Nhất Niệm Trường Khanh

Chương 55: Trường Viễn Chi Sách (hạ)




Thành thật mà nói ta đã qua tuổi đi học lâu lắm rồi, không được ăn chơi ngủ nghỉ nữa. Hiện tại mùa dịch cuộc sống còn rất nhiều bừa bộn, ra chương có lâu lâu một chút, mong các nàng thông cảm.

****************************************

Buổi sớm tháng bảy, trời dai dẳng mưa ngâu, Niệm Tư Huyền một mình chải tóc bên khung cửa sổ. Nàng thơ thẩn nhìn ra hoa viên trắng xóa hơi nước, bàn tay buông lược ngọc đặt xuống bàn.

Tố Đan cùng Châu Ẩn đều đi lại nhẹ nhàng, cả hai thi thoảng còn ra hiệu, hơi thở khẽ khàng lại không dám tạo ra tiếng động. Mấy ngày trước trong cung có truyền khẩu dụ Thiên Thụy Đế, muốn nàng cùng Hạ Lan Tu Kiệt thành thân. Tâm trạng nàng theo đó xấu đi rất nhiều, cho dù là đã đoán trước được, nhưng cũng không dễ dàng chấp nhận. Bởi thế hai tì nữ càng thêm cẩn trọng hơn.

Niệm Tư Huyền hạ lệnh đổi y phục, thở mạnh một hơi:

- Đi thôi! Đến Bách Điệp lâu!

Châu Ẩn đôi mắt đột ngột ngời sáng, vội vàng nâng tay chủ nhân đến bàn phấn:

- Tiểu thư muốn chải kiểu tóc nào?

Niệm Tư Huyền lắc đầu, đại ca nàng xa xôi biên quan trở về chỉ có mấy ngày, Bách Điệp lâu là nơi an toàn nhất để gặp gỡ. Nàng lại càng phải che giấu thân phận, cho nên quyết định đơn giản gọn ghẽ phục trang.

Xa mã lộc cộc dọc theo hẻm nhỏ kinh thành vòng vèo cổng Bắc đi về hướng Bách Diệp lâu. Niệm Tư Huyền trong xe mải miết suy nghĩ, chỉ mong lần này ngoài đại ca nàng sẽ gặp được y.

Đại sảnh Bách Điệp lâu ồn ào tiếng sát phạt của những con bạc nghiện đổ bác. Niệm Tư Huyền áo choàng che kín khắp người một đường lên thẳng nhã gian tầng hai. Ở đó Niệm Kinh Hồng đã đợi sẵn.

Niệm Kinh Hồng lần này hồi kinh vốn là nhận nhiệm vụ từ Lăng Vương phân phó, chỉ là loại chuyện hắn sắp phải làm này thực sự thiên lý bất dung. Niệm Kinh Hồng cũng không muốn để muội muội biết đến, vì vậy chỉ nói những việc trong nhà.

- Phụ thân cùng mẫu thân sức khỏe vẫn rất tốt, có điều hơn một năm nay phụ thân xương khớp đau nhức, luôn phải sắc thuốc giảm đau! May mà có Đào ma ma ngày ngày bên cạnh họ!

Niệm Tư Huyền hình dung tình cảnh phụ mẫu ở Nam Chu Quốc, lòng không khỏi thắt lại. Đời này kiếp này, sợ rằng nàng không còn cơ hội được trông thấy họ. Niệm Tư Huyền khăn tay lau lệ nóng, đưa một hộp gỗ nhỏ đến:

- Trong này là ngân lượng, đại ca phải giúp muội chuyển đến phụ mẫu!

Niệm Kinh Hồng cau mày nhìn muội muội, tuy rằng cuộc sống của phụ mẫu cơ bản đầy đủ, không hề thiếu thốn nhưng hắn lại không nỡ từ chối khiến nàng thương tâm, đành lẳng lặng nhận lấy.

- Ta biết muội sắp phải gả đến Kiến Xương Hầu phủ!

