Nhất Niệm Trường Khanh

Chương 60: Huyết Nhuộm Giá Y (trung)




Tháng bảy phương Bắc thê lương từng cơn mưa lạnh vần vũ thiên địa.

Niệm Tư Huyền ngồi bên bàn phấn đang được một ma ma từ Đức Vương phủ giúp đỡ chải đầu vấn tóc. Giá y đã khoác lên người, đỏ tươi như máu, Niệm Tư Huyền ngậm lấy mảnh son giấy, kẻ lại đôi mày liễu đen mượt.

Ma ma tươi cười hài lòng:

- Công chúa thật xứng với mấy chữ kinh kỳ đệ nhất mỹ nhân, dung nhan này nam tử sao có thể rời mắt được!

Niệm Tư Huyền không đáp, nguyên thân Thuần Hi quá mức diễm lệ, nhưng cho dù có diễm lệ hơn nữa cũng không phải là chân thật Niệm Tư Huyền. Thi hài nàng dưới nấm mồ đã xanh cỏ kia không có đường nét nào giống với người trong gương đồng này. Niệm Tư Huyền đưa tay sờ lên gò má, trong thoáng chốc dường như đã quên mất đi dung mạo bản thân.

Ma ma cho rằng nàng sắp phải gả đi nên ngượng ngùng không trò chuyện, vui vẻ phủ khăn phượng lên mái tóc đã vấn kĩ càng. Niệm Tư Huyền lúc này chỉ nhìn thấy một màn đỏ hồng trước mắt.

Ma ma lục lọi rương gỗ hồi lâu, chép miệng lo lắng:

- Ai nha, áo choàng mà Thái Thái Công chúa đưa đến nô tì lại bỏ quên trong khách phòng!

Niệm Tư Huyền ồ một tiếng, nhếch môi:

- Châu Ẩn, Tố Đan...hai em cùng đi lấy về!

Trong phòng chỉ còn lại ma ma kia, Niệm Tư Huyền cũng đoán định được thời thần đã đến.

Gió lạnh len lỏi lay động rèm thưa, Niệm Tư Huyền đan đôi tay vào nhau, nghe hương thơm nồng đậm từ lò xông tản mác không khí. Niệm Tư Huyền mơ hồ suy nghĩ, cuối cùng không rõ vì sao bản thân dần dần mất đi ý thức.

Cửa phòng khẽ khàng mở, giọng ma ma có chút nóng lòng vội vã:

- Tiểu thư, đã xong rồi, nàng ta đã bất tỉnh!

Trịnh Như Bình vào tẩm phòng, nhìn gương mặt tân nương điểm trang tinh mỹ sau khăn phượng, cười gằn:

- Ma ma làm tốt lắm!

Nói rồi Trịnh Như Bình mím môi, trực tiếp đổi lấy y phục trên người tân nương xuống, sau khi hoàn mỹ trang dung, liền hạ lệnh:

- Đưa ả vào thán phòng trói lại, nhớ khóa kín cửa!

Ma ma vâng một tiếng, lập tức thi hành.

Trịnh Như Bình thở nhẹ, nàng không nghĩ mọi chuyện lại dễ dàng tiến hành như vậy, hiện tại nàng đã khoác giá y, chỉ còn đợi tân lang đến đón lên kiệu hoa, đường đường chính chính trở thành Đức Vương phi cao quý. Ma ma kia là người cũ của Đức Vương phủ, tất nhiên cùng nàng vô cùng thân thiết. Trịnh Như Bình ngược lại hôm nay nói dối, khiến ma ma tin rằng chính Đức Vương hạ mật lệnh tráo loan đổi phượng. Dẫu sao việc Đức Vương yêu thương Trịnh Như Bình thân tín không ai không rõ.

Châu Ẩn cùng Tố Đan trở về, chỉ thấy tiểu thư các nàng đang ngồi trên đệm giường yên tĩnh một mảnh. Châu Ẩn giúp chủ nhân choàng thêm áo ngoài, sau đó cùng ma ma đưa đến chính điện.

Thán phòng tối tăm ẩm mốc, Niệm Tư Huyền trong bóng đêm mờ mịt bị một tràng pháo dài vang dội nổ làm cho bừng tỉnh. Thân thể dây trói thít chặt, lại nhét vào một bao vải kín, tuy rằng có chút khó thở, nhưng không đến nỗi sẽ mất mạng.

