Nhất Niệm Lộ Hướng Bắc

Chương 353




Chú Lương lúc này mới cười một cách hiền lành đáp lại: "Ừ!"

Một tiếng "ừ" này đã làm mọi ngăn cách tan thành mây khói, tình cảm nuôi dưỡng mười mấy năm sao có thể nói bỏ là bỏ được đây? Có những lúc chỉ là do không bỏ được mặt mũi mà thôi.

Mẹ Lương vô cùng cảm động vui mừng: "Hướng Bắc, ba con chính là người như vậy, thật ra ông ấy rất nhớ con, vừa nghe con cần truyền máu, trên người còn đang mặc áo ngủ đã vội chạy đến bệnh viện."

Lục Hướng Bắc xoay xe lăn, đến trước mặt mẹ Lương, ôm lấy mẹ Lương, vẻ mặt giống như một đứa trẻ được yêu chiều: "Mẹ, con biết mà.. Con biết hết mà.. Ba con vẫn thương con."

Trong cuộc đời của anh có hai người mẹ, một là mẹ Lương, một là Đàm Uyển, so sánh với nhau thì anh lại thân thiết với mẹ Lương hơn một chút, một số tính khí kiểu bé trai hay yêu thương dựa dẫm với mẹ anh cũng chỉ có khi ở trước mặt mẹ Lương, còn đối với Đàm Uyển thì lại kính trọng nhiều hơn.

"Được rồi, được rồi! Những lời này về sau hãy nói đi, trước tiên hãy đi xem con bé Niệm Niệm xem thế nào đã, chúng ta lo lắng sắp chết rồi!" Chú Lương ở bên cạnh nói.

"Dạ!" Lục Hướng Bắc đi trước dẫn đường đưa họ đến phòng bên cạnh.

Cửa phòng bệnh vẫn đóng giống như khi anh rời đi, anh rất cẩn thận sợ Đồng Nhất Niệm nhất thời không thể chịu được nhiều người thăm như vậy nên làm một dấu hiệu với mọi người, ý là để anh vào trước đã.

Đầu tiên mở ra một khe cửa thì nhìn thấy Đồng Nhất Niệm đang nằm trên giường lăn qua lăn lại, không được yên.

Vết nôn lúc trước trong phòng bệnh đã được lau dọn sạch sẽ rồi, Thành Chân ngồi ở bên cạnh không biết làm thế nào chỉ nói ra mấy lời an ủi.

Anh hơi dùng sức mở hết cửa ra, cùng lúc đó Đồng Nhất Niệm lập tức dừng lăn lộn, nằm ngay ngắn lại.

Lòng anh lại đau hơn vì cô lại cố chịu đựng trước mặt mình.

Thấy anh đi vào, gương mặt trắng bệch của cô lại mỉm cười: "Sao anh lại đến rồi? Chẳng phải nói là ngủ một chút đi sao?"

Anh lăn xe đến bên cạnh cô, tay luồn vào trong chăn nắm lấy tay cô, tay của cô vẫn lạnh như vậy, còn hơi run rẩy trong tay anh.

"Anh không mệt!" Anh thăm dò hỏi cô: "Mẹ anh, còn có ba mẹ Lương và mẹ nhỏ đều đã đến thăm em rồi, em có muốn gặp không?"

Cô do dự một chút, không nói gì.

Trong lòng cô vẫn còn thấp thỏm, không phải sao?

"Nếu như em không muốn gặp thì anh bảo họ về trước nhé!" Anh ngẩng đầu, nói với Thành Chân: "Cậu ra ngoài nói một tiếng, nói là Niệm Niệm tạm thời không muốn gặp người khác."

"Được ạ!" Thành Chân chuẩn bị đi thì Đồng Nhất Niệm lại lên tiếng: "Không, em sẽ gặp!"

Nói xong, có chút sợ hãi nhìn Lục Hướng Bắc: "Họ.. đều rất lo cho em đúng không?"

"Đúng thế!" Lục Hướng Bắc sợ cô có quá nhiều gánh nặng nên kiên nhẫn khuyên bảo: "Mỗi người trong nhà chúng ta đều yêu thương em, đều mong em sẽ sớm hồi phục, dù có xảy ra chuyện gì thì đối với những người yêu em mà nói em vĩnh viễn là công chúa nhỏ mà họ yêu chiều nhất! Trước đây như vậy, bây giờ cũng vậy và về sau vẫn là vậy, có biết không?"

Cô gật đầu, tràn đầy mong chờ nhìn về phía cửa.

Khi những gương mặt quen thuộc từ bên ngoài bước vào, cô cũng tự nhiên nắm chặt tay anh, trong lòng dâng lên một sự dũng cảm bi tráng, bỗng nhiên cô cảm thấy nếu như lúc này muốn cô phải đối mặt với sự khinh thường của cả thiên hạ thì cũng không sợ, bởi vì, có anh vẫn luôn nắm chặt tay cô.

