Nhất Niệm Lộ Hướng Bắc

Chương 422




Nhà của Như Kiều ở vùng nông thôn cách rất xa, thi được trường cấp ba này rồi bình thường cũng không thể về nhà, đối với một người con giá trẻ tất nhiên là nhớ nhà rồi.

Khi hai người ở riêng, cô thỉnh thoảng lại lộ ra cảm xúc này, anh là người có tâm trạng nặng nề, có rất nhiều chuyện không thích thể hiện bằng lời nói, nhưng lại lặng lẽ làm.

Vì thế, vào cuối tuần anh đã gọi thêm mấy người bạn học thân thuộc về nhà cùng anh, trong đó tất nhiên là gồm có Như Kiều.

Mục đích anh làm vậy chỉ là muốn đưa Như Kiều về nhà thôi, để cô được ôn lại ấm áp gia đình. Nhưng họ khi đó dù sao cũng còn nhỏ, nếu một mình đưa Như Kiều về nhà chắc chắn sẽ làm người nhà nghi ngờ, họ còn chưa dám làm vậy. Ngõ cây đa thời này có dáng vẻ cổ kính nhất của thành phố, cũng có sân bóng, các trò tạp kĩ, hát kịch, là nơi học sinh thích đến chơi sau khi tan học, vì thế việc mỗi tối thứ sáu anh đều mang bạn học đến đây chơi tiện thể ăn cơm ở quán ăn nhà họ Lương sẽ không làm hai ông bà nghi ngờ.

Có thể về nhà cùng anh, Như Kiều rất vui, cô vốn có tính cách hoạt bát lại thêm vào có ý muốn lấy lòng người nhà của anh nên cái miệng như được bôi mật, không chỉ gọi ba Lương mẹ Lương làm ông bà vui vẻ mà đến cả Nhuận Nam cũng được cô gọi anh trai ngọt sớt.

Một cô gái ngọt ngào đáng yêu như cô đương nhiên là thu hút con trai rồi, Nhuận Nam cũng không ngoại lệ, sau nhiều lần cô đến chơi dần dần trái tim anh cũng bắt đầu đâp rộn ràng vì cô. Việc cô cố gắng lấy lòng cũng đã làm anh sinh ra một ảo giác nhưng lại không dám khẳng định, vì thế về sau mới có một cuộc trò chuyện giữa hai anh em họ.

Cuối tuần đó, Như Kiều như thường lệ đến nhà họ Lương ăn tối, lại còn giúp ba mẹ Lương rửa hết bát của quán ngày hôm đó nữa, sau đó cô mời trở về trường, lúc đó bạn học đã đi hết rồi.

Đây là sự biến đổi xảy ra gần đây, bạn học ở lại nhà họ Lương ăn cơm ngày càng ít, đến cuối cùng liền chỉ còn một mình Như Kiều.

Bởi vì Lục Hướng Bắc trầm mặc ít nói nên phần lớn là giao tiếp bằng ánh mắt với Như Kiều, tính cách của Nhuận Nam lại cởi mở hơn Lục Hướng Bắc, trong lòng lại có tình cảm với Như Kiều nên khó tránh thường chủ động nói chuyện với Như Kiều, vì thế dần dần Nhuận Nam và Như Kiều lại thành nói chuyện nhiều hơn, như vậy lại làm cho hai ông bà Lương có chút hiểu lầm, cũng dần có giải thích hợp lí cho việc khi các bạn học khác về nhà ăn cơm chỉ còn lại Như Kiều ở lại.

Hai ông bà biết yêu sớm không tốt nhưng Nhuận Nam cũng không tính là yêu sớm nữa rồi, Như Kiều lại làm người ta rất yêu thích vì thế nên cũng không ngăn cấm.

Ngày hôm đó Như Kiều phải về trường, Nhuận Nam chủ động đề nghị đưa cô về, Như Kiều nhìn Lục Hướng Bắc thấy anh cười gượng nhưng không nói gì chỉ đành đi cùng Nhuận Nam, trong lòng cô có một dự cảm không tốt lắm.

Quả nhiên là vậy, Nhuận Nam sau khi đưa Như Kiều về liền rất hưng phấn, lôi kéo bằng được anh nói chuyện, chủ đề nói chuyện đều là Như Kiều.

Cuối cùng, Nhuận Nam hỏi anh có quan hệ thế nào với Như Kiều?

Anh cười có chút khổ sở: "Quan hệ bạn học."

