Nhất Niệm Trường Khanh

Chương 53: Trường Viễn Chi Sách (thượng)




Hạ Lan Lăng Quân hồi phủ chưa được một ngày đã thấy ngự tiền Tổng quản từ Sở cung đem theo xe ngựa đi đến. Hạ Lan Lăng Quân mím môi, buổi sáng hắn không lên triều, buổi chiều Thiên Thụy Đế liền có động tĩnh.

Hạ Lan Lăng Quân chậm rãi đổi y phục, Tạ Phong một bên giúp hắn chuẩn bị ngọc bội, Hạ Lan Lăng Quân thở dài:

- Nàng ấy thế nào rồi?

Tạ Phong một chân quỳ trước Hạ Lan Lăng Quân, tay nhẹ nhàng đeo ngọc bội cùng túi thơm lên thắt lưng chủ nhân:

- Thuần Hi Công chúa đã tỉnh, thần trí tuy rằng có chút sợ hãi, nhưng cũng không đáng kể, vẫn như cũ dùng canh an thần mà điện hạ kê đơn!

Tạ Phong đứng dậy, với tay lấy áo mỏng choàng bên ngoài Hạ Lan Lăng Quân, trầm giọng:. ngôn tình tổng tài

- Ngược lại Du phi nương nương đêm qua đã lập tức hồi cung...ý đồ muốn tra rõ việc hành thích này!

Đến cùng cũng là nhắm vào người nhà Trịnh gia, Du phi không thể đơn giản bỏ qua, cho nên mới khiến thánh nhan kinh động. Hạ Lan Lăng Quân hàm ý cười:

- Hồi cung giữa đêm sao?

Trời đổ về chiều, ánh nắng vẫn không kém đi gắt gao cùng oi bức. Tường đỏ Sở cung bị không khí mùa hạ hun nóng tưởng như đang phừng phừng cháy.

Hạ Lan Lăng Quân đến Sở cung khi mặt trời đã sắp lặn, hắn hít một hơi sâu, nhìn lại Tạ Phong rồi cô độc tiến vào Ngự Thư phòng. Bên trong mơ hồ một cỗ mát mẻ, Hạ Lan Lăng Quân cảm nhận chút thoải mái nhất thời từ tám vạc băng bồ to lớn chênh vênh bốn góc tường.

- Nhi thần tham kiến phụ hoàng!

Thiên Thụy Đế khuất lấp sau màn trướng lăng la mỏng, làn gió dịu nhẹ từ hai quạt đồng được đới đao thị vệ cẩn thận phe phất. Hạ Lan Lăng Quân cau nhẹ hàng mày, phụ hoàng hắn hiện tại giữa ban ngày còn sợ bị chính nhi tử ám sát đến nỗi phải cử hai tên hộ pháp đứng cạnh bên.

Hạ Lan Lăng Quân cố giữ tâm lý bình thản, mỉm cười lặp lại:

- Nhi thần tham kiến phụ hoàng!

Thiên Thụy Đế buông bút chu sa, nhưng cũng không ngẩng đầu, chỉ lạnh nhạt:

- Đến rồi sao?

Hạ Lan Lăng Quân chấp tay, Thiên Thụy Đế bỗng nhiên vứt xuống sàn một cuốn tấu chương. Hạ Lan Lăng Quân nheo mắt, thủy mâu trầm lại, trên bìa cuốn sổ, rõ ràng đề mấy chữ Kiến Xương Hầu Hạ Lan Tu Kiệt đề tấu.

Hạ Lan Lăng Quân nhặt lấy, thận trọng đọc qua, Hạ Lan Tu Kiệt cuối cùng cũng đã hành động, đề tấu muốn xin được thành hôn cùng Thuần Hi Công chúa. Hạ Lan Lăng Quân gấp cuốn sổ lại, ngay ngắn đặt lên án thư.

- Phụ hoàng, nhi thần cảm thấy...

Thiên Thụy Đế thu lại tấu chương, cắt ngang:

- Trẫm không cần biết hiện tại ngươi cảm thấy thế nào!

