Nhất Niệm Lộ Hướng Bắc

Chương 386




Cô ngẩng đầu lên, nơi sâu nhất trong con mắt anh là dáng vẻ của cô, cô nghẹn ngào đang định nói thì anh lại dịu dàng chỉnh lại tóc hơi rối của cô: "Em bây giờ không cần phải vội trả lời anh, chờ em ở bên ngoài chơi đủ rồi, nhớ anh rồi, nhớ hoa trong nhà rồi thì lại nghĩ kĩ lại xem có muốn tin tưởng anh không, anh có phải là người đáng để em gửi gắm cả đời không. Khi ở Bắc Kinh em chẳng phải đã nói muốn thử thách anh sao, thời gian thử thách bao giờ mới kết thúc em vẫn chưa nói với anh, lần này hãy nghĩ thật kĩ rồi nói với anh được không? Một tháng, hai tháng, thậm chí một năm, hai năm anh cũng không sợ."

Cô sững sờ nhìn anh, ẩn giấu trong mắt anh có thể nhìn thấy một nội dung khó nói thành lời vào thời khắc chia tay sắp đến gần, nhạt như khói mây lại dính như tơ tằm.

Trong lòng cô lạnh lẽo, một sự đau đớn không nói thành lời đang lan ra, sao lại có cảm giác này chứ? Người ta nói những người yêu nhau thì sẽ có tâm linh tương thông, nếu như cô đau thì có phải là anh đau không? Nhưng anh lúc này vì sao lại đau chứ? Cô thầm cảm thấy không chỉ vì cô phải đi xa, tuyệt đối không phải.

Đúng thế, cô không hiểu hết anh, trước giờ cũng chưa từng nhìn rõ được anh, nhưng cô có thể cảm nhận được anh, chỉ cần dùng tấm lòng, nhắm mắt là có thể cảm nhận được cảm giác của anh, tuy không hiểu cảm giác đó là vì cái gì.

Cô bỗng vươn tay ra muốn sờ mắt anh nhưng lại bị tay anh giữ lại, nụ cười của anh rạng rỡ như ánh mặt trời: "Lại động tay động chân rồi."

Cô không có lòng dạ nào để ý đến nụ cười đùa lưu manh của anh, cau mày nói: "Lục Hướng Bắc, có phải anh có chuyện gì giấu em không?"

"Ừm.. Đúng thế.. em muốn nghe sao?" Anh chớp mắt.

Tên đáng chết này! Vậy mà lại nháy mắt, cô cố lườm anh, có phải anh biết là khi mình nháy mắt thì trong đó có đầy điện không? Vì thế mới cố ý lúc này cho cô một tia điện để lại dấu ấn sâu sắc sao?

"Anh rốt cuộc đang giấu gì vậy?" Đồng Nhất Niệm vẫn không thể buông xuôi sự khác thường trong mắt anh, trái tim cũng dần lo lắng.

"Được rồi, anh nói thật, em không được mắng anh." Anh vậy mà còn ra vẻ của tiểu thụ chứ.

Cô hơi chau mày, không biết trong hồ lô của anh đang giấu thuốc gì nữa, chỉ mở to mắt nhìn anh, chờ anh trả lời.

Anh có vẻ thần bí cúi người xuống, dán tan lại, nói nhỏ: "Thật ra.. Anh không muốn cho em đi.. nhưng Kiệt Tây nói, con diều có lúc phải thả dây thích hợp thì mới bay ổn định. Cậu ấy đã cho anh mấy ý kiến."

Sao lại có lí lẽ này chứ.

Đồng Nhất Niệm bực mình!

Kiệt Tây này rốt cuộc là người của ai vậy? Sao lại cùng một giuộc với anh chơi cô vậy chứ? Cô thấy kì lạ là sao hai ngày nay tai mình sao cứ nong nóng, lại còn hắt xì hơi nữa.

"Lục Hướng Bắc, Kiệt Tây đã nói gì với anh rồi? Mau thành thật khai ra, em nói cho anh biết, thành khẩn khai báo để được khoan hồng, chống lại sẽ bị nghiêm trị!"

Anh tỏ ra thành thật: "Được, anh nói, anh vẫn luôn rất ngoan.. Cậu ấy cho anh ba diệu kế, kế thứ nhất là lạt mềm buộc chặt."

"Có nghĩa là sao?" Cô nhìn anh, lạt mềm buộc chặt đúng không? Muốn buộc chặt thì trước tiên phải dùng lạt mềm đúng không?

"Cậu ấy nói, giống như cho trâu uống nước, càng bắt nói uống nó lại càng không uống, phải để tuỳ nó thôi, trâu khát rồi thì tự nhiên sẽ uống thôi." Anh cười nhạt.

Mặt Đồng Nhất Niệm tức đến nổi xanh rồi: "Lại có cái lí này sao, lại dám so sánh em với trâu à? Lại còn chắc chắn là em sẽ đói khát sao? Lục Hướng Bắc, đàn ông đều là lưu manh thối!"