Niệm Tư Huyền loay hoay tìm cách gỡ lấy dây trói, tiếng pháo kia báo hiệu kiệu hoa đã xuất phủ. Niệm Tư Huyền tựa hồ thả được gánh nặng trong lồng ngực, Trịnh Như Bình cuối cùng cũng hành động theo ý muốn của nàng.

Niệm Tư Huyền hạ độc lên người Trịnh Như Bình, cùng với Trịnh Mẫn Doanh ngày ngày xúc xiểm, Trịnh Như Bình chắc chắn sẽ không thể nào thấu đáo suy nghĩ, liền làm ra việc tráo đổi động trời này. Niệm Tư Huyền vốn dĩ không chắc chắn mười phần vào kế hoạch, nhưng ngay khi thấy Mộ Cầm thay mặt Hạ Lan Lăng Quân truyền tin cho Trịnh Mẫn Doanh, nàng đã tin rằng Trịnh Mẫn Doanh không thể cam lòng mà để nàng trở thành Vương phi.

Trịnh Như Bình si tình khờ dại, Trịnh Mẫn Doanh hiểm độc ganh tị, lại thêm một Kỷ thị mưu kế thâm trầm, bọn họ đương nhiên sẽ không muốn nàng vinh quang gả đi. Mà cái nàng mong chờ nhất hiện tại, cũng chính là nhờ vào bọn họ để thoát khỏi hôn sự này.

Niệm Tư Huyền vẫn còn đang khó nhọc lần mò nút thắt dây trói, thì cửa thán phòng đột ngột bật mở. Ánh sáng chói gắt chiếu thẳng vào khiến đôi mắt nàng nhói đau. Niệm Tư Huyền nghe xạ hương nồng nàn lướt ngang chóp mũi, mà bàn tay nam tử thô ráp đã ôm lấy nàng cẩn thận tháo dây trói.

Niệm Tư Huyền có chút kinh sợ, hơi thở nhè nhẹ run rẩy.

Nam tử trầm ấm giọng nói vang lên, ôn nhu vuốt ve lấy bàn tay nàng trấn an:

- Là bản Vương!

"Là Hạ Lan Lăng Quân..."

Niệm Tư Huyền kinh hỉ, dẫu rằng kế hoạch của nàng thực hiện hôm nay hắn đã biết được. Nhưng Niệm Tư Huyền không nghĩ đích thân hắn là người giải cứu nàng.

Niệm Tư Huyền thoát khỏi mớ dây trói, vô tâm vô ý:

- Điện hạ thật khiến ta bất ngờ...ta đã cho rằng Tạ thủ vệ sẽ là người đến!

Gương mặt Hạ Lan Lăng Quân thoáng chốc tối sầm, thủy mâu cũng đen lại:

- Nàng mong đợi Tạ Phong hơn là bản Vương!

Niệm Tư Huyền gượng gạo cười, nguy rồi, hình như nàng đã chọc giận hắn.

Hạ Lan Lăng Quân lúc này trong lòng không khỏi dâng lên một trận chua đắng. Hắn từ mờ sáng đã theo dõi trước viện tử nàng, quan sát từng hành động một của đám hạ nhân, lại lưu ý Trịnh Như Bình, chỉ sợ nàng gặp phải nguy hiểm. Nào ngờ vừa hoàn thành kế hoạch, nàng trước nhất mở miệng liền nhắc đến Tạ Phong.

Niệm Tư Huyền cùng Hạ Lan Lăng Quân ngồi trong bóng tối thán phòng ẩm thấp, lắng nghe tiếng mưa rơi lâm thâm trên mái ngói cũ kỹ.

Khắp các ngả đường kinh thành dân chúng đều đổ về trước Đức Vương phủ xem náo nhiệt, kiệu hoa mười sáu người khiêng theo sau Đức Vương tân lang y phục cưỡi bạch mã đeo kim chung chậm rãi nhịp bước. Kèn lộng cờ pháo hiệu thi nhau ầm ầm nổ vang, chỉ riêng hai hàng rương hòm hồi môn mười dặm hồng trang kéo dài quá tầm mắt người xem cũng đủ để khiến ai nấy trầm trồ thán phục.