Hạ Lan Lăng Quân khựng lại, đầu óc hỗn độn lập tức điều chỉnh toan tính:

- Phụ hoàng, nhi thần bất tài, giữa tửu yến Chiêu Quốc công phủ lại khiến Du phi nương nương kinh hoảng! Nhi thần cũng đã lập tức điều tra...chỉ là...

Hạ Lan Lăng Quân cố tình ngập ngừng, Thiên Thụy Đế cũng đã nhận ra, ông bước qua khỏi rèm thưa, tiếp lời hắn:

- Chỉ là can hệ đến Hạ Lan Tu Kiệt nên ngươi còn chần chừ chưa quyết?

Hạ Lan Lăng Quân trong lòng phi thường lạnh lẽo, bề ngoài hắn là Hoàng tử được Hoàng đế yêu sủng nhất nhất thế gian, nhưng kỳ thực, giữa hắn và Thiên Thụy Đế chưa từng phát sinh tình cảm phụ tử. Một tiếng phụ hoàng thường ngày hắn gọi lên cũng là vô cùng khiên cưỡng.

- Phụ hoàng thánh minh!

- Thái tử chính là Thái tử!

Thiên Thụy Đế chậm rãi đến cạnh giá sách, chọn ra một quyển binh thư:

- Trừ khi chính hắn muốn buông bỏ, nếu không cho dù là ai đem thủ đoạn áp lên người hắn cũng vô dụng! Trẫm cũng từng là Thái tử, những loại chuyện các ngươi có thể động đến, liệu rằng Trẫm chưa từng nghĩ qua? Vụ án Hòa phi cùng Niệm gia liên quan đến Hoàng hậu, hôm nay thích sát Du phi lại dính líu Hạ Lan Tu Kiệt. Trẫm không mong muốn thấy cảnh nồi da xáo thịt!

Hạ Lan Lăng Quân không đáp, đối với hắn lời Thiên Thụy Đế không hẳn là sai, nhưng trong bụng cá mập biển khơi con non còn phải ăn thịt lẫn nhau để tranh giành sự sống. Huống hồ gì vị trí Đông cung kia, nếu không phải bị người giết thì chính là kẻ giết người. Thiên Thụy Đế không muốn thấy cảnh nồi da xáo thịt, nhưng hiện tại bên cạnh ông, cũng không còn một thân Vương ruột thịt huynh đệ nào.

Hạ Lan Lăng Quân nụ cười đọng nửa khuôn miệng, đồng tử hun hút sâu thẳm:

- Phụ hoàng thừa biết ý đồ của lão tứ, hà tất còn triệu nhi thần đến! Án vụ Hòa phi tra đến Thượng Quan gia buộc phải ngừng, Niệm phủ mấy trăm người hàm oan đều bị xử tử. Hôm nay Hạ Lan Tu Kiệt dâng sớ xin được thành thân cùng nữ tử Trịnh gia, lại là nhân tuyển hòa hôn cùng Nam Chu Quốc...phụ hoàng người cuối cùng là muốn nhi thần phải làm ra loại chuyện dơ bẩn gì? Ám sát Nam Chu Thế tử, giết Hạ Lan Tu Kiệt hay là bức tử tam Hoàng muội?

Thiên Thụy Đế rót một tách trà lạnh, đem đến tận tay Hạ Lan Lăng Quân, biểu tình hài lòng:

- Đã hiểu được chút đạo lý, Kiến Xương Hầu triều đình tinh tú, cũng là nhân tài ngoại giao của Đại Sở, trước giờ chưa từng phạm sai lầm, nay chỉ cầu xin cưới một nữ tử, còn là nữ tử từng bị Thái tử từ hôn...tình yêu chân thành như thế...Trẫm e rằng từ chối không tiện! Bởi thế cũng đã ân chuẩn để Kiến Xương Hầu rước Hầu gia phu nhân vào phủ sau đại hôn Đông cung kết thúc!

Hạ Lan Lăng Quân siết chặt lòng bàn tay, mồ hôi đọng rõ trên vầng trán trơn bóng:

- Ý người...muốn nhi thần hạ thủ với Kỳ nhi?

