Đại triều mười lăm tháng mười một, Thiên Thụy Đế đã hôn mê hơn một tháng, lúc này trên triều Hạ Lan Tu Kiệt tạm thời nhiếp chính. Hạ Lan Tu Kiệt vẫn mặc y phục Nhất đẳng Thân Vương, gương mặt không chút kiêu ngạo, chứa ẩn buồn thương.
Hạ Lan Tu Kiệt vốn được vô số quần thần ủng hộ, nhưng ngược lại gia tộc có thực quyền cao nhất chính trường Tưởng gia lại bất tuân hắn. Tưởng gia đã nhiều lần chống đối Hạ Lan Tu Kiệt, bên ngoài dân gian không rõ từ đâu nổi lên tin đồn Hạ Lan Tu Kiệt vì ngai vàng ám hại Thiên Thụy Đế.
Đại điện buốt giá, Ngự sử đương triều đang tuyên đọc chiếu chỉ mà Thiên Thụy Đế để lại, trong đó có viết, phong Hạ Lan Tu Kiệt trở thành Đông cung Thái tử. Vốn dĩ đây không phải là việc bất ngờ, nhưng bá quan vẫn có chút xôn xao.
Tưởng Hưng hừ lạnh, đứng qua một bên:
- Đức Vương điện hạ, thánh chỉ này không phải tự tay Hoàng thượng viết, chỉ có một cái điểm chỉ, thật không đáng tin!
Tưởng Hưng đứng đầu Tưởng gia, ngoài một Hầu tước còn là Đại tướng đương triều, lời hắn nói ra ít nhiều có trọng lượng. Một vài lão thần đã gật gù đồng ý.
Hạ Lan Tu Kiệt cảm thấy tình hình không ổn, hắn cau mày:
- Ý Tướng quân nói thánh chỉ này là giả?
Tưởng Hưng chấp tay:
- Thần không có!
Hạ Lan Tu Kiệt đứng lên, nửa miệng cười tiến xuống bên dưới:
- Hay là Tướng quân cho rằng bản Vương ngụy tạo thánh chỉ?
Tưởng Hưng theo lệ quỳ xuống:
- Thần không dám!
Hạ Lan Tu Kiệt giận giữ:
- Không dám? Tướng quân nắm giữ binh lực triều đình, có gì mà không dám?
Hạ Lan Tu Kiệt biết không thể cưỡng ép quần thần tự mình lên ngôi, hắn đành mềm nắn rắn buông, nhẹ giọng:
- Hôm nay đến thế thôi! Bãi triều!
Hạ Lan Tu Kiệt nhìn theo bóng áo Tưởng Hưng, nghiến răng.
Chập tối, Lăng Vương phủ sáng soi ánh nến.
Hạ Lan Lăng Quân tựa đầu bên trường kỷ, đọc qua một áng binh thư, cửa sổ vẫn mở, gió tuyết lồng lộng thổi từng cơn lạnh lẽo. Niệm Tư Huyền khoác áo lông thỏ dày, nàng yên lặng vào trong, trông thấy hắn đang chăm chú cũng không lên tiếng.
Niệm Tư Huyền đặt bát canh hầm nóng rẫy lên bàn, hương thơm xộc vào cánh mũi Hạ Lan Lăng Quân, hắn bất giác ngẩng đầu, nhìn thấy nàng ôn nhu lan tỏa đáy mắt:
- Có lạnh lắm không?
Hạ Lan Lăng Quân ôm lấy Niệm Tư Huyền, xoa xoa đôi tay nàng:
- Đã tê cóng rồi!
Niệm Tư Huyền nâng cuốn sách Hạ Lan Lăng Quân đang đọc dở, lại nhớ đến buổi thiết triều, đoán được hắn muộn phiền, mới nói:
- Chàng đang suy nghĩ lời của Tưởng Tưởng quân?
Hạ Lan Lăng Quân gật đầu, dùng một muỗng canh ấm, vị ngọt dịu thấm đẫm vòm họng:
- Hiên ngang chống đối Hạ Lan Tu Kiệt như vậy vốn không phải ý hay!
Niệm Tư Huyền đồng tình, nàng bâng quơ:. Ra chương nhanh nhất tại -- TRÙMt ruyện.C O M --
- Đức Vương nếu đã có dã tâm với Hoàng đế, thì một Tưởng gia nho nhỏ tính là gì? Giống như Thượng Quan Hoàng hậu, một đêm ra tay diệt trừ Niệm gia...
Hạ Lan Lăng Quân mày kiếm cau lại một đường tinh mỹ, thất thần!