"Thật sự chỉ là quan hệ bạn học sao? Anh còn lo em yêu sớm cơ đấy!" Nhuận Nam vừa đùa vừa nói một cách nghiêm túc.

Yêu sớm vốn là một chủ đề nhạy cảm, trước mặt mọi người, thầy cô đều không dễ dàng thừa nhận, hơn nữa anh cũng đã nhìn ra anh trai có tình cảm không bình thường với Như Kiều.

"Vậy.. Hướng Bắc, anh có một bí mật muốn nói với em!" Nhuận Nam cười thần bí: "Anh cảm thấy Như Kiều rất đáng yêu, anh thích cô ấy, anh muốn chờ cô ấy trưởng thành, em cảm thấy thế nào? Có muốn cô ấy thành chị dâu em không?"

Nếu như vậy.. trong lòng anh vô cùng khó chịu, nhưng anh vẫn gượng cười: "Tất nhiên là thích rồi, như vậy thật tốt."

Sau đó anh trai nói chuyện gì với anh anh cũng không biết nữa, chỉ biết mình vẫn cười, trình diễn nụ cười nhạt như nước ốc.

Từ khi đó, anh bắt đầu lạnh lùng với Như Kiều, thậm chí bắt đầu cố ý tránh cô, nhưng đến cuối tuần vẫn rủ cô về nhà như cũ, nhưng ý nghĩa trong đó hoàn toàn khác rồi.

Cuối cùng sự khác thường của anh bị cô phát hiện ra, bắt đầu ép hỏi anh làm sao.

Anh không có gì để nói, chỉ nói muốn học hành tử tế, không muốn nghĩ đến việc khác.

Cô để lại cho anh một nụ cười chế giễu, sau đó rời đi và không về nhà với anh nữa. Từ đó Nhuận Nam liền mượn cớ tới thăm Lục Hướng Bắc để nhìn cô, vì thế cô cuối cùng đã hiểu ra, tại sao Lục Hướng Bắc lại trốn mình rồi.

Cô là một cô gái cố chấp, sao có thể dễ dàng từ bỏ? Cô vẫn cố chấp với tình yêu giành cho anh, nhưng sự cố chấp của cô lại làm anh rơi vào thế khó xử.

Ánh mắt cố chấp của cô làm anh không nỡ, nhưng nhà họ Lương có ơn nuôi dưỡng và cứu mạng với anh, anh trai anh từ bé đến lớn đều không để ý đến sở thích của mình mà luôn để những thứ tốt nhất cho anh, anh sao có thể phụ lòng anh trai đây?

Trong lòng anh, ân tình lớn bằng trời.

Trong sự trốn tránh và chần chừ của anh, cô cuối cùng cũng bực mình nói thẳng với anh cô sẽ nói rõ với Nhuận Nam.

Đây là kết quả anh không muốn nhìn thấy nhất.

Vừa hay lúc này mẹ ruột anh từ Pháp về nước muốn đưa anh đi, anh khi đó còn trẻ, trong lúc khó xử không còn cách nào khác đã lựa chọn chạy trốn, cuối cùng đã dứt áo ra đi.

Lần tạm biệt này lại là vài năm.

Khi anh quay về thì đã như anh mong muốn, Như Kiều đã sắp trở thành chị dâu của anh, anh cũng rất vui từ tận đáy lòng, nhưng sự oán trách trong mắt Như Kiều làm lòng anh bất an.

Anh đã là cảnh sát quốc tế, vốn lần này quay về mang theo nhiệm vụ của chi nhánh Bắc Kinh, sau khi báo cáo xong mới quay về thăm cha mẹ nuôi, mấy năm ở Pháp nhưng anh vẫn chưa quen được.

Anh về tất nhiên là mẹ Lương sẽ giữ anh ở lại vài ngày, Như Kiều và Nhuận Nam sắp đính hôn, dù thế nào anh cũng phải tham gia lễ đính hôn của họ rồi mới đi, anh dường như cũng không có lí do đùn đẩy, huống hồ bản thân anh thật sự muốn ở cùng người nhà thêm mấy ngày nên đã đồng ý ở lại.

Nhưng anh vô cùng giữ ý lời nói và hành động của mình, cũng cố ý giữ khoảng cách với Như Kiều. Nhiều năm trước quyết đinh rời đi thì anh đã quyết định buông bỏ rồi, tình cảm một thời trẻ tuổi bồng bột đến lúc này đã trở thành chúc phúc, anh thật tâm mong muốn anh trai và Như Kiều được hạnh phúc.

