Nhất Niệm Lộ Hướng Bắc

Chương 363




Trong thời gian chờ Thành Chân đến đón, cô liền gọi điện cho Di Đóa, nào ngờ di động của Di Đóa lại tắt máy.

Nửa tiếng sau Thành Chân quả thực đến đón cô, cô lại không thể bỏ qua mà trêu chọc anh ta, vẻ mặt gỗ của Thành Chân vậy mà lại ửng đỏ, chỉ nói: "Di Đóa đang trên máy bay về đây rồi, cô ấy nói phải đích thân nói cho chị tin này."

Thì ra là vậy.. chẳng trách vừa rồi di động không gọi được.

Cô rất mong chờ gặp lại Di Đóa!

Cả đường còn lại cô ra sức trêu chọc Thành Chân, làm Thành Chân đỏ rực cả mặt, cô lại cười ha ha.

Tin tức Di Đóa kết hôn ít nhiều đã làm nhạt bớt màn khói mù Hạ Tử Tường trong lòng cô.

Đến nơi hẹn với anh Vu thì anh Vu đã chờ sẵn rồi. Cô để Thành Chân đi làm việc của mình, lát nữa đến đón cô sau.

Chờ cô ngồi xuống, anh Vu liền lấy trong túi ra một cái hộp tinh xảo, đặt lên trên bàn.

"Đây là gì?" Cô nghi hoặc hỏi, nó rất nhỏ, hơn nữa cũng không giống hộp đựng tro cốt.

"Cô mở ra xem là biết thôi!" Vẻ mặt anh Vu có hơi nghiêm túc.

Trong lòng cô lại thấy có hơi sợ hãi, không phải sợ trong hộp là di vật hay tro cốt gì đó của Hạ Tử Tường mà là sợ bản thân nhìn thấy thứ đồ liên quan đến Hạ Tử Tường sẽ không kìm chế được đau lòng.

Dưới cái nhìn của anh Vu, cô cẩn thận mở hộp ra, nằm bên trong lại là.. mấy đầu đạn.

"Đây là.." Trong đầu cô không ngừng phát lại hình ảnh Hạ Tử Tường nắm lấy súng của Lutz, chĩa vào bụng mình, sau nhiều tiếng súng thì tất cả đạn đều bắn vào bụng anh ta.

Nước mắt bỗng dâng tràn trong khoang mắt cô, ám ảnh giấu trong lòng bắt đầu phóng đại lên đến vô hạn, cô cầm chiếc hộp trong tay run rẩy.

"Đúng vậy, là đầu đạn." Anh Vu khẳng định cho suy nghĩ của cô: "Trong tro cốt của Hạ Tử Tường.. có thứ này.. Tôi không biết cô nghĩ như thế nào, nhưng vẫn mang mấy đầu đạn này về, nếu như cô cảm thấy cái này đáng để làm kỉ niệm thì cứ giữ lại, nếu như không muốn nhìn thấy thì.. ném đi cũng được."

"Cạch" một tiếng, chiếc hộp rơi xuống bàn, đầu đạn cũng bắn ra, lăn đầy bàn.

Cô không nhịn được nữa mà nước mắt lăn dài: "Kỉ niệm sao? Dùng thứ này để làm kỉ niệm thì cũng quá tàn nhẫn rồi!"

Đúng thế, chỉ cần nghĩ đến thứ này đã từng ở trong cơ thể Hạ Tử Tường, lấy đi mạng sống của anh ta, nghĩ đến người đàn ông có dung mạo đẹp trai lái Lamborghini bạc lướt như gió ngang ngược hống hách đã bị thiêu thành tro bụi, nghĩ đến đầu đạn này là thứ được lấy ra từ trong tro cốt của anh ta thì toàn thân cô lại phát run, ám ảnh tự trách trong lòng như móng vuốt ác ma bóp lấy trái tim cô, sao cô có thể coi thứ này làm kỉ niệm được chứ?

"Nếu như cô sợ thì tôi mang bỏ đi là được!" Anh Vu lại cho mấy đầu đạn vào trong hộp rồi cho vào túi.

"Chờ đã!" Cô gọi lại.

"Làm sao vậy?" Anh Vu lại đưa chiếc hộp cho cô: "Không sợ nữa sao?"

Cô nhận lấy chiếc hộp, cầm trong tay, hai tay nắm chặt lại run rẩy, nước mắt lã chã: "Không phải.. không phải tôi sợ.. tôi sợ cái gì chứ? Hạ Nhị sẽ không làm hại tôi.. dù trong hộp này có phong ấn linh hồn của anh ta thì tôi cũng sẽ không sợ.. Tôi chỉ là.. chỉ là nhớ lại cảnh đó.. quá đau lòng mà thôi.. nghĩ đến.. cái này lại lấy từ trong tro cốt của anh ta, tôi.. tôi lại không chịu được.."