- Không ổn! Người đâu, truyền Tạ Thủ vệ!
Niệm Tư Huyền đỡ lấy bát canh:
- Chàng sợ...
Hạ Lan Lăng Quân mím môi:
- Hạ Lan Tu Kiệt đêm nay có thể ra tay!
Canh ba, thiên địa mờ mịt sương tuyết, trên nhành cổ thụ đã trơ trụi lá, Tạ Phong một thân hắc y đơn bạc giữa đông phong, Niệm Kinh Hồng bên cạnh hắn, đăm đăm nhìn xuống khoảng sân đá vắng vẻ Tưởng phủ.
Niệm Kinh Hồng hơi thở thoảng khói trắng:
- Chưa hẳn Đức Vương chọn hôm nay!
Tạ Phong xoa xoa đôi tay vào nhau:
- Nếu không phải đêm nay thì là ngày mai, đằng nào chúng ta cũng phải bảo vệ Tưởng gia!
Tạ Phong cười nhạt, trong tâm ngũ vị tạp trần, cả đời này hắn uất hận nhất chính là Tưởng gia, hôm nay nhận mệnh lệnh này, hắn không rõ nên khóc hay cười. Nếu vì tình riêng, hắn có lẽ sẽ để cả Tưởng gia chôn thây, nhưng hiện tại hắn không thể tự ý hành sự.
Trên mái ngói hậu viện Tưởng phủ đột ngột xuất hiện mấy mươi ám vệ, ánh đao trong đêm loang loáng sáng. Niệm Kinh Hồng nhìn Tạ Phong, cả hai không nói một lời, trực tiếp khinh công vượt tường, tiến vào phủ.
Tạ Phong quen thuộc từng ngõ ngách một ở nơi này, hắn mau chóng đến được viện tử Tưởng Hưng, lúc này Tưởng Hưng vẫn đang ôm tiểu thiếp xinh đẹp trong tay say ngủ. Cảm nhận có kẻ đột nhập, Tưởng Hưng mau lẹ rút kiếm kề vào yết hầu Tạ Phong.
Niệm Kinh Hồng trầm giọng:
- Dừng tay!
Tưởng Hưng gằn từng tiếng một:
- Các ngươi là người của Hạ Lan Tu Kiệt?
Tạ Phong thở nhẹ:
- Không! Ta là người từ Lăng Vương phủ! Ngọc bài dưới thắt lưng!
Tưởng Hưng đoạt lấy ngọc bài, xác thực từ kv phủ đề phòng mới giảm xuống:
- Lăng Vương điện hạ nửa đêm cho các ngươi đột nhập là muốn điều gì?
Niệm Kinh Hồng vội vàng:
- Bảo vệ ngươi! Hiện tại sát thủ của Đức Vương cử đến đang ở đây!
Phía xa xa vang lên thanh âm la hét, Tưởng Hưng khoác áo, gật đầu:
- Ta tin tưởng Lăng Vương điện hạ! Người đâu...
Khắp nơi hỗn loạn, Tạ Phong rút kiếm áp sát Tưởng Hưng, cuối phủ một căn viện đã cháy, đúng thật Hạ Lan Tu Kiệt có ý diệt môn Tưởng gia. Tạ Phong nhếch môi cười, đã lâu hắn chưa được thỏa sức giết người.
Niệm Kinh Hồng nhìn Tạ Phong một giây, không giấu nổi tò mò:
- Này, nhìn ngươi thật giống Lăng Vương điện hạ!
Tạ Phong xoay người lại, nghiêng nghiêng đầu:
- Ta với hắn ai đẹp hơn!
Niệm Kinh Hồng nghèn nghẹn, cùng là nam tử còn muốn so sánh nhan sắc, hắn không nói được. Nhưng ngược lại, từ sau lưng Niệm Kinh Hồng thanh thúy chất giọng cất lên:
- Tạ Phong ngươi là đẹp nhất!
Không chỉ Niệm Kinh Hồng ngạc nhiên, mà cả Tạ Phong cũng kinh hỷ vô song:
- Hạ Lan Tường?
Hạ Lan Tường vốn dĩ đã nhận án lưu đày lại đột ngột xuất hiện, thật khiến Tạ Phong vui vẻ. Hạ Lan Tường tay nắm song đao, áp sát người Tạ Phong
- Ta đến đây để bảo vệ ngươi!
Tưởng Hưng nhìn lại, lắc đầu, một đám quần hoa áo gấm còn lớn giọng muốn giúp đỡ Đại tướng quân như hắn. Thật mất mặt!