Nhất Niệm Trường Khanh

Chương 98: Tuyết Đẫm Huyết Tinh (hạ) 1




Hạ Lan Lăng Quân biết Tề Nhất đã đi rồi, trong lòng hắn ngoại trừ một chút tiếc nuối vì đã không kịp từ biệt Niệm Tư Huyền thì cũng chẳng còn đọng lại gì, thanh thản lạ lùng. Hạ Lan Lăng Quân đứng giữa sân rồng đã hỗn độn gạch ngói, thủy mâu trong sáng hướng nhìn Hạ Lan Tu Kiệt.

Hạ Lan Tu Kiệt đây là lần đầu khoác hoàng bào, Hạ Lan Lăng Quân trông hắn ta rất lạ lẫm. Thật ra đối với Hạ Lan Lăng Quân ai lên ngôi cũng không phải việc của hắn, bản thân hắn từ đầu xem thường ngôi vị, hoặc là Thiên Thụy Đế chưa từng muốn để một hoàng tử thân sinh từ bụng Quý Nhân thấp kém trước còn là thiếp thất Tưởng gia nối ngôi.

Hạ Lan Tu Kiệt đứng nơi ở an toàn, phần gạch vẫn cũ nguyên, hắn ta đắc ý, nụ cười sâu càng thêm sâu:

- Ngươi thất bại rồi!

Hạ Lan Lăng Quân nhếch khóe môi, không cho là phải:

- Vậy sao?

Hạ Lan Tu Kiệt nhướng mày:

- Ngươi còn trông đợi gì?

Hạ Lan Lăng Quân lắc đầu, tóc đen huyễn hoặc loạn bay trong đông phong cuồng bạo:

- Bản Vương nếu có thất bại cũng sẽ không để một tên bất nhân bất tín bất nghĩa như ngươi thành công!

Hạ Lan Tu Kiệt hừ lạnh, ánh mắt như tóe ra lửa đỏ, hắn ta gằn từng tiếng:

- Giết hắn!

Hạ Lan Lăng Quân có thể nhìn rõ người đang đứng sau vạt hoàng bào kia, chính là Trịnh Thương Diễm cùng Trịnh Thần. Tuy rằng không mấy bất ngờ nhưng Hạ Lan Lăng Quân thâm tâm vẫn nảy sinh thất vọng, Trịnh Thương Diễm thì thôi đi, nhưng Trịnh Thần dù biết Hạ Lan Tu Kiệt ép uổng Hạ Lan Tâm Kỳ gả đi Nam Chu Quốc mà vẫn phụng sự hắn ta, thật đáng buồn.

Trịnh Thương Diễm lao đến, khí lạnh từ trường kiếm tỏa ra tanh tao không khí, sau khi áp sát Hạ Lan Lăng Quân, Trịnh Thương Diễm đột ngột thì thầm:

- Lăng Vương điện hạ! Mau đi!

Hạ Lan Lăng Quân thất kinh, vừa rồi còn phỏng đoán hai huynh đệ bọn họ, hiện tại thế cục ngược lại đổi chiều. Hạ Lan Lăng Quân vờ như đỡ lấy mũi kiếm từ Trịnh Thương Diễm, khẽ gật đầu với hắn ta rồi xoay người biến mất vào Chính Long điện.

Hạ Lan Tu Kiệt phất tay áo, hạ lệnh Cấm Vệ Quân:

- Đuổi theo! Kẻ nào bắt sống Lăng Vương liền thưởng một vạn lượng bạc trắng!

Hạ Lan Lăng Quân vượt qua đoạn hành lang dài tìm đến tẩm cung Hoàng đế, từ khi phụ hoàng lâm trọng bệnh, bất tỉnh nhân sự, thì người duy nhất hầu hạ ông cũng chỉ có Hạ Lan Tu Kiệt. Thật tâm Hạ Lan Lăng Quân vẫn biết phụ hoàng chưa từng yêu quý hắn, có lẽ bởi vì dung mạo tám phần giống với sinh mẫu. Thiên Thụy Đế có một nỗi hận không tên cùng mẫu phi hắn, một đời bà chưa từng yêu ông, ông ngược lại dựa vào quyền thế cướp bà từ Tưởng phủ đưa vào Sở Cung, để rồi vùi chôn nhân sinh tươi đẹp của bà.

Hạ Lan Lăng Quân đóng cửa tẩm phòng, hắn rón rén đến cạnh long sàng, Thiên Thụy Đế chưa băng hà, ông vẫn còn thở, nhưng hơi thở dường như đã vô cùng yếu nhược. Hạ Lan Lăng Quân ngồi bệt xuống thảm sàn, đưa tay vuốt ve gương mặt ông xương gầy.

Thiên Thụy Đế dường như bừng tỉnh:

- Trường... Khanh...

Sức lực còn lại cũng chỉ gọi được có hai từ.

Hạ Lan Lăng Quân nghe lòng giá lạnh, hắn không phải đau đớn, càng không phải sợ hãi, mà là cô độc. Thiên Thụy Đế cho dù không yêu thương hắn, nhưng ông, đến cùng vẫn là phụ thân của hắn.