Niệm Tư Huyền gượng gạo cười, bàn tay trắng muốt nâng lấy khăn lụa:

- Đại ca, huynh nghĩ Hạ Lan Tu Kiệt hắn là người thế nào?

Niệm Kinh Hồng ngừng lại một chút:

- Bề ngoài thanh danh hắn vô cùng tốt, đối với quan trường thanh bạch cao nhã, đối với hoàng thất chưa từng tranh giành cùng huynh đệ! Bất quá...càng hoàn mỹ càng dễ dàng khiến người khác nảy sinh nghi ngờ!

Niệm Tư Huyền nuốt một ngụm trà đắng, chán chường điệu cười:

- Đại ca yên tâm, muội đã một lần gả vào hoàng tộc, sẽ không giống như trước phạm phải sai lầm!

Niệm Kinh Hồng không đáp, hồi lâu lại bỗng nhiên nhỏ giọng thì thầm:

- Ta có việc này cần nói cùng muội!

Niệm Tư Huyền ngạc nhiên nghiêng đầu muốn nghe rõ hơn, Niệm Kinh Hồng ra hiệu im lặng, lấy giấy bút ghi ghi chép chép:

- Là ở biên quan ta tìm hiểu được, sợ rằng can hệ đến trọng án Hòa phi!

Cách vách nhã gian, Tạ Phong áp sát tai vào tường vẫn không thể nghe được thêm gì ngoại trừ tiếng giấy bút soàn soạt, mày kiếm hắn bất thần cau chặt. Bên cạnh hắn, Hạ Lan Tường thong thả nhai táo, thi thoảng còn vứt hạt ra ngoài cửa sổ.

Tạ Phong chán nản quay lưng ngồi xuống:

- Hầu gia người đến đây chỉ để ăn táo?

Hạ Lan Tường nhếch môi, buông quả táo cắn dở xuống:

- Vẫn tốt hơn ngươi đến đây nghe lén người khác!

Tạ Phong mặt đen lại, giật lấy quả táo trong tay Hạ Lan Tường ra sức cắn. Hạ Lan Tường phì cười, nâng nâng mi mắt:

- Ngươi là tự ý hành động, không theo lệnh Hạ Lan Lăng Quân?

Tạ Phong nhìn hắn một cái, không đáp.

Hạ Lan Tường coi như không thấy gì, tiếp tục:

- Ngươi không cần vì Hạ Lan Lăng Quân mà làm ra nhiều chuyện như vậy, mẫu thân ngươi mất đã rất lâu rồi, di nguyện ấy ngươi có thể coi như đã hoàn thành...

Tạ Phong bất thần gục đầu xuống bàn, giọng hắn khàn khàn lộ rõ mềm yếu mệt mỏi:

- Hầu gia, ta năm nay đã hơn ba mươi tuổi, ba mươi năm sống trên đời, người duy nhất mà ta hướng về chỉ có nương! Người duy nhất yêu thương ta chỉ có nương! Người thân duy nhất cũng là nương!

Hạ Lan Tường gối đầu lên cánh tay, nghiêng nghiêng gương mặt nhìn Tạ Phong:

- Uổng công bản Hầu cứu mạng ngươi năm đó, giữ lại ngươi pháp bảo giữa hai chân! Ngươi còn không coi ta là người nhà!

Tạ Phong hừ một tiếng, lạnh lùng đứng lên:

- Hầu gia là chủ nhân, chưa có việc nào ta từng từ chối...

Hạ Lan Tường bỗng nhiên nghiêm trọng:

- Vậy từ bỏ nàng đi! Trịnh Thế Ninh!

Tạ Phong mím môi, sóng mắt xao động mãnh liệt:

- Không được!

Hạ Lan Tường khoanh tay nhìn Tạ Phong rời đi, lãnh đạm:

- Cố chấp!

Trời đổ về chiều, mưa ngâu nhạt bớt, mây xám thâm u tầng tầng lớp lớp.

Niệm Kinh Hồng đã xuất thành, hắn không thể ở lại quá lâu, Niệm Tư Huyền vẫn còn ngồi nơi nhã gian. Trên hành lang các tầng, hạ nhân Bách Điệp lâu lần lượt treo lên từng chiếc đèn lồng đỏ.