Người lớn từng người bước vào nhìn thấy vẻ mặt tái trắng của cô đều vô cùng thương xót, nhưng lại không biết nói gì, vừa muốn làm cô bớt buồn lại vừa sợ động đến điều kiêng kị trong lòng cô nên không dám nói bừa.

Cuối cùng vẫn là Đàm Uyển đến bên cạnh cô, lòng bàn tay mang theo mùi hương và sự ấm áp của riêng bà nhẹ nhàng xoa tóc rối trên trán cô: "Đứa bé ngoan, mẹ đến thăm con đây, chẳng phải là con nhớ mẹ sao?"

Đôi mắt trống rỗng của cô đột nhiên tràn nước mắt, mẹ chính là khát vọng nửa đời của cô, thật sự đã đến rồi sao? Thật giống với mùi hương cô thích, sự dịu dàng và người mẹ trong mơ của cô.

"Đứa bé ngoan, đừng khóc nữa, mẹ về sau sẽ không bảo giờ để con yêu chịu tủi thân nữa, con yêu phải dũng cảm lên có được không?" Ngón tay mềm mại của Đàm Uyển ma sát lên da mặt cô.

Nước mắt của cô chảy xuống theo khoé mắt làm ướt cả ngón tay bà.

Con yêu.. Con yêu.. Một cách gọi thật là đầy yêu thương.

Có vô số lần cô nhìn thấy những đứa trẻ chập chững bước đi bị ngã xuống đất, mẹ đứa bé sẽ tiến lên phía trước vừa vỗ về vừa dịu dàng cổ vũ: "Con yêu đứng lên nào! Con yêu dũng cảm lên, tự mình đứng lên nào!"

Mỗi khi như vậy cô đều vô cùng hâm mộ, khi mẹ cô mất cô còn quá nhỏ, cô chưa từng thấy có ai gọi cô là con yêu cả.

"Mẹ.. Mẹ!" Cô cuối cùng không nhịn được nữa mà quay mặt ra vùi đầu vào trong tay Đàm Uyển khóc lớn.

Khát vọng tình yêu của mẹ lâu như vậy đến lúc này cô đã thật sự tìm được rồi sao? Ấm áp đến làm người ta khó có thể tin được.

Đàm Uyển cũng rơi nước mắt, cúi người xuống ôm cô vào lòng: "Ngoan, con yêu muốn khóc thì cứ khóc đi, khóc trong lòng mẹ không có gì phải xấu hổ cả! Khóc xong thì trời lại quang thôi! Tất cả đều đã qua rồi, sẽ nhanh tốt lên thôi, mẹ sẽ ở bên con, mẹ và cả Hướng Bắc sẽ ở bên con!"

"Mẹ, con sẽ cố gắng, con nhất định sẽ dũng cảm!" Cô đột nhiên nghĩ ra gì đó liền quay người lại tìm bóng dáng Lục Hướng Bắc, sau khi thấy rồi lại khóc nói: "Bác Lục, con sẽ không làm mọi người thất vọng đâu, con sẽ không làm kẻ hèn kém đâu!"

Cô cắn răng thề, dù cô lúc này có đau đầu khóc lóc khó chịu thế nào, tâm trạng có bất an ra sao, cô cũng không thể làm những người yêu mình thất vọng được.

Ông Lục lại bắt đầu cười đùa: "Con nhóc này là thiên vị hay sao đây? Đã gọi Uyển Nhi là mẹ rồi nhưng lại không chịu gọi ta là ba sao?"

Tuy là đau đớn nhưng Đồng Nhất Niệm vẫn cười thành tiếng vì câu nói này của ông Lục, đau nhưng lại ấm áp, thì ra cũng là một chuyện hạnh phúc, đây là lần đầu tiên cô cười từ khi bị lên cơn nghiện đến giờ, Lục Hướng Bắc cũng nhìn thấy, ghi nhớ trong lòng. Không biết bắt đầu từ khi nào anh vui vì cô vùi, buồn vì cô buồn nữa?

Thấy cô kiên cường như vậy thì những người còn lại mới dám tiến lên nói chuyện với cô, từ hai người nhà họ Lương đến mẹ nhỏ, lời nói của mỗi người đều làm người ta thấy rất ấm áp lại nồng nhiệt. Đặc biệt là mẹ nhỏ, khi đến trước mặt cô còn có chút hoảng sợ: "Niệm Niệm, ta cũng không biết trong lòng con có nhận người mẹ là ta không nữa nhưng trong lòng ta vô cùng thành khẩn nguyện ý yêu thương con như con gái, những gì trong quá khứ là do ta đã làm không tốt nhưng ta tin rằng nhất định con có thể vượt qua khó khăn này được, con kiên cường, lương thiện như vậy, mọi người đều sẽ cố gắng vì con, cầu nguyện cho con!"

