Nhất Niệm Trường Khanh

Chương 101: Quân Bất Do Kỷ (trung) 1




Hạ Lan Lăng Quân mũi hài giẫm lên vụn tuyết, Tề Nhất từ xa tiến đến chấp tay bẩm báo:

- Điện hạ... Hạ Lan Tu Kiệt đã bị bắt!

Thủy mâu Hạ Lan Lăng Quân trong thoáng chốc sáng lên, linh lung giữa mùa đông rét buốt:

- Thật tốt!

Tề Nhất biểu tình lo lắng hiện hữu, hắn nhỏ giọng:

- Hắn ta đang bị Tưởng Hưng Tướng quân giam giữ!

Hạ Lan Lăng Quân không chút nghi ngờ, phất tay áo rộng:

- Chúng ta đến đó!

Tề Nhất mi mắt giật giật, lắc đầu:

- Điện hạ, lúc này... có chút không tiện!

Hạ Lan Lăng Quân dường như linh cảm chẳng lành, mi gian cau hẹp:

- Ngươi nói rõ!

Tề Nhất chần chừ một khắc rồi mới cẩn trọng bẩm báo:

- Tưởng Hưng đang muốn phò trợ Tạ Phong lên ngôi, bằng binh lực Tưởng gia hiện tại không phải là không thể!

Hạ Lan Lăng Quân khựng bước chân, Niệm Kinh Hồng từ đâu xuất hiện, trên gương mặt vương không ít máu tươi, bực dọc lớn tiếng:

- Điện hạ thật không biết, Tạ Phong hắn không còn là người của Lăng Vương phủ nữa! Hắn ta đang được Tưởng Hưng tôn làm Nguyên soái, đã bắt sống được phản tặc Hạ Lan Tu Kiệt, quan lại thường ngày đi theo Tưởng gia hoặc những kẻ ủng hộ Hạ Lan Tu Kiệt hiện tại muốn quay đầu đều đã ủng hộ Tạ Phong!

Hạ Lan Lăng Quân hơi thở thoảng sương mù, phiền não:

- Danh không chính ngôn không thuận, hắn không thể cứ thế lên ngôi được! Muốn thay đổi một Vương triều, không phải chuyện dễ dàng!

Niệm Kinh Hồng nhìn ánh tà dương đang buông xuống, không khí rét mướt:

- Điện hạ, dù sao chúng ta cũng không thể trực diện đối đầu cùng Tưởng Hưng, tốt hơn hết vẫn nên rút quân!

Hạ Lan Lăng Quân gật đầu đồng ý, lại phân phó:

- Cho người mời Hạ Lan Yến Minh từ biên quan hồi kinh ngay lập tức! Lập đích bất lập trưởng, lập trưởng bất lập thứ! Các lão thần ít nhiều sẽ vì Hạ Lan Yến Minh là đích tử là ủng hộ!

Hài tử lớn nhất của Thiên Thụy Đế chính là Hạ Lan Tường, một kẻ không có khả năng lên ngôi, nhưng đích tử Hạ Lan Yến Minh thì lại khác, hắn ta đã từng là Thái tử, chỉ vì Hạ Lan Tu Kiệt hãm hại mà chịu tội, nay Hạ Lan Tu Kiệt không còn, vị trí trữ quân ngoài hắn ta ra không còn ai thích hợp hơn.

Hạ Lan Lăng Quân hồi phủ, quân lực toàn bộ cũng đã rút đi, Hạ Lan Lăng Quân cười nhạt, Tạ Phong vốn là giọt máu Tưởng gia, nay đi theo Tưởng gia cũng coi như lá rụng về cội, hắn không có gì phải nuối tiếc. Huống hồ, so với Hạ Lan Tu Kiệt, Tạ Phong lên ngôi đã là tốt hơn rất nhiều.

Tưởng Hưng tự tin bản thân sẽ đưa được Tạ Phong lên ngôi, có lẽ trong tay đã nắm được bí mật kinh thiên động địa. Loại bí mật mà có thể xoay chuyển thế cục, chấn động Vương triều.