Anh cảm thấy buồn cười: "Niệm Niệm, anh nói khát nước không phải là đói khát.. Lần này là em lưu manh đấy."

"Đều như nhau thôi!" Đồng Nhất Niệm phẫn nộ cãi lại anh: "Thứ hai thì sao? Là cái gì?"

"À, anh khai thật, thứ hai là lấy nhàn rỗi đối phó nhọc nhằn."

"Giải thích thế nào?"

"Chính là nói anh cứ luôn bận rộn trước sau em nhưng vẫn không có tác dụng, không bằng để em xa tận chân trời, để em sống những ngày không có anh, chịu chút khổ cực, thì em sẽ nhớ đến khi anh ở bên em tốt biết bao, tất nhiên rồi sẽ mềm lòng."

Cái gì? Còn chịu khổ nữa? Thì ra anh đưa cô đi Pháp không phải là muốn cho cô dạo chơi vui vẻ mà là để cô chịu khổ sao: "Lục Hướng Bắc, anh giỏi lắm, em phải xem xem mình ở Pháp có thể phải chịu khổ gì đây! Để rồi xem, có phải Kiệt Tây còn tạo ra phiền phức cho em không? Sau đó để anh hùng là anh đến cứu mĩ nhân à?"

"Không phải, không phải, tuyệt đối không phải, em nghĩ đi, đi du ngoạn cũng rất mệt mà, không có anh lo trước lo sau hầu hạ, em đi bộ mệt thì sao? Mua sắm đến mỏi tay thì sao? Không có ai xách túi cho em thì làm sao?" Anh dần dần lấy lại cái vẻ cười híp lại quen thuộc.

"Cái mồm bớt quạ đen đi!" Cô lườm anh: "Thứ ba thì sao?"

"Được rồi, thứ ba.. Thứ ba là khổ nhục kế.. Đến khi đó anh lại làm ra bệnh vặt gì đó, em là kiểu người khẩu xà tâm phật nên dễ đau lòng, lập tức sẽ nhanh chóng bay về, đến khi đó anh lại dùng mĩ nhân kế, không, mĩ nam kế nữa là em sẽ không thể thoát được nữa, Kiệt Tây nói, mĩ nam kế này là sở trường của anh nên không cần dạy anh nữa, anh cũng cảm thấy đúng là vậy."

Đúng là quá muốn ăn đòn mà, nụ cười của anh đúng là muốn ăn đòn!

Đồng Nhất Niệm thật muốn cắn cho anh một phát! Vốn thấy dáng vẻ dây dưa quyến luyến của anh còn thật không nỡ bỏ đi, nếu như cứ nói thêm chút nữa có lẽ bản thân cô sẽ chịu thua cái lưỡi lươn lẹo của anh, cuối cùng sẽ ở lại không đi nữa không chừng, nhưng hai tên đàn ông thối này lại hợp sức lại tính kế cô! Lục Hướng Bắc được coi là ông tổ trong việc tính toán người khác. Cô cũng quen rồi nên cũng thôi đi, nhưng đến cả Kiệt Tây đáng yêu thuần khiết của cô sao lại cũng gần mực thì đen vậy chứ?

Kiệt Tây ơi là Kiệt Tây! Cứ chờ xem chị chỉnh em thế nào ở Pháp đi.

Nhưng vị ông tổ chơi đùa người khác này làm cô giận đến nghiến răng: "Lục Hướng Bắc, đừng có thấy thế là hay, em sẽ cho anh biết cái gì gọi là đói khát mà không có nước để uống? Cái gì gọi là thời gian không có anh thì không có người nào xách túi giúp? Cái gì gọi là mĩ nam kế làm em không thể thoát được? Đừng quên châu âu chẳng có đặc sản gì ngoài trai đẹp đâu, gì mà đói khát, gì mà không có người xách túi chứ, trai đẹp đầy ra kìa!"

"Đừng mà!" Lục Hướng Bắc hoảng hốt: "Anh biết là thành thật được khoan hồng, che giấu bị phạt nên mới thể hiện sự trung thành của anh rồi mà? Mấy chiêu rách kia của Kiệt Tây anh không định dùng cái nào cả, chỉ dùng mỗi chiêu ôm cây đợi thỏ thôi, anh sẽ ngoan ngoãn chờ em quay về! Em nể tình anh làm vậy mà đừng phán anh tội tử hình chứ?"

"Hừ, không có văn hóa đúng là đáng sợ! Ôm cây đợi thỏ đâu có trong ba mươi sáu kế đâu! Em cũng đâu phải là thỏ!" Đồng Nhất Niệm hừ giọng: "Ai phán anh tử hình chứ? Em không có cái quyền đó, cục trưởng Lục à, cùng lắm em cũng chỉ trục xuất anh ra ngoài thôi, trục xuất khỏi sổ hộ khẩu nhà bọn em!"

