căn phòng của hắn.

Ầm.

Căn phòng của Bạch Tiểu Thuần trực tiếp đã bị một lực mạnh, hung hãn đánh phá.

Trong khi căn phòng bị chia năm xẻ bảy, Bạch Tiểu Thuần có chút chật vật lui lại. Sau khi nhanh chóng tránh né, hắn nhìn thấy được ở bốn phía xung quanh, chính vô số đệ tử Vân Tông đằng đằng sát khí, còn có đám người Vân Lôi Tử cùng Phùng Trần. Ánh mắt bọn họ giống như điên cuồng khát máu muốn nuốt sống mình.

- Bạch Tiểu Thuần, ngươi đâm đầu vào chỗ chết!

Vân Lôi Tử điên cuồng hét lên. Sau khi căn phòng của Bạch Tiểu Thuần sụp đổ. Hắn cũng thấy được lỗ thủng cực lớn trên mặt đất này cùng với hoa ánh trăng héo rũ ở bốn phía xung quanh.

- Chuyện bán Trí Huyễn Đan c, không có giết ngươi, ngươi lại còn dám đụng đến căn cơ bắc mạch ta. Bạch Tiểu Thuần, ngày hôm nay ngươi nhất định phải chết!

Phùng Trần tức giận tới mức, sát ý trong mắt kinh thiên. Trong một thoáng, hắn trực tiếp lao thẳng đến chỗ Bạch Tiểu Thuần. Vừa ra tay chính là thần thông giống như đòn sát thủ của hắn vậy.

Trong tiếng nổ lớn, khí tức của Bạch Tiểu Thuần tăng mạnh. Hắn nhanh chóng tránh ra phía sau. Hắn cũng ủy khuất phẫn nộ, hét lớn một tiếng.

- Bắc mạch, các ngươi chẳng lẽ muốn phản bội đại lục Thông Thiên!

- Từ sau khi ta tới nơi đây, các ngươi vẫn luôn nhằm vào ta. Vốn chỉ là ước pháp tam chươ ng, ta nhịn. Nhưng sau khi ta bán đan dược, các ngươi lại đặt ra ước pháp tứ chươ ng!

- Hiện tại ta trồng hoa cỏ mà thôi, ta động chạm gì với bất kỳ lời giao hẹn nào trong đó?

Bạch Tiểu Thuần lẽ thẳng khí hùng, điên cuống hét lên. Lúc này hắn cũng bất chấp mọi giá. Ở bắc mạch này hắn thật sự cũng rất khó chịu.

- Muốn ra tay với ta, không cần phải đi tìm một ít lý do làm gì!

Tu vi của Bạch Tiểu Thuần ầm ầm tản ra. Trên trời cao hiện lên gương mặt cực lớn của hắn, khí thế toàn diện bạo phát.

Vân Lôi Tử cùng Phùng Trần cũng đau đầu. Hai người bọn họ có nỗi khổ nói không nên lời. Bọn họ chỉ cảm thấy Bạch Tiểu Thuần này khó chơi đến cực hạn. Nhất là Phùng Trần. Hắn cảm thấy trước đây mình đặt ra ước pháp tam chươ ng, hoàn toàn chính là mang đá đập lên chân của mình.

Thật ra, trước đây bất kể như thế nào hắn cũng không nghĩ tới, năng lực gây tại họa của Bạch Tiểu Thuần, một ước pháp tam chươ ng cũng không thể nào ngăn cản được. Thậm chí ở dưới ước pháp tam chươ ng, hắn đã có khả năng bạo phát kinh người hơn.

Mà điều khiến cho bọn họ cảm thấy rầu rĩ nhất, là Bạch Tiểu Thuần này ngôn từ sắc bén, thân phận lại đặc biệt. Bọn họ giết cũng không phải, không giết lại khó giải

được mối hận trong lòng. Điều này khiến cho trong lòng mấy Thiên Nhân bắc mạch này cảm thấy ủy khuất, không hề kém hơn so với Bạch Tiểu Thuần.

Thậm chí trong lòng bọn họ đều đã hối hận. Sớm biết như vậy, bọn họ đã không để Bạch Tiểu Thuần ở lại, mà khiến cho hắn nhanh chóng rời đi mới đúng...

Chẳng những là trong lòng mấy Thiên Nhân này rầu rĩ, các đệ tử Vân Tông ở bốn phía xung quanh, mỗi một người đều căm tức nhìn Bạch Tiểu Thuần, nhưng trong lòng cũng đang ai thán. Đối với sự khó chơi và khả năng gây họa của Bạch Tiểu Thuần, bọn họ xem như đã cảm nhận được rõ ràng.

- Đều là do Phùng Trần lão tổ sai. Hắn là xuất thân lôi tông, cho nên giới hạn Bạch Tiểu Thuần này ở Vân Tông, đây là không có thiện ý!

- Không sai. Để Bạch Tiểu Thuần này đi tới Lôi Tông của hắn, buông tha Vân Tông chúng ta. Chiến Thần của chúng ta... cũng đã thiếu mất một ngón tay cái!

Các tu sĩ Vân Tông mỗi một người đều bi thương. Luật pháp không trách đám đông. lúc này những tiếng nói như vậy đều không có kiêng kỵ truyền ra.