Ánh mắt của Đồng Nhất Niệm lướt qua gương mặt Đàm Uyển, mẹ Lương, mẹ nhỏ rồi cố gắng để bản thân mình mỉm cười trong nước mắt: "Thì ra.. con vẫn rất hạnh phúc.. vậy mà con lại không biết.. con vẫn luôn than vãn bản thân không có mẹ yêu thương, vậy mà giờ mới phát hiện con có tận ba người mẹ, con đúng là người hạnh phúc nhất trên thế giới mà!"

Lúc này trong phòng bệnh chỉ còn lại ấm áp hòa quyện vào nhau, ông Lục rất vui: "Niệm Niệm, có nhiều người bọn ta ở sau con như vậy thì con cần gì phải sợ hãi nữa chứ?"

Đồng Nhất Niệm gật đầu thật mạnh: "Dạ, con không sợ, con nhất định sẽ làm được!"

Ông Lục nhìn thời gian rồi nhắc nhở Lục Hướng Bắc: "Thời gian cũng hòm hòm rồi, nên cho Niệm Niệm uống thuốc lần thứ hai đi, chúng ta nhiều người như vậy ở đây sẽ cản trở Niệm Niệm nghỉ ngơi, để hai người ở lại chăm sóc là được rồi, những người khác giữ gìn sức khoẻ, về nhà nghỉ ngơi đi còn thay phiên nhau."

"Ba nói đúng, mọi người cứ về đi, con ở lại là được rồi." Ngữ khí của Lục Hướng Bắc rất đương nhiên.

"Không được, con cũng là bệnh nhân mà, con về phòng nghỉ ngơi đi, để mẹ ở lại, người làm mẹ không ở lại thì còn ai ở lại chứ?" Đàm Uyển lập tức phản đối ý kiến của Lục Hướng Bắc.

Nhất thời mọi người lại tranh cãi vì ai sẽ ở lại.

Lục Hướng Bắc để mặc họ nói rồi cho Đồng Nhất Niệm uống thuốc trước đã, sau đó mới hỏi ý kiến của Đồng Nhất Niệm: "Niệm Niệm, em tự nói đi, em muốn ai ở lại cùng với em?"

Anh thầm cấu tay cô ra hiệu, ý anh chính là anh không muốn rời cô nửa bước.

Nhưng Đồng Nhất Niệm nhìn anh thấy anh có vẻ như vô cùng nắm chắc, nếu như không phải sợ ảnh hưởng đến anh hồi phục thì cô thật không nhẫn tâm đả kích vẻ mặt này của anh.

Cuối cùng cô vẫn chọn mẹ.

"Hay là.. cứ để một trong ba mẹ ở lại đi.." Cô nói có vẻ yếu ớt, sợ anh tức giận.

Quả nhiên anh lập tức sầm mặt xuống, hơn nữa còn dùng chiêu mà anh hay dùng, chính là mặt dày.

"Được, cứ vậy đi, mẹ anh và anh sẽ ở lại!"

Đàm Uyển cau mày: "Có việc gì của con đâu?"

"Sao lại không có? Con đang nằm viện ở đây đấy, nên cứ ở đây là được rồi!" Anh vẫn luôn nắm chặt tay Đồng Nhất Niệm không chịu buông.

Cuối cùng, ai cũng không làm gì được anh, ai cũng không lay chuyển được cái tính mặt dày của anh.

Nhưng anh ở lại phòng bệnh này đúng là chuyện vừa có ích lại vừa có hại.

Về tâm lí thì Đồng Nhất Niệm vẫn luôn dựa dẫm vào anh, chỉ mong mỗi khi mở mắt ra người đầu tiên nhìn thấy sẽ là anh, nhưng sao cô nỡ để anh khổ vậy chứ?

Sau lần uống thuốc thứ hai thì dần dần đau đớn của cô cũng giảm bớt đi, nhưng những triệu chứng phấn khích, lo âu, không thể nào ngủ được lại chỉ tăng không giảm. Đồng thời canh cá mới uống vẫn đang cuộn lên trong dạ dày, đau đầu vẫn luôn như hình với bóng, cô bị như vậy sao có thể ngủ được đây? Vì thế cũng chỉ đành mang theo anh giày vò không nghỉ ngơi được.

Đàm Uyển khuyên anh mấy lần, chỉ khi anh nghỉ ngơi tốt thì Đồng Nhất Niệm mới có người chăm sóc, nhưng anh nào có nghe lời? Anh biết rõ giai đoạn ba ngày đầu cai nghiện là nghiêm trọng nhất, vào thời khắc cô đau đớn như vậy sao anh có thể không ở bên cạnh cô chứ?