Nhưng con người thường có một tâm lí kì lạ, thứ không có được hình như mới là thứ tốt đẹp nhất. Không biết có phải tâm lí này gây ra hay là ấn tượng anh để lại trong lòng Như Kiều quá sâu đậm mà khi anh một lần nữa xuất hiện trước mặt cô thì ngọn lửa sâu thẳm âm ỉ trong lòng cô lại một lần nữa cháy lên.

Cô vốn định quên anh đi, định sống yên ổn cả đời với Nhuận Nam, nếu như anh không xuất hiện có lẽ thực sự sẽ như vậy, nhưng sao anh lại còn quay về chứ?

Vào khoảnh khắc cô nhìn thấy anh, trái tim cô lại đập thình thịnh giống như năm đó cô kinh ngạc khi lần đầu tiên nhìn thấy anh ở trường học vậy.

Anh vốn là người xuất sắc như vậy, thêm vào đó là nỗi nhớ và hồi ức giấu trong cô, anh trong lòng cô trở lên vô cùng hoàn mĩ, trùng phùng càng làm cho sự hoàn mĩ này phát sáng, vì thế mà tự nhiên lại thấy không can tâm.

Tối đó cô hẹn gặp anh, chỉ nói cô sắp đính hôn với Nhuận Nam rồi, mà anh thì vẫn còn nợ cô một lời giải thích, việc năm đó ra đi không lời từ biệt có phải cần cho cô một lời giải thích không, hoặc là có phải nên chính thức đặt dấu chấm cho mối quan hệ giữa họ không?

Thật ra với anh mà nói thì năm đó anh rời đi chính là dấu chấm hết rồi, nhưng đi không một lời từ biệt thì đối với cô mà nói đúng là không có trách nhiệm, bây giờ cô lại sắp đính hôn với anh trai, nếu như cô cần lời giải thích, cần dấu chấm hết vậy thì anh cho cô vậy, chính thức kết thúc, vừa hay cho cô yên tâm cùng với anh trai sống một cuộc sống thuộc về chính họ.

Vì thế anh đã đến chỗ hẹn.

Địa điểm cô hẹn gặp là rạp chiếu phim, hôm đó chiếu một bộ phim điện ảnh Pháp là "Đố dám yêu em".

Anh vốn không muốn xem phim, nhưng cô không cho anh cơ hội từ chối, ném vé cho anh, tự mình quay người đi vào phòng chiếu.

Không còn lựa chọn nào khác anh đành theo vào.

Đây là một phim bi kịch.

Từ đầu đến cuối cô đều chăm chú xem phim, không nói gì với anh, xem đến cuối cô còn khóc, thầm chảy nước mắt đi ra khỏi rạp chiếu phim.

Anh vẫn luôn chờ cô mở lời, nhưng cô từ đầu đến cuối không nói gì, còn anh lại càng không biết nói bắt đầu từ đâu, ở giữa có thử nói chuyện với cô nhưng cô chỉ khóc ròng, che tai lại.

Cuối cùng anh chỉ đành im lặng.

Hai người họ cùng về nhà, đi đến cây đa đầu ngõ cô mới dừng lại, nhìn anh với đôi mắt ướt đẫm, nói ra hai chữ: Hèn nhát.

Anh im lặng, nếu như cô nói anh vậy thì là vậy đi.

Cô khóc càng dữ dội, nói với anh: "Người em yêu là anh, trước giờ người em yêu vẫn là anh, anh cũng yêu em đúng không? Tại sao anh lại chọn cách chạy trốn? Tại sao lại nhường em cho anh trai anh? Lẽ nào anh không biết trên thế giới này cái gì cũng có thể nhường chỉ duy nhất tình yêu là không thể sao?"

Cô không hiểu được trong thế giới của anh cái gì cũng có thể nhường được, kể cả tình yêu.

Anh muốn nói với cô, tất cả đều đã là quá khứ rồi, anh đã sớm không còn là thiếu niên Lục Hướng Bắc năm đó nữa rồi, trong lòng anh không còn tình yêu đó nữa, muốn cô hãy quên đi, hãy sống thật tốt cùng anh trai.

Nhưng anh còn chưa kịp nói thì cô đột nhiên lại nhào vào lòng anh, còn không ngừng nức nở: "Em vẫn còn yêu anh, anh có dám không? Anh có dám không?"

Anh đang định đẩy cô ra thì lại nghe thấy phía sau vang lên tiếng thủy tinh vỡ, hai người đồng thời nhìn qua đó, cả thế giới bỗng nhiên sụp đổ.