Khi rời khỏi quán nhà họ Lương, má Lương còn đóng mấy hộp đồ cho cô, đậu sắt và khoai sấy chắc chắn phải có rồi, ngoài ra còn có bát mì tự tay làm và bình giữ ấm đựng canh gà mang ra tận cảng cho cô.
"Niệm Niệm, bữa tối nay cháu ăn không bao nhiêu giống như mèo vậy, mì này bác vừa làm, mang về nhà xem như ăn đêm đi, gà này cũng là bác tự nuôi, gà đất chính thống, ăn xong mì thì uống nha. Lần sau đến bác muốn nhìn thấy cháu béo hơn đây!" – Má Lương để đồ vào trong xe cô.
Cô ngẩng đầu, không muốn để nước mắt cảm động rơi ra, cố gắng nũng nịu: "Má Lương, com mà béo lên lại phải giảm béo!"
Má Lương trừng mắt: "Nói bậy, đang tốt vậy sao phải giảm? Lần sau còn nhắc đến giảm béo, má Lương sẽ không vui đâu!"
Cô nhanh nhảu: "Không nói, không nói nữa, nói nữa lần sau sẽ không có gì để ăn!"
"Thế còn tạm!" – Má Lương gõ nhẹ lên chán cô: "Mau đi đi, muộn quá con gái một mình không an toàn đâu!"
"Dạ, tạm biệt!" – Cô vẫy tay cười qua cửa xe.
Má lương nhìn theo hướng cô rời đi lắc đầu than thở, một người con gái về một mình như vậy lẽ nào chồng cũng không lo lắng đến đón sao?
Đồng Nhất Niệm cẩn thận lái xe, đường hai bên khá chật, xe lại nhiều lại có trẻ con đang chạy nhảy, cô làm việc cả ngày có chút mệt mỏi, không lên tinh thần là không được rồi.
Cuối cùng cũng lái đến đầu đường, đèn đường có chút tối, bỗng nhiên có một bóng người xông ra chặn trước xe cô, cô giật mình vội vàng đạp phanh còn người đó quệt vào xe ngã ra đất.
Loading...
Cô kêu thầm không hay rồi vội vàng xuống xe xem: "Này, anh không sao chứ? Để tôi đưa anh đi bệnh viện nha!"
Lời vừa nói ra, người đó liền đứng dậy, ôm chặt lấy cô.
Cô giờ mới nhận ra thì ra đó là Lục Hướng Bắc
Bên ngoài mặc áo sơ mi màu xanh, kẻ sọc lại tối màu trả trách không nhận ra ngay.
"Đồ điên, anh dọa chết tôi rồi! Mau thả tôi ra!" – Tức giận của cô bỗng nhiên tăng lên.
Anh ôm thật chặt: "Anh là đồ điên đấy, chỉ điên mới đi theo em, đi theo lâu như vậy, em ở trong ăn uống thịnh soạn, anh còn bị bỏ đói đấy!"
"Anh theo dõi tôi sao? Tại sao lại theo dõi tôi?"
"Anh muốn cùng ăn cơm với em, em hẹn người khác cũng không sao chả lẽ không thể mang theo người nhà là anh sao" – Anh cúi đầu, cằm tựa lên vai cô giống như một chú chó đáng thương.
Đồng Nhất Niệm cảm thấy vô lực, không đẩy nổi anh ra, cũng không tránh nổi anh, cô cảm thấy sức lực bản thân như mất hết, cơ thể mệt, trong lòng còn mệt hơn..
"Lục Hướng Bắc, anh như thế này còn có ý nghĩa gì chứ?" – hai vai cô vô lực thõng xuống, nhắm mắt, toàn là sự mệt mỏi.
Trong bóng tối anh hôn môi cô: "Rất mệt sao? Vậy chúng ta về nhà, đi xe của em hay của anh?"
Cô trợn mắt: "Nếu như tôi nói tôi về chỗ tôi, anh về chỗ anh thì sao?"
Anh không nói gì bế cô về phía xe cô, mở cửa xe, vẫn không buông tay mà vẫn bế cô ngồi vào chỗ lái để cô ngồi trên đùi anh, đặt tay cô lên tay lái: "Nào, lái xe đi."