Thiên Thụy Đế không gật cũng không lắc đầu, tùy ý ngồi xuống:

- Thân vốn dĩ là Công chúa, lại thất tiết cùng kẻ khác trước khi được chỉ hôn! Nay gả sang Nam Chu chính là mối nhục lớn!

Hạ Lan Lăng Quân trong thoáng chốc hình dung ra dáng vẻ mềm mại của muội muội, trong lòng thắt lại. Hắn với Hạ Lan Tâm Kỳ tuy không cùng một mẹ sinh ra, nhưng nàng còn ít tuổi, đối với tất cả hoàng huynh hoàng tỉ đều luôn luôn hòa ái. Nay vì bị người đưa đẩy mà trở thành quân cờ chính trị, kết cuộc phải chết trong tay cha ruột, Hạ Lan Lăng Quân nhất thời thay nàng bi ai.

- Phụ hoàng, thật sự không còn cách nào khác?

Thiên Thụy Đế im lặng, Hạ Lan Lăng Quân cũng không thể gặng hỏi, một lúc lâu sau, đột ngột Thiên Thụy Đế lên tiếng:

- Từ ngày cưới chính phi ngươi không hề cùng nàng viên phòng? Kỷ gia đã cáo trạng đến mẫu hậu ngươi rồi!

Hạ Lan Lăng Quân nhếch môi, chuyện ở Lăng Vương phủ, Thiên Thụy Đế thật sự đến lòng bàn tay còn rõ hơn:

- Nhi thần không làm được!

Thiên Thụy Đế nâng mi mắt:

- Vì sao?

Hạ Lan Lăng Quân giật giật khóe môi:

- Dùng xạ hương cùng thuốc cấm phụ hoàng ban quá nhiều...không thể cương dương...

Thiên Thụy Đế nhàn nhạt:

- Ngươi như vậy cũng tốt, miễn phải sinh ra đời sau mang dòng máu Hoàng thị! Lui đi!

Hạ Lan Lăng Quân nhấc gót quay người đi, cũng không nhìn lại, hắn ngước lên bầu trời đêm tháng sáu đầy sao. Phía trước hắn, Tạ Phong đang tựa người vào gốc lê xanh mướt, Hạ Lan Lăng Quân khẽ đến bên cạnh:

- Hồi phủ!

Tạ Phong xoay Hạ Lan Lăng Quân một vòng, nhìn thấy không có vết thương nào mới yên tâm thở ra:

- Bệ hạ không làm khó người?

Hạ Lan Lăng Quân uể oải, thong thả bước theo hành lang Sở Cung dài hẹp:

- Hoàng đế có bao giờ không làm khó bản Vương!

Ngừng một khắc, hắn lại hỏi:

- Tam Công chúa là cùng ai thất tiết, ngươi điều tra xem!

Tạ Phong không đợi hắn nói hết câu, đã đáp:

- Trịnh Thần!

Hạ Lan Lăng Quân khẽ cười, hóa ra là Trịnh Thần, như vậy không trách được vì sao Thiên Thụy Đế nhẫn tâm hạ thủ lên người hoàng nữ mình. Trịnh Thần bề ngoài là người của Thái tử, bên trong lại phò tá Hạ Lan Tu Kiệt. Nay Trịnh Thần chiếm đoạt được tam Công chúa, lại khuyên nhủ nàng ấy sang Nam Chu Quốc hòa thân, lợi dụng tình riêng nhi nữ mục đích cũng chỉ vì muốn gài một cái nội gián, kết nhân tình với Nam Chu.

Nếu không còn tam Công chúa, Hạ Lan Tu Kiệt không có cơ hội mượn trợ lực từ Nam Chu Thái tử, chuyện hôn sự với Thuần Hi Công chúa cũng coi như vô nghĩa. Mà gả Thuần Hi Công chúa đến Kiến Xương Hầu phủ, Hoàng đế coi như không bạc đãi Trịnh gia, mà với danh tiếng Thuần Hi từ hôn một lần Trịnh gia cũng không thể kết đồng minh cùng Hạ Lan Tu Kiệt.