Đột ngột bên ngoài có người tiến vào, Hạ Lan Lăng Quân tay lăm lăm trường kiếm, hắn vội đứng lên, nép sau bình phong. Mùi máu tươi tanh nồng xộc qua chóp mũi.

- Điện hạ, là ta!

Hạ Lan Lăng Quân kinh ngạc, đồng tử vạn niên chi tỉnh sâu không thấy đáy:

- Tạ Phong... Niệm Tư Huyền! Sao lại...

Niệm Tư Huyền không giấu được xúc động, cứ thế ôm chầm lấy người, Hạ Lan Lăng Quân ngược lại biểu tình lãnh đạm cùng cực, âm lãnh giọng nói, gạt tay Niệm Tư Huyền:

- Đưa nàng ra khỏi đây! Tạ Phong!

Cấm quân dường như đã lần đến, tiếng hô hoán ầm ĩ, Tạ Phong đắn đo một giây, rồi hướng Hạ Lan Lăng Quân mà nói:

- Điện hạ, ta cùng người tử chiến!

Niệm Tư Huyền nhìn lại long sàng, nghĩ nghĩ nàng mới nắm lấy tay áo Hạ Lan Lăng Quân:

- Xem ra Hoàng thượng không còn được bao lâu, ta sẽ giúp chàng tận hiếu!

Hạ Lan Lăng Quân chẳng đành lòng:

- Nàng không nên quay lại đây!

Niệm Tư Huyền lắc đầu, dịu dàng cười, nụ cười mỹ nhân khiến cả mùa đông bừng sáng:

- Nếu ngược lại là chàng, chàng có bỏ mặc ta không? Ta dù sao cũng đã chết một lần, nếu có lần thứ hai, thì được cùng chàng ta chính là mãn nguyện!

Hạ Lan Lăng Quân vành mắt ửng đỏ, cay nồng chạy dọc sống mũi, nhưng mà nam nhi hắn không thể để lộ, đành cúi mặt ra ngoài. Giọng Hạ Lan Lăng Quân như lạc đi:

- Tạ Phong, ngươi không cần theo ta liều chết!

Tạ Phong tựa tiếu phi tiếu, môi mỏng kiêu hãnh giễu cợt:

- Ai bảo chúng ta là thân huynh đệ!

Hạ Lan Lăng Quân sững người, lặp lại:

- Chúng ta là thân huynh đệ!

Hắn và Tạ Phong, chính là huynh đệ, ngoại trừ huyết thống, còn từng vì nhau vào sinh ra tử, không màng sống chết.

Mưa tên rơi xuống mái ngói Chính Long điện.

Hạ Lan Lăng Quân và Tạ Phong lúc này đều cùng một dòng suy nghĩ, cả hai sẽ không thấy được ánh dương ngày mai. Tuy vậy, ít nhất sự hi sinh này sẽ không vô nghĩa, khi mà Hạ Lan Tu Kiệt không thể lên ngôi.

Kèn hiệu bên ngoài Sở Cung hừng hực khí thế nổi lên, Hạ Lan Lăng Quân siết chặt chuôi kiếm:

- Tề Nhất thành công rồi! Hắn đã điều động được toàn bộ đại quân!

Tạ Phong nheo nheo đuôi mắt:

- Chúng ta phải giúp hắn mở cổng hoàng thành!

Hạ Lan Lăng Quân đồng thuận:

- Đường đến đại môn không xa không gần, nhưng hiện tại khắp nơi đều là Cấm quân!

Tạ Phong hít một ngụm khí lạnh, hạ quyết tâm:

- Ta đánh lạc hướng bọn chúng, điện hạ phải đến được đại môn! Quân sĩ nhìn thấy người, khí thế sẽ dâng lên gấp bội!

Hạ Lan Lăng Quân còn chần chừ, Tạ Phong đã kéo lấy giáp phục hắn:

- Đổi y phục! Nhanh!

Chấp nhận đổi y phục cùng Hạ Lan Lăng Quân, Tạ Phong chính là chấp nhận cái chết. Hạ Lan Lăng Quân đương nhiên không đồng tình, giữ lấy tay Tạ Phong, thì nghe hắn ta nói.

- Điện hạ còn, giang sơn còn! Phải vì đại nghiệp!

Hạ Lan Lăng Quân hiểu đạo lý này, cổ họng hắn nghèn nghẹn, lồng ngực như có đá tảng đè nén. Chỉ là tình thế cấp bách, ngàn lời muốn nói ra đành phải chôn chặt đáy lòng.

Tạ Phong thân khoác giáp phục Lăng Vương, bề ngoài không hề sai biệt. Hạ Lan Lăng Quân ôm lấy Tạ Phong, khó nhọc:

- Đa tạ!

Tạ Phong khẽ cười, trầm giọng:

- Trường Khanh, gọi ta một tiếng ca ca đi!

Hạ Lan Lăng Quân thì thào, âm sắc nửa phần đau đớn, nửa phần tuyệt vọng:

- Ca ca!

Tạ Phong ra khỏi tẩm cung Hoàng đế, vạn tiễn loạn bay.