Đây rốt cuộc là làm sao?
"Tôi không lái, tôi muốn xuống xe!" – Cô mở khóa cửa xe, nhảy xuống xe.
Nhưng xe bỗng nhiên khởi động, giọng nói của anh lạnh lẽo vang lên: "Nếu như em không muốn cả hai chúng ta chết vô ích thì hãy ngồi yên cho anh."
Cô không động đậy nữa.
Cách lái xe như này cô chưa từng thử qua nhưng có một điều cô chắc chắn là cô không muốn chết..
Thôi được, anh muốn sao thì cứ như thế đi, dù sao cũng chán nản mệt mỏi rồi..
Cứ để anh ôm một người đã mất cảm giác như cô đi..
"Niệm Niệm, sao em tìm được nơi này ăn cơm vậy? Thường xuyên đến sao?" – Hai tay anh ôm lấy cô đặt lên tay lái.
Cô nghe thấy rồi nhưng không trả lời.
Quá khứ của cô, anh chưa từng tìm hiểu, cuộc sống của cô anh có thể quân tâm được bao nhiêu chứ?
Trong xe trầm lặng.
Một lúc sau anh nói: "Anh nhớ món mì làm bằng tay của bà chủ quán đó rất ngon, lần sau mua cho anh một phần nhé."
Cô vẫn như cũ không để ý đến anh chỉ thấy kỳ lạ, cuối cùng đã lái đến đường lớn, đèn đường sáng rực sao lại không thấy cảnh sát giao thông nào vậy?
"Niệm Niệm, Niệm Niệm.." – Anh gọi tên cô, giọng nói mềm mại giống như tơ, không ngừng chọc vào người cô.
Cửa kính xe hơi mở ra, gió đêm lùa vào thật mát mẻ nhưng lưng cô dán vào ngực anh, cô ngồi trên đùi ấm áp của anh, thân nhiệt của anh từng chút một xâm nhập vào cơ thể cô một chút cũng không thấy lạnh. Khi anh gọi tên cô, hơi thở của anh nóng nóng thổi lên cổ cô.
"Niệm Niệm, em nói xem anh sẽ đưa em đi đâu?" – Anh bỗng nhiên hỏi.
"Không biết!" – Cô cứng ngắc lạnh lùng trả lời.
Anh liền cười: "Em không sợ anh mang em đi bán sao?"
"..."
– Cô thật sự chưa nghĩ đến vấn đề này, nếu như có ý đồ đó với cô không biết đại tiểu thư nhà họ Đồng là cô đáng bao nhiêu tiền?
"Niệm Niệm, cảm giác rất lạ đúng không? Chúng ta rõ ràng là hai người không hề quen biết nhưng ại đi cùng nhau giống như bây giờ đang ngồi trong xe vậy, em giao bản thân cho anh để anh chèo lái, lái đến bất cứ nơi đâu có thể, còn em trong tiềm thức của mình cũng tin tưởng anh đúng không? Không hề lo lắng anh sẽ làm hại em."
Có thể nghe những lời này từ miệng Lục Hướng Bắc thật sự hiếm thấy nhưng cô bây giờ chỉ có thể dùng câu "Tự mình cảm thấy tốt đẹp" để hình dung anh.
Nói cái gì mà tin tưởng anh ta? Anh ta thâm sâu khó dò như vậy, người trong vòng một giây lòng đã xoay ra chín vòng thì còn đáng để cô tin tưởng sao? Cô chỉ đành khinh thường..
Anh nghe thấy âm thanh khinh thường của cô liền đạp phanh, hai tay siết chặt eo cô, cằm tựa trên vai cô:"Niệm Niệm, tin tưởng trực giác bản thân được không? Em không phải bây giờ đang ở trong lòng anh sao, không phải để anh tùy ý đưa em đi đâu thì đi sao? Trong lòng em chẳng phải không hề sợ hãi chút nào sao? Vì thế, hãy giao mình cho anh đi, cho anh một chút thời gian, anh sẽ trả lại em cả đời, được không?