Anh khổ sở: "Vậy thì còn khó chịu hơn cả tử hình."

Chuyến bay đi Pháp đã bắt đầu qua cửa kiểm tra rồi, Kiệt Tây ở đằng xa gọi lớn: "Này, chị ơi, làm qua loa là được rồi, đừng có như đưa tiễn mười tám vạn dặm vậy chứ, hay là chị đừng đi nữa."

"Sao chị lại không đi chứ? Chị đến ngay đây!" Cô vẫn ghi nhớ sự phản bội của Kiệt Tây, lại vừa thấy vui vẻ, Kiệt Tây ơi là Kiệt Tây, em có biết người bạn một giuộc giảo hoạt của em đã sớm bán đứng em rồi không? Nhưng kì lạ là tại sao Lục Hướng Bắc lại ngoan ngoãn nói ra chứ? Đó đâu phải là phong cách của anh đâu.

"Này, anh nói cho em biết đi, sao lương tâm anh lại đột nhiên phát hiện là thành thực sẽ được khoan hồng vậy?" Cô đấm anh.

Anh lộ ra nụ cười tuyệt đối đen tối: "Bởi vì.. Anh muốn có phúc lợi."

"Phúc lợi?" Cô không hiểu mở to mắt.

"Phúc lợi, được rồi, anh thừa nhận thật ra người đói khát là anh, anh đói khát lâu lắm rồi, anh đã mạo hiểm lừa dối bạn đồng minh thậm chí là bị cho vào tử tù mà lựa chọn thành thực để nhận khoan hồng, chính là.. muốn em hôn anh trước khi đi." Anh bỗng nhiên nhanh như chớp ôm lấy cô, sau đó đôi môi nóng bỏng áp xuống.

Cô bị kinh ngạc, đây là sân bay đấy.. Bên cạnh còn có Nhất Lăng, Kiệt Tây và hai mẹ, còn cả hai đứa con trai có tiềm chất lưu manh nữa, như này thì sao mà làm gương để dạy dỗ con đây?

Nhưng cô có thể thoát ra được sao? Cánh tay này cứng như sắt vậy, cô có đâm cũng không đâm nổi.

Quan trọng nhất là hơi thở của anh.. Còn có điện giật hơn cả ánh mắt của anh nữa, còn có môi anh chuyển động trên môi cô cứ như là có từng dòng điện từ lan ra trên môi cô rồi lập tức tác động lên đại não, trong đầu chỉ còn tiếng ong ong.

"Ngoan, mở ra nào.." Anh thủ thỉ từ cổ họng.

Cô như bị ma quỷ sai khiến, ánh mắt ướt át mơ màng, vậy mà lại nghe lời mở miệng ra, thế nên đã hoàn toàn thất thủ.

Cô thậm chí còn biết bản thân đang hôn lại anh, rất ngốc, rất mất mặt, rất không bình thường.

Cô than thầm trong lòng.

Cuối cùng anh buông cô ra, cô có chút thở không ra hơi, sắc mặt cũng vì xúc động mà hơi đỏ.

Còn anh đúng là háo sắc, thực sự quá háo sắc rồi, vậy mà lại còn phong tình thè lưỡi ra liếm môi cô.

Trái tim cô rối loạn, thật là quá mê hoặc rồi, quá có lực sát thương rồi! Tên háo sắc điển hình này rốt cuộc là đã xem bao nhiêu phim đen chứ? Nhưng đây là động tác mà phụ nữ làm mà có được không? Nhưng tại sao anh làm lại không hề thấy chút ẻo lả chút nào, ngược lại còn đẹp trai chết mất?

Tóm lại thì cô là người, anh là yêu, cuộc chiến giữa người và yêu thì không phải cô áp đảo anh thì là anh áp đảo cô.

Cô hít thở sâu cố giữ bình tĩnh: "Lục Hướng Bắc, em đi đây! Một lần nữa nói với anh, đi Pháp không vất vả chút nào, em đi đến xã hội tư bản chủ nghĩa đây! Thuận tiện thưởng thức trai đẹp châu Âu luôn!"

Nói xong cô cũng không thèm quay đầu lại và chạy về phía Kiệt Tây, được rồi, cô thừa nhận, thật sự thừa nhận cô đến chết cũng vẫn còn cứng miệng.

Còn về vẻ mặt khác thường của Kiệt Tây và đông đảo quần chúng vừa được xem một màn mặt dày thực tế cũng làm cô mặt đỏ lan cả xuống cổ, nhưng Kiệt Tây vẫn còn ra vẻ thất lễ không nên nhìn: "Bọn em không nhìn thấy gì cả."

Hừ, Kiệt Tây, cái gì cũng chưa nhìn thấy đúng không? Rồi em sẽ biết tay chị!

Nhưng sau khi cô quay người đã không nhìn thấy đằng sau trên mặt anh lại loé lên vẻ lo lắng.