Nhất Niệm Trường Khanh

Chương 76: Sự Tại Nhân Vi (hạ)




Đầu hạ, ve sầu râm ran trên từng tán cây xanh thẫm, dương quang gay gắt chiếu rọi khắp hoa viên.

Niệm Tư Huyền mở rộng cửa sổ cảm nhận làn hương hoa quả thơm ngọt theo gió đưa vào tẩm phòng. Nàng gần đây mỗi ngày đều bày biện giá thêu vô cùng bận rộn, tuy rằng không rõ hài tử Du phi là hoàng tử hay công chúa nhưng nàng vẫn quyết định may vài đồ thủ công yếm dãi, giày nhỏ, găng tay,...

Tố Đan đem nước mơ chua ướp lạnh từ thiện phòng rót ra cốc, Niệm Tư Huyền thử một ngụm, cảm thấy hương vị không tệ, không khí oi nồng cũng dễ chịu hơn nhiều. Tố Đan bên cạnh nàng xâu kim chưa được bao lâu thì nghe Tô Lan bẩm báo.

- Tiểu thư, bên ngoài có Lăng Vương phi muốn gặp!

Niệm Tư Huyền có chút ngạc nhiên, nàng thu dọn giá thêu sang một góc, mời Kỷ Vân Hương vào trong. Niệm Tư Huyền kín kẽ quan sát, sắc mặt Kỷ Vân Hương vô cùng xấu, mắt thâm quầng vô hồn, làn da bệch bạc trát dày phấn.

Kỷ Vân Hương ngồi đối diện Niệm Tư Huyền, nàng ta bần thần một lúc lâu mới mở miệng:

- Thế Ninh tỷ tỷ phải giúp ta!

Niệm Tư Huyền đoán chừng Kỷ Vân Hương đang lo lắng cho tung tích Hạ Lan Lăng Quân, vì thế nàng tiến lại vỗ vỗ vai an ủi:

- Vương phi đừng suy nghĩ nhiều, điện hạ cát nhân thiên tướng sẽ an toàn khải hoàn!

Kỷ Vân Hương ngược lại lắc đầu, nụ cười treo nửa vành môi vô cùng khổ sở:

- Ta không phải vì điện hạ...tỷ ở trong cung đã lâu...sợ rằng không rõ chuyện bên ngoài...

Kỷ Vân Hương nức nở khóc, nàng ta câu được câu mất thuật lại biến cố Kỷ gia. Niệm Tư Huyền mơ hồ hiểu được vừa rồi Giang Châu bị lũ quét, đê điều liên tục vỡ, Kỷ Tướng quân bị tố cáo tham ô ngân lượng tu sửa đê điều, hiện tại đã bị tống giam.

Kỷ Vân Hương lau đi lệ nóng, nàng ta nắm lấy vạt áo Niệm Tư Huyền lay lay:

- Tỷ cạnh bên Du phi nương nương...nương nương lại đắc sủng...tỷ tỷ phải giúp ta cầu xin cho phụ thân...

Kỷ Vân Hương vẫn không ngừng khóc, Niệm Tư Huyền thở dài, dẫu sao Thuần Hi cũng là cốt nhục của Kỷ Tướng quân. Nàng tuy rằng sống lại trong nguyên thân Thuần Hi, không cùng Kỷ Tướng quân có quan hệ, nhưng vẫn không thể thay đổi được dòng máu chảy trong huyết mạch này, nàng vẫn phải có trách nhiệm với thân nhân Thuần Hi.

Niệm Tư Huyền lấy khăn lụa đưa Kỷ Vân Hương lau đi nước mắt, nàng nhỏ giọng:

- Triều đình hậu cung thiên tơ vạn lũ...ta không khẳng định chắc chắn giúp được muội, nhưng mà ta sẽ hết lòng hết sức vì Kỷ Tướng quân!

Kỷ Vân Hương nắm lấy tay nàng rưng rưng cảm động, Niệm Tư Huyền cẩn thận giúp nàng ta chỉnh trang, nghĩ đến lũ quét phương Nam trong lòng không khỏi âu sầu:

- Điện hạ thật sự không gửi một lá thư nào về Vương phủ?

Kỷ Vân Hương lắc đầu, nụ cười trên đôi môi cũng nhạt đi:

- Điện hạ làm sao có thể đặt Lăng Vương phủ quan trọng hơn tỷ...nếu điện hạ có tin tức thì tỷ phải là người đầu tiên nhận được!

Bóng nắng dần cao, Kỷ Vân Hương cũng cáo từ ra về. Niệm Tư Huyền thu dọn bàn trà, lại bày biện khung thêu.

Tố Đan như cũ giúp nàng may y phục tiểu hài tử, nàng ta thì thầm:

- Muội nghe Tô Lan nói đại phu nhân sau khi nghe tin Kỷ Tướng quân bị khép vào tử tội đã đổ bệnh...còn rất nặng!

Niệm Tư Huyền cau mày, mũi thêu dừng lại lưng chừng:

- Kỷ thị sống trong nội trạch một đời phải biết rõ lúc này bản thân là hy vọng lớn nhất của Kỷ gia! Sao lại...

Tố Đan bĩu môi, nhìn ra trước hành lang, Tô Lan nơi đó đang trông coi đám cung nữ hạ đẳng vẩy nước quét nhà:

- Đại phu nhân có mệnh hệ gì thì mẫu thân nàng ta không phải càng vui mừng hay sao? Lão gia còn không tiếc một cái bình thê đâu!