"Vậy thì vẫn nên để tôi cầm đi xử lí đi!" Anh ta thấy Đồng Nhất Niệm run rẩy vô cùng mạnh liền sợ dọa đến cô, phụ nữ dù sao cũng là loài nhát gan. Có lẽ cách làm mang đầu đạn về đây của anh ta thật sự đã sai rồi.

"Không!" Cô thấy anh ta vươn tay ra thì như sợ anh ta cướp mất thứ gì đó quý giá của mình, lập tức thu tay lại, ôm chiếc hộp vào ngực, lắc đầu khóc như mưa: "Không, đừng bỏ đi, như vậy còn tàn nhẫn hơn! Không cần phải tàn nhẫn hơn nữa đâu.."

Anh Vu không biết làm sao mới tốt, chỉ nhìn khách khứa bốn phía trong quán cà phê với vẻ khó xử, hình như họ đều đang nhìn về phía này, nhưng lại không dám làm phiền cô khóc, chỉ sợ lại kích thích đến cô thì tình hình sẽ càng khó thu dọn hơn.

Đến một lúc sau cô cũng tự nhận thức được bản thân đang ở đâu, dưới cái nhìn kì lạ của mọi người cô mới từ từ nín khóc, tiếp tục hỏi: "Anh Vu, còn gì có liên quan đến Hạ Tử Tường cần nói với tôi không? Đảo nhỏ kia của anh ta ra sao rồi? Bị phá hủy rồi sao?"

"Cả vùng biển đó đã bị phong tỏa rồi, tôi ở lại đó nhiều ngày như vậy muốn lên đảo ăn trộm tro cốt của Hạ Tử Tường để chôn nhưng không được. Thế nên xin lỗi cô, di nguyện của anh ta tôi không hoàn thành được, còn về hòn đảo đó bây giờ bị xử lí thế nào tôi cũng không rõ lắm." Nhắc đến chuyện này, ánh mắt của anh Vu lại hiện lên vẻ lấy làm tiếc.

Trong lòng Đồng Nhất Niệm lại càng khó chịu hơn: "Vậy tro cốt của Hạ Tử Tường đâu?"

"Tôi vẫn không dám chôn nó, chỉ sợ lỡ như ngày nào đó vùng biển đó gỡ bỏ phong tỏa, người có thể lên đảo thì nói không chừng lại có cơ hội để an tang, người Trung Quốc tin rằng nhập thổ vi an, đã chôn rồi thì không nên động vào nữa, thế nên trước mắt tạm thời để ở trong nhà tro cốt."

Đồng Nhất Niệm gật đầu: "Cám ơn anh Vu, như vậy đã là rất tốt rồi, chuyện còn lại, tôi sẽ nghĩ cách.

Nhập thổ vi an, nhập thổ vi an, nếu như tro cốt của Hạ Tử Tường không thể được yên ổn thì trái tim cô cũng không thể nào yên lòng được.

Xem ra cô đúng là phải nghĩ ra cách gì đó mới được.

Sau khi đau buồn, cô từ từ chỉnh đốn lại tâm trạng của mình.

Anh Vu nói không sai, hòn đảo đó sớm muộn cũng sẽ gỡ phong tỏa, cô nhất định sẽ nghĩ cách bảo tồn những cây cối trên đảo đó, sau đó an táng Hạ Tử Tường trong vòng vây của cây trái, như vậy anh ta có thể thường xuyên ngửi được hương thơm trái cây rồi, anh ta chẳng phải rất thích mùi hương đó sao?

Nhưng tất cả những việc này cần có tiền, mà tiền của cô bây giờ không còn nhiều nữa, mảnh đất đặt cọc chẳng phải còn đầu tư vào vườn cây trên đảo sao? Cô phải kiểm tra xem bản thân cô còn bao nhiêu tiền mới được, hơn nữa bây giờ còn phải mua quà cho Di Đóa và Thành Chân nữa. Tuy bây giờ cô không có tâm trạng nhưng cũng tiện thể kiểm tra xem tài khoản của mình còn bao nhiêu luôn.

Cô cất chiếc hộp đựng đầu đạn đi, lại một lần nữa cám ơn anh Vu rồi nói tạm biệt, tự mình đi đến ngân hàng gần nhất, nhưng kết quả kiểm tra tài khoản lại làm cô kinh ngạc, từ bao giờ mà trong tài khoản của cô lại có nhiều tiền như vậy chứ? Hơn nữa còn vừa đúng là tiền cô đầu tư vào vườn cây không thừa không thiếu đồng nào?

Sao số tiền này lại trở về tài khoản của cô vậy? Lẽ nào thật sự là linh hồn của Hạ Nhị linh thiêng sao? Nếu như đúng thì tốt rồi.

Cô kiểm tra nguồn gốc khoản này thì lại là từ môt công ty ngoại biên chuyển từ một ngân hàng Thụy Sĩ có chi nhánh ở Hồng Kông chuyển cho cô.