Hạ Lan Lăng Quân vỗ vỗ vai Tạ Phong:

- Tin tức ngươi xem ra cũng không tệ!

Hạ Lan Lăng Quân vươn vai:

- Ít ngày nữa mời Thuần Hi Công chúa đến phủ!

Cuối tháng sáu, đại hôn của Đương kim Thái tử Hạ Lan Yến Minh được tổ chức cùng Tưởng gia tiểu thư Tưởng Giai Lệ. Pháo đỏ nổ rộn ràng cả kinh thành, xác pháo bay xa nghìn dặm. Tưởng Giai Lệ rỡ ràng bước vào Đông cung, trở thành Thái tử phi Đại Sở, tương lai chính là mẫu nghi thiên hạ.

Niệm Tư Huyền ngược lại một mình trong viện tử Trịnh gia không hề ra ngoài tránh đi những lời châm chọc đàm tiếu. Vả lại, Niệm Tư Huyền còn một mối lo hơn hết, Hoàng đế tuy rằng không ban hôn, nhưng lại có thánh chỉ gả nàng cho Kiến Xương Hầu. Đã một lần từ hôn cùng hoàng thất, nàng không thể lại thêm một lần nữa lặp lại.

Niệm Tư Huyền lòng rối như tơ vò, ôm bộn bề suy nghĩ mà hạ lệnh đến Lăng Vương phủ. Nàng nhận được thiếp thư Hạ Lan Lăng Quân cách đây mấy ngày, hôm nay cả kinh thành đều tập trung vào hỷ sự Đông cung, nàng đi vào Lăng Vương phủ bằng cổng sau, ít nhiều không bị người khác để tâm đến.

Niệm Tư Huyền theo chân Chu quản gia vòng qua hoa viên, cách lương đình một đoạn, vô tình nhìn thấy Hạ Lan Lăng Quân đang cùng một nữ nhân trò chuyện. Niệm Tư Huyền ý tứ dừng lại không muốn cắt ngang.

Chu quản gia giới thiệu:

- Công chúa điện hạ, kia là Mộ phu nhân!

Niệm Tư Huyền không rõ tư vị chua chát hiện tại, Mộ Cầm đó dung mạo cùng nguyên thân Niệm Tư Huyền bảy phần giống nhau. Chỉ là hiện tại, nguyên thân kia cũng như cái tên Lăng Vương phi Niệm Tư Huyền đã bị chôn vùi nơi thạch lăng lạnh lẽo. Bụng Mộ Cầm tương đối lớn, nhô ra một khoảng nhỏ sau vạt cẩm y.

Hạ Lan Lăng Quân đứng cạnh Mộ Cầm, cẩn thận hỏi han sức khỏe nàng ta, lại dặn dò:

- Mỗi ngày đều có Thái y đến bắt mạch bình an, nàng cần dưỡng cho thật tốt, dẫu sao đây cũng là hài tử từ người mà bản Vương coi trọng nhất!

Niệm Tư Huyền trong lòng dâng lên từng cơn nhói đau một, như ngàn vạn mũi kim châm vào lồng ngực. Mộ Cầm hiện tại đã là người mà Hạ Lan Lăng Quân coi trọng nhất, hài tử kia so với con nàng mới thật may mắn làm sao.

Chu quản gia lớn giọng lên tiếng:

- Thưa điện hạ, Thuần Hi Công chúa đến rồi ạ!

Hạ Lan Lăng Quân đuôi mắt còn vương điệu cười, vội vã bước ra:

- Nàng đến rồi sao, đi đường có vất vả, nhanh vào đây...

Niệm Tư Huyền thoáng nhìn qua Mộ Cầm đang hành lễ, chỉ thấy nét mặt hồng hào hạnh phúc của nàng ấy. Niệm Tư Huyền phất tay để Mộ Cầm rời đi, bản thân cùng Hạ Lan Lăng Quân nói qua việc chính.