Niệm Tư Huyền nhếch môi, Trịnh gia đúng là một vũng nước đục, Kỷ thị đấu đá một đời cuối cùng lại trở thành bại tướng dưới tay Lưu Nhậm Thi. Chiêu Quốc công làm người ích kỷ, hèn kém, đối với hài nữ hài tử còn không mấy yêu thương huống hồ gì là một chính thê nhà mẹ đang phạm tội. Lưu Nhậm Thi có thể ham hại Kỷ thị bệnh tật liệt giường ít nhiều có bàn tay Chiêu Quốc công nhúng vào.

Thiên Thụy Đế nhiều ngày không còn đến Hy Hòa cung, Du phi chờ mong bóng hoàng bào trong vô vọng. Niệm Tư Huyền vì thế cũng không có cơ hội nhắc đến sự vụ Kỷ Tướng quân.

Giữa đêm tháng năm, khi hoa lựu nơi hoa viên nở rực rỡ như lửa đỏ, Niệm Tư Huyền giữa cơn say ngủ lại mơ thấy Thuần Hi một thân huyết y đứng giữa viện tử nàng. Thuần Hi vẫn bộ dáng yêu kiều xinh đẹp nhưng lại không nói gì, chỉ im lặng nhìn nàng.

Niệm Tư Huyền thức giấc giữa đêm, tiếng kẻng báo canh vang vọng, trời còn chưa sáng. Niệm Tư Huyền bần thần một mình trong bóng tối, nàng nhìn khắp tẩm phòng, phảng phất trong ánh trăng xanh xao mùa hạ, dây đàn cổ cầm dường như lóe sáng. Niệm Tư Huyền ôm lấy thân đàn, đây là kỷ vật định tình giữa Nhan phu nhân cùng Kỷ Tướng quân, nàng đã trọng sinh vào nguyên thân Thuần Hi, thì cũng nên giúp nàng ấy hoàn thành tâm nguyện.

Sáng sớm, sương mờ giăng kín thiên địa, Niệm Tư Huyền rửa mặt chải đầu, nàng một thân bạch y nhã nhặn mang theo cổ cầm đến thiên lao, nơi Kỷ Tướng quân đang bị giam giữ. Niệm Tư Huyền sau khi dúi hai hồng bao nặng trịch bạc vụn đưa cho viên quản ngục, nàng cuối cùng cũng vào được bên trong.

Phòng giam ẩm thấp, ngai ngái mùi bùn đất. Niệm Tư Huyền thấp thỏm theo chân lính lệ, một lúc sau mới đến được gian buồng Kỷ Tướng quân. Ông đang nhắm mắt tựa vào tường, gương mặt nhăn nheo, tóc đã bạc trắng. Một ngày trong ngục mười năm tại ngoại, Kỷ Tướng quân oai hùng trong ký ức Niệm Tư Huyền đã không còn nữa, nơi đây chỉ có một lão quan già nua chán chường.

Nghe tiếng động, Kỷ Tướng quân mở mắt, lại như kinh hỷ khi trông thấy nàng, Kỷ Tướng quân lê xích sắt đến cạnh cửa:

- Ninh nhi, sao con có thể vào đây được?

Niệm Tư Huyền lắc lắc đầu, nước mắt không tự chủ muốn rơi xuống, Niệm Tư Huyền ra hiệu Tố Đan đưa thạp gỗ vào:

- Kỷ thúc thúc mau mau dùng khi còn nóng! Ngoài thức ăn còn có rượu ngon...

Kỷ Tướng quân uống hai ngụm rượu, Niệm Tư Huyền mỉm cười nhìn ông, hai tay nâng lấy cổ cầm:

- Vật này vô cùng có ý nghĩa với thúc thúc, nay Ninh nhi xin trả lại người!

Kỷ Tướng quân đón lấy cổ cầm, đôi mắt đục ngầu của ông thoáng vằn vệt máu đỏ, ông vuốt ve thân đàn hồi lâu, mới nói:

- Con đã biết rồi sao...thân thế của con...

Niệm Tư Huyền gật đầu, rót thêm rượu ra bát:

- Ninh nhi đã biết...con không trách mẫu thân, không trách người...hôm nay con đến cũng vì...

Niệm Tư Huyền không thể nói tiếp rằng bản thân sợ sau này sẽ không có cơ hội gặp được Kỷ Tướng quân. Kỷ Tướng quân có lẽ cũng biết bản thân đã bị khép vào tử tội, ông đón lấy cổ cầm, âu yếm như đó là một sinh vật sống. Niệm Tư Huyền ở lại ngục giam thêm một khắc vì cũng phải ra về.

Kinh thành giữa hạ đột ngột chìm trong mây đen u ám, mưa giông vần vũ che kín cả thiên hạ. Niệm Tư Huyền đưa tay hứng lấy một giọt nước mưa trong suốt, tình cảm vốn là không thể cưỡng cầu. Đã phí hoài bao nhiêu ngày tháng, trong tim nàng vẫn giữ nguyên bóng hình Hạ Lan Lăng Quân lần đầu tiên gặp gỡ. Tà áo hắn bay lẫn giữa đào hoa tháng ba, bay lẫn giữa ký ức nàng nhiều năm về trước.