Hạ Lan Lăng Quân bước qua cổng lớn Lăng Vương phủ, phủ đệ vẫn được dọn dẹp sạch sẽ, hồng mai nở đỏ hoa viên, không khác thường ngày. Binh biến ảnh hưởng cả kinh kỳ nhưng dường như không chạm đến nơi này.

Bên ngoài nguyệt môn, Niệm Tư Huyền đang đứng đó đợi hắn, thân ảnh nàng giữa tuyết đông yếu nhược tựa vào tường đá lạnh buốt. Niệm Tư Huyền xiêm áo xanh nhạt, tay nâng lò sưởi đồng, ánh mắt nửa day dứt nửa hạnh phúc nhìn hắn.

- Chàng đã về!

Hạ Lan Lăng Quân gật đầu, đưa tay ôm lấy mỹ nhân vào ngực, tận hưởng hương mẫu đơn dịu dàng nơi vạt áo nàng, hôn nhẹ lên mái tóc mềm mại:

- Ta không làm được!

Niệm Tư Huyền vuốt ve vết thương trên vai Hạ Lan Lăng Quân, không cho là phải:

- Chàng đã làm được! Chàng đã quay về! Đối với ta chỉ như thế liền đủ! Ta không tham muốn gì hơn!

Hạ Lan Lăng Quân vào trong Thanh Hạm viện, hắn nghiêng người nằm bên tháp dài, chỉ sau một khắc đã chìm vào giấc ngủ. Niệm Tư Huyền lúc này mới rời khỏi hậu viện, Niệm Kinh Hồng đang bên ngoài sân rộng đợi nàng. Vừa trông thấy Niệm Tư Huyền, Niệm Kinh Hồng không nhịn được mà thuật lại toàn bộ sự việc Tưởng Hưng muốn phò trợ Tạ Phong lên ngôi, xảy ra giữa Sở Cung.

Niệm Tư Huyền siết khăn lụa trong tay, Tạ Phong vốn là hài tử Thiên Thụy Đế, nàng không rõ hắn ta đã biết việc này hay chưa, nhưng Tưởng Hưng chắc chắn đã rõ, vì thế mới dám để Tạ Phong lên ngôi. Thiên Thụy Đế băng hà, chết không đối chứng, nhưng Tưởng Hưng vốn đứng đầu Tưởng gia, làm sao có thể không nắm được chứng cứ nào để chứng minh thân phận Tạ Phong.

Niệm Tư Huyền nghĩ đến đạo thánh chỉ, nếu hiện tại đưa ra, Tạ Phong lên ngôi liền trở thành việc thiên kinh địa nghĩa. Nhưng mà, vật quý giá như vậy, nàng phải dùng nó để đảm bảo an toàn cho Hạ Lan Lăng Quân và người của Lăng Vương phủ.

Niệm Kinh Hồng không đoán được nàng đang suy tính những gì, mơ hồ hỏi:

- Trịnh Mẫn Doanh đâu? Nàng ta sẽ không yên phận như thế này!

Niệm Tư Huyền môi đỏ nở nụ cười, trấn an huynh trưởng:

- Trịnh Mẫn Doanh đang bị giam lỏng ở Liên Hương viện, thời cuộc biến đổi, muội không muốn nàng ta gây thêm loạn!

Niệm Kinh Hồng không cho là phải:

- Trịnh Mẫn Doanh đã từng đối xử với muội tàn độc thế nào? Nếu hôm nay nàng ta có chết ở Lăng Vương phủ cũng chẳng ai để tâm!

Niệm Tư Huyền hướng mắt về hoa viên thẫm đỏ hồng mai:

- Nàng ta cũng chỉ là quân cờ trong tay Thượng Quan Hoàng hậu, nếu nàng ta hối cải, tự mình sám hối mà rời khỏi Lăng Vương phủ, muội sẽ cho nàng ta một cơ hội! Ngược lại nàng ta vẫn cố chấp, muội sẽ tiễn nàng ta một đoạn đường xuống hoàng tuyền!

Niệm Tư Huyền nàng được ông trời thương tình sống lại trong nguyên thân Trịnh Thế Ninh, nàng vì thế cũng sẽ mở lòng từ bi với Trịnh Mẫn Doanh một lần. Tâm Hạ Lan Lăng Quân chưa từng hướng về Trịnh Mẫn Doanh, nàng không cần phải lo lắng.