Đức Vương Hạ Lan Tu Kiệt thành hôn cùng Thuần Hi Công chúa đích nữ Chiêu Quốc công vô cùng môn đăng hộ đối, hỷ phước lương duyên. Chỉ cần nhìn vào đôi mắt rạng rỡ của tân lang kia, muốn thấy bao nhiêu vui vẻ liền có bấy nhiêu vui vẻ.

Trịnh Như Bình bên trong kiệu hoa sung sướng nghe người người thì thầm ca ngợi, thì bên ngoài rèm cửa sổ, một tì nữ đưa đến cốc trà nhỏ:

- Công chúa điện hạ, đường xa mệt mỏi Vương gia có chuẩn bị chút thức dùng này!

Trịnh Như Bình bĩu môi, Hạ Lan Tu Kiệt lại dám vì Trịnh Thế Ninh mà sinh lòng thương tiếc. Nàng chằm chằm nhìn trà lựu đỏ ngụ ý con đàn cháu đống không nhịn được bực dọc. Trịnh Như Bình không đáp lời, một hơi nuốt xuống thức uống thơm ngọt.

Kiệu hoa đang yên tĩnh đi, thì đột ngột có tiếng la hét, kiệu phu vội vã dừng, bá tánh hai bên đường ồn ào chen chúc xô đẩy liền bị binh lính chặn lại. Hạ Lan Tu Kiệt đáy mắt hiện lên nụ cười, độc dược hắn cho người chuẩn bị có lẽ đã phát tác rồi. Hạ Lan Tu Kiệt vờ như hốt hoảng xuống ngựa, ôm lấy tân nương từ trong kiệu hoa ra ngoài, một mạch theo cổng nhỏ bên hông Đức Vương phủ mà đi vào.

Trịnh Thương Diễm đứng cạnh Hạ Lan Tu Kiệt ra hiệu đã hoàn thành.

Hạ Lan Tu Kiệt giấu đi nhẹ nhõm, cố gắng tỏ ra bi thương, lại đùng đùng quát mắng hạ nhân:

- Nhanh truyền thái y...nhanh lên...

Máu không rõ từ đâu theo cánh tay tân nương rơi xuống từng dòng, Hạ Lan Tu Kiệt tin chắc người đã chết, càng muốn nhiều hơn kẻ chứng kiến, khắp Đức Vương phủ vì sự cố mà ồn ào hỗn loạn, mất nửa canh giờ thái y mới từ Sở cung ra đến nơi.

Khăn phượng vừa được nhấc lên, ai nấy đều kinh hãi, gương mặt tân nương thất khiếu máu me nhầy nhụa tanh tưởi, tròng mắt vẫn mở to, làn da trắng bệch, mà hơi thở cũng đã không còn. Hạ Lan Tu Kiệt vờ như không chịu nổi, hắn quay mặt không muốn nhìn.

Ngược lại, Trịnh Thương Diễm trân trối không rời mắt đối với thi thể trên giường ngọc, lắp bắp không nói nên lời:

- Điện hạ...điện hạ...

Hạ Lan Tu Kiệt xua xua tay, ra vẻ đau xót. Trịnh Thương Diễm túng quẫn cùng cực, nghèn nghẹn giọng:

- Không phải Thuần Hi Công chúa...mà là tứ tiểu thư Trịnh Như Bình!

Hạ Lan Tu Kiệt tựa hồ sấm chớp nổ giữa trời quang. Hắn nhào đến ôm lấy thi thể Trịnh Như Bình, cực độ hoảng loạn.

Bởi vì Hạ Lan Tu Kiệt muốn sự việc tân nương chưa vào đến cửa đã mất mạng phải nháo đến cả kinh thành đều biết. Cho nên lúc này hạ nhân Đức Vương phủ toàn bộ tập trung trước khách phòng này. Chỉ trong nửa canh giờ mọi lời đồn đại liền bay xa ngàn dặm, biến thành đủ loại tam sao thất bản.

Tân nương bị hoán đổi, lại vong mạng thương tâm. Thiên Thụy Đế đương nhiên không thể làm ngơ, giữa trưa thánh giá lập tức đến Đức Vương phủ.