Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1400: Ta bán thuốc!




- Hôn mê như vậy cũng quá nhanh đi. Ta còn chưa nói hết.

Trong lòng Bạch Tiểu Thuần ngứa ngáy. Trước đó, nữ hài nhi nói tới tạo hóa, khiến cho hắn động tâm không thôi.

Nhưng hôm nay hắn không có cách nào. Nữ hài tử này suy yếu. Chỉ có thể chờ tới khi nàng lại thức tỉnh, mới có thể tiếp tục liên hệ. Bạch Tiểu Thuần thở dài, suy nghĩ có phải nữ hài nhi cố ý làm như vậy hay không...

Trong đầu hắn cẩn thận phân tích chuyện này, suy nghĩ tìm hiểu tiếp theo, sau khi đối phương tỉnh dậy, mình nên mở miệng nói như thế nào.

Có chuyện này để giết thời gian, ở trong mấy ngày tiếp theo, Bạch Tiểu Thuần nhìn như đờ ra, nhưng trên thực tế trong đầu đều đang phân tích lợi và hại của chuyện này.

Dòng thời gian trôi qua. Rất nhanh đã mười ngày trôi qua. Bạch Tiểu Thuần chờ lại chờ. Nhưng hắn cho đến chờ bây giờ, nữ hài nhi kia cũng vẫn không có thức tỉnh. Điều này làm cho trong lòng hắn giống như có kiến đang bò, có chút nóng nảy.

Cùng lúc đó, trong khoảng thời gian này hắn ở bên trong bắc mạch Vân Tông, ngược lại cũng an phận thủ thường. Một không rời khỏi Vân Tông nửa bước, hai không luyện đan, ba không hấp thu linh lực thiên địa.

Bộ dạng của hắn thành thật như thế, khiến cho mọi người ở bắc mạch cho dù nhìn hắn không thuận mắt đi nữa, nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng không tìm được chỗ nào phát tác. Chỉ có điều những theo dõi nên có, vẫn không hề giảm xuống.

Sáu vị Thiên Nhân bắc mạch, đều tập trung vào chỗ của Bạch Tiểu Thuần. Còn có vô số đệ tử trên Vân Tông đều bàn luận về chuyện này, thỉnh thoảng còn cười lạnh, đưa mắt tập trung về chỗ của Bạch Tiểu Thuần.

- Cho dù là ở bên ngoài, Bạch Tiểu Thuần này kiêu ngạo như thế nào, nhưng đến bắc mạch ta, cũng phải cúi đầu! Cảm giác khi dễ Thiên Nhân, thật sự không tệ.

- Thiên Nhân thì như thế nào? Ở bắc mạch ta, còn không phải cũng bị hạn chế tất cả hành động! Các ngươi không thấy được, dáng vẻ ủy khuất của Bạch Tiểu Thuần này. Thật khiến cho ta cười ngất.

- Trước đây ta cũng đã từng nghe nói qua về Bạch Tiểu Thuần. Mọi người đều đồn đại, trên người hắn có lực kiếp, đi tới chỗ nào sẽ khiến cho chỗ đó gặp một tai họa lớn. Ta còn tưởng rằng hắn có ba đầu sáu tay hoặc là có chỗ không tầm thường nào đó. Hiện tại xem ra, chẳng qua cũng chỉ có như vậy!

Sau khi Bạch Tiểu Thuần đi tới bắc mạch, những lời bàn luận này trước sau không dừng lại vang lên, không ngừng huyên náo. Bạch Tiểu Thuần lại không có tâm tư đi nghe bọn họ nói. Nhưng thần thức Thiên Nhân của hắn đảo qua, những ngôn từ lại không ngừng hiện lên ở trong tai.

- Thật là quá đáng. Ta cũng thành thật như thế, lại còn châm chọc ta!

Bạch Tiểu Thuần càng nghe càng tức giận. Hơn nữa nữ hài nhi trước sau không thức tỉnh. Bạch Tiểu Thuần cảm thấy ở bắc mạch này, đơn giản là sống một ngày bằng một năm.

- Không được. Ở chỗ này không có tự do thì cũng thôi. Nhưng ta phải tu luyện.

Trước đây, Bạch Tiểu Thuần không cảm thấy mình là người thích tu luyện như thế. Nhưng hôm nay hắn ở bắc mạch này chịu đủ hạn chế. Hắn rất hoài niệm chuyện tu luyện.

Thật sự mỗi lần tu luyện một bế quan, thật giống như đi ngủ, thời gian trôi qua đều đặc biệt nhanh.