Thời gian chuyển là sau mấy ngày cô đầu tư tiền vào vườn cây, khoảng thời gian đó chỉ có Hạ Tử Tường biết chuyện này, ngoài anh ta lặng lẽ chuyển trả tiền cho cô thì còn có thể là ai đây?

Còn cô lại quá lơ là rồi, vậy mà lại không biết gì cả.

Cô nhớ ra rồi, số di động đăng kí cho tài khoản ngân hàng này là số cũ trước đây, sau khi cô đổi sim vẫn chưa đến ngân hàng đổi số, thế nên một khoản tiền lớn như vậy nhưng cô lại không biết gì.

Hạ Tử Tường.. thật sự là anh sao?

Anh đây là lại định làm gì đây? Không phải là quyết tâm bắt cô ở Philippines không cho cô quay về sao? Cuối cùng lại vẫn để một lối thoát cho cô sao?

Sự đau đớn trong lòng giống như miếng mút trương phồng lên chặn trong tim, vô cùng khó chịu.

Khi Thành Chân gọi điện cho cô, cô vẫn còn đang ngây người, chuông kêu một lúc lâu mới bắt máy, giọng nói của cô có chút nghẹn ngào khàn khàn:" A lô, Thành Chân à.. "

" Đúng vậy chị dâu, chị đang ở đâu vậy? Tôi đến đón chị trước sau đó chúng ta cùng đi đón Di Đóa, chuyến bay của cô ấy sắp đến nơi rồi. "

" Ồ.. được.. "Cô nói địa điểm với Thành Chân, nhưng trái tim vẫn chưa bình thường lại được.

Sau chưa đến nửa tiếng trước sau gặp lại Thành Chân, tinh thần và vẻ mặt của cô như hai người khác nhau, lúc trước vẫn luôn lấy anh ta để trêu đùa, lúc này mắt lại đỏ ửng, rõ ràng là vừa mới khóc, sắc mặt cũng không được tốt lắm.

Thành Chân không phải là người nhiều chuyện nên không dám hỏi nhiều, chỉ cố nhịn lái xe đến sân bay.

Di Đóa đã ra đến cửa chờ rồi, nhìn thấy Thành Chân, liền ra sức ai oán:" Anh làm sao vậy hả, sao lâu như vậy mới đến chứ? "

Đồng Nhất Niệm lúc này mới hoảng hốt lấy lại tinh thần, đi ra từ sau lưng Thành Chân, gượng cười:" Di Đóa, bởi vì Thành Chân đi đón mình nên hơi mất thời gian. "

" Niệm Niệm! "Di Đóa quá bất ngờ, ném hành lí cho Thành Chân, lập tức ôm lấy cô:" Niệm Niệm, thật là bất ngờ quá đi! Cậu lại đến đón mình thế này, vui quá đi! Niệm Niệm, mình rất nhớ cậu, sao gọi điện cho cậu mà lại không nghe máy vậy? Có chuyện gì à? "

Được gặp Di Đóa có thế nào cũng là một chuyện vui mừng, Đồng Nhất Niệm cố lấy lại tình thần ôm lấy cô ấy:" Mình cũng nhớ cậu, lúc trước di động bị hỏng, vẫn chưa mua mới. "Cô tùy tiện tìm một lí do.

" Cậu đấy, lúc thì ở nhà, lúc thì ở Bắc Kinh, bây giờ mình muốn tìm cậu cũng thật là khó! Mình mặc kệ, chị em chúng ta lâu rồi không ở cùng nhau, tối nay kiểu gì cũng phải ném anh Lục nhà cậu và con ghẻ gì đó sang một bên hết, ngoan ngoãn ở với mình đi! Phải biết rằng đây là thời gian hạnh phúc cuối cùng của mình rồi đấy, Niệm Niệm, mình phải lên thuyền giặc của Thành Chân rồi. "Di Đóa lắc cánh tay cô.

" Thật vậy sao? Chúc mừng cậu cuối cùng đã có người thèm rồi! "Cô cố hết sức để tâm trạng mình rạng rõ hơn, không muốn làm Di Đóa mất hứng, giả vờ như cái gì cũng không biết vậy.

" Vậy cậu có ở cùng mình không đây? "Di Đóa kéo cánh tay cô về phía trước, ném Thành Chân ở phía sau.

" Có chứ, tất nhiên là phải ở cùng cậu rồi, chỉ cần cậu nỡ bỏ Thành Chân nhà cậu thôi!"Ở cùng nhau đi, hôm nay tâm trạng của cô cũng không tốt, cần phải phát tiết, có lẽ vừa hay lại góp vui cùng Di Đóa, nhưng cô hình như đã quên mất là hôm nay đã hứa với Lục Hướng Bắc là về nhà ăn cơm rồi.