Nhất Niệm Lộ Hướng Bắc

Chương 302




Lần đầu tiên trong đời cần đàn ông giúp mình thay băng vệ sinh, tuy người này là chồng mình, không, là chồng cũ mới đúng nhưng cô vẫn xấu hổ đến đỏ mặt: "Còn chưa được sao! Ngốc chết mất!"

Anh sắp toát hết mồ hôi rồi, ngại ngùng nói: "Anh không có kinh nghiệm mà!"

Nhờ lần Đồng Nhất Niệm sinh con nằm viện này mà anh mới nhận ra có rất nhiều chuyện anh không có kinh nghiệm.

Đồng Nhất Niệm bị câu này của anh làm cho không biết nên khóc hay nên cười, cuối cùng vẫn sầm mặt nói: "Ai biết được anh không có kinh nghiệm chứ?"

Đây là đang ghen sao?

Anh ngạc nhiên ngẩng đầu: "Em để ý sao?"

"Ai để ý chứ?" Cô quay mặt đi: "Còn chưa làm xong sao, tôi sắp không chịu nổi nữa rồi!" Vì muốn che đậy nên cô chuyển chủ đề, nhưng cũng không tính là mượn cớ, bởi vì vết thương vốn vẫn đau, động tác của anh không thể nhanh hơn được sao?

Cuối cùng cũng làm xong, anh cười nhạt: "Em cũng không chịu được sao?"

Sao mọi lời nói đến chỗ anh đều trở nên thay đổi ý vị vậy?

"Lục Hướng Bắc, anh có thể đứng đắn một chút không hả?" Nói xong cô liền nhận ra là mình nói cũng vô ích, tên lưu manh như anh sao có thể đứng đắn được đây?

"Ý của anh là em sắp đau không chịu nổi, em lại nghĩ đi đâu vậy?" Anh cười ra vẻ vô tội.

Cô biết về việc giở trò lưu manh thì cô không thắng nổi anh, nên thà không nói gì.

Vừa yên tĩnh lại thì không biết đứa con nào bắt đầu khóc, sau một tiếng gào khóc thì đứa còn lại cũng khóc lớn theo.

Lục Hướng Bắc bây giờ đã được huấn luyện thành thạo, chỉ cần con khóc là lập tức đứng dậy bế lên.

"Con lại đói rồi sao?" Anh bế một đứa lại, không cần biết là Đô Đô hay Đồng Đồng mà đặt luôn xuống bên cạnh Đồng Nhất Niệm.

Mối lần đến lúc này Đồng Nhất Niệm liền thấy rầu rĩ, không có gì cho con ăn thì biết làm sao? Nhưng bác sĩ nói không có thì cũng phải để con bú, nếu không thì sẽ càng không có.

Vì thế chỉ đành cho con bú, nhưng con trai có dùng sức chín trâu ba hổ để bú thì cũng không bú được bao nhiêu, liền lập tức không bú nữa mà bắt đầu khóc lớn.

"Vẫn nên cho con ăn sữa ngoài đi!" Lục Hướng Bắc quyết đoán quyết định: "Cứ vậy đi, về sau đều cho ăn sữa ngoài, đừng giày vò nữa!" Cái gì mà bí kíp về sữa cũng không cần thử nữa, không cần giày vò cô nữa!

Đồng Nhất Niệm tội nghiệp nhìn con mà chỉ có thể trách bản thân mình.

Đúng là kì lạ, Đô Đô va Đồng Đồng có tâm linh tương thông hay gì đây? Hai đứa cứ như đã hẹn trước vậy, mỗi lần muốn ăn là đều cùng nhau khóc, làm cho ba chúng chân tay loạn hết lên, vừa phải đi pha sữa vừa phải bế chúng.

"Lục Hướng Bắc, chúng ta vẫn nên thuê một người đi." Cô cau mày nói. Lục Hướng Bắc đã đi pha sữa rồi, ném hai đứa nằm bên cạnh cô, cô cũng không bế nổi, nhóc con khóc đến là thảm thương.



"Không cần đâu, có mời người chăm sóc ở cữ anh cũng không yên tâm, ngày mai mẹ đến rồi!" Anh pha sữa xong, bế bừa một đứa bắt đầu dùng thìa bón.

Đồng Nhất Niệm cũng gắng gượng chống đỡ, bón cho đứa còn lại, thật sự không nhẫn tâm nhìn con khóc thành như vậy. Bỗng nhiên nghe thấy anh nói vậy liền ngạc nhiên: "Mẹ?"

"Đúng!" Lục Hướng Bắc bỗng nhiên vui vẻ cười: "Là mẹ của chúng ta, ngày mai sẽ quay về từ Pháp."

Đồng Nhất Niệm bây giờ mới tỉnh ngộ sao vừa rồi anh lại cười, vừa rồi bản thân đã nói lỡ lời, lại gọi thẳng tiếng "mẹ".

Lại còn lợi dụng cả điểm này nữa.

Nhưng cô cũng không có tâm trạng để tính toán việc này, trong lòng xoay vòng vòng, mẹ anh là người như thế nào? Cô chỉ nghe mẹ Lương nói là một phụ nữ cao quý, cũng không biêt là có tính cách thế nào, dịu dàng hiền thục