Niệm Tư Huyền thi thoảng lại ra ngoài nhìn xuống đại sảnh, tâm trạng nàng ít nhiều mong chờ, căng thẳng khiến mồ hôi nơi lòng bàn tay ướt đẫm. Đến khi mảnh trăng treo lơ lửng trên bầu trời đêm xua đi tầng tầng lớp lớp giông tố, thì y mới đến.

Hắc bào một cỗ tỏa ra uy lực bất phàm, dung mạo bị che khuất sau lớp mặt nạ vàng ròng, cùng vô số kẻ chạy theo tung hô một tiếng Vô Song Công tử. Niệm Tư Huyền thở nhẹ, cuối cùng nàng cũng đợi được y.

Canh bạc của y diễn ra chóng vánh, số ngân lượng thu về ngược lại không ít. Niệm Tư Huyền trên lầu cao nhìn Châu Ẩn khó nhọc chen qua đám đông tìm đến y.

Vô Song ghé người nghe Châu Ẩn nói, lại ngước mắt nhìn lên Niệm Tư Huyền, y khẽ gật đầu, một đường qua đoạn hành lang bước vào nhã gian. Niệm Tư Huyền hít lấy luồng không khí ẩm ướt hơi lạnh, nàng đứng cạnh bàn trà đợi y.

Bóng hắc bào vừa qua cửa, nàng đã vội vàng:

- Vô Song Công tử!

Y đưa tay mời nàng ngồi, ánh nến le lói trong gian phòng nhỏ càng khiến khí thế y thêm phần bá đạo:

- Công chúa hôm nay muốn gặp riêng ta hẳn là có việc quan trọng!

Niệm Tư Huyền vò vò khăn lụa, ngượng ngùng mở lời:

- Nói ra sợ rằng công tử chê cười...chỉ là...ngoài công tử ta không thể tìm đến ai khác!

Vô Song ồ lên một tiếng, Niệm Tư Huyền nhàn nhạt nụ cười, đồng tử linh lung trong suốt:

- Ta muốn tìm một loại độc dược!

Vô Song cau mày, vành môi y hơi cong lên hàm chứa dò xét:

- Công chúa không được nghĩ quẫn!

Niệm Tư Huyền ngạc nhiên:

- Nghĩ quẫn?

Vô Song hắng giọng, lơ đãng nhìn sang nơi khác:

- Công chúa gả đi cả kinh thành đều biết, ta cũng không phải ngoại lệ, nam nhân không phù hợp có thể tìm nam nhân khác! Không nên tự làm hại bản thân!

Niệm Tư Huyền mơ mơ hồ hồ nghe y nói, nàng lắc đầu:

- Ta không có!

- Vậy Công chúa cần độc dược để làm cũn

Niệm Tư Huyền ra hiệu Chẩu Ẩn kiểm tra bên ngoài, biết rõ an toàn mới hạ giọng:

- Ta muốn tìm kiếm một loại độc dược tác dụng dài ngày...

Vô Song phất tay:

- Việc này đơn giản, một số loại thảo dược thông dụng cũng có tác dụng khiến người dùng phải thể trạng suy yếu!

Niệm Tư Huyền lắc đầu:

- Nhưng như vậy không phải quá dễ dàng sao, thảo dược phổ biến đương nhiên sẽ có người tìm ra giải dược!

Vô Song bật cười:

- Được, hai ngày nữa bản công tử sẽ đem đến Quốc công phủ!

Niệm Tư Huyền quả tim treo lơ lửng nơi đầu ngực thoáng chốc hạ xuống, việc này cũng quá nhẹ nhàng đi. Vô Song Công tử không đưa ra bất cứ điều kiện gì đã sảng khoái đồng ý. Y thoáng chốc đã trở lại cùng đám người hỗn loạn đánh cược bên dưới, lại thắng một ván lớn ngân lượng.

Niệm Tư Huyền cũng không còn nấn ná gì cứ thế rời Bách Điệp lâu lên xe ngựa hồi phủ.