- Bất Tử Huyết cần sức sống. Ở đây cũng không có tài nguyên. Hài cốt màu vàng lại không thể nào để lộ ra... Nhật Nguyệt Trường Không Quyết cần lực lượng thiên địa. Người ở bắc mạch này lại không cho phép ta hấp thu...

Bạch Tiểu Thuần có chút vò đầu bứt tai. Hắn cảm thấy đây là một cái chết tuần hoàn. Dù thế nào đi nữa cũng không có cách nào đi phá vỡ. Dần dần, ánh mắt hắn có chút đỏ lên, hơi thở của hắn trở nên gấp gáp. Suy nghĩ trong đầu hắn nhanh chóng xoay chuyển, không ngừng cân nhắc xem làm như thế nào ở dưới tình huống để không trái với ước pháp tam chươ ng, vẫn có thể khiên cho mình tu luyện.

Mấy ngày sau, Bạch Tiểu Thuần chợt ngẩng đầu, tóc tai rối bời, trong mắt mặc dù có tơ máu tràn ngập, nhưng cũng lộ ra ánh sáng kích động. Hắn vỗ đùi, cười ha hả.

- Bạch Tiểu Thuần ta thật là một thiên tài!

- Ha ha, không cho ta rời khỏi Vân Tông, ta lại không rời đi nữa. Không cho ta hấp thu lực lượng thiên địa, ta lại không hấp thu nữa. Hừ hừ, không cho ta luyện đan, như vậy ta cũng không luyện đan. Ta bán đan dược chung quy cũng được chứ?

Bạch Tiểu Thuần có chút kích động phấn chấn. Đây là biện pháp hắn nghĩ tới. Hắn chuẩn bị đi bán đan dược, đổi linh thạch.

Kể từ đó, liền có thể thông qua linh thạch đi tu luyện Nhật Nguyệt Trường Không Quyết. Về phần tốc độ tu luyện, vậy phải xem hắn đổi lấy bao nhiêu linh thạch.

- Đan dược bình thường không dễ bán. Chỉ có điều có hai loại đan dược, nhất định có nguồn tiêu thụ!

Thần sắc Bạch Tiểu Thuần kích động, vỗ túi đựng đồ, lấy ra hai bình đan dược.

Nhìn hai bình đan dược trước mặt, trong lòng Bạch Tiểu Thuần nóng như lửa, đầy tự hào.

- Phát Tình Đan, người người đều cần!

- Trí Huyễn Đan, chỉ cần ăn một viên, bảo quản lại không rời đi được!

Bạch Tiểu Thuần xúc động. Hắn suy nghĩ, cũng may thời điểm mình ở Tinh Không Đạo Cực Tông, luyện được không ít đan dược. Hai loại đan dược này, hắn tích chữ số lượng đủ lớn. Nếu không, ở dưới sự hạn chế nghiêm ngặt của bắc mạch, hắn thật sự không có đường ra.

Về phần đi bán đan dược như thế nào, Bạch Tiểu Thuần cũng nghĩ xong. Không thể chỉ bán hai loại đan dược này, còn phải tăng thêm một ít vật phẩm khác, cùng bán đi, mới có thể.

Nghĩ tới đây, Bạch Tiểu Thuần bỗng nhiên lại có chút do dự. Có thể tưởng tượng được, cách làm quá đáng của bắc mạch trong mấy ngày qua, những đệ tử kia châm chọc đối với mình, còn có huyết thù giữa Hàn Môn cùng Cửu Thiên Vân Lôi Tông, Bạch Tiểu Thuần lại hung hăng cắn răng một cái!

- Đây đều là do các ngươi ép ta!

Hắn chợt lao ra khỏi căn phòng.

Vừa đi ra khỏi, hắn lập tức đã bị tất cả tu sĩ bắc mạch nhìn thấy được, sử dụng ánh mắt tập trung vào. Phần lớn trong những ánh mắt kia là sự đùa cợt. Cười lạnh cũng không ít. Đúng như theo lời bọn họ nói, loại cơ hội có thể khi dễ Thiên Nhân như vậy, đối với bắc mạch mà nói, vẫn là lần đầu, cũng khiến cho bọn họ cảm thấy thích thú.

Nhất là ở dưới tình huống Bán Thần dung túng, những đệ tử này tất nhiên hoàn toàn không có chút sợ hãi nào. Bạch Tiểu Thuần không để ý tới. Lúc này hắn ngược lại cảm thấy, người quan tâm tới chính mình càng nhiều càng tốt.

Vì vậy hắn đặc biệt đi tới những chỗ có nhiều người, cũng thu hút đủ sự quan tâm. Sau đó, Bạch Tiểu Thuần nghênh ngang đi tới quảng trưởng bên trong Vân Tông, nơi bình thường có nhiều người tới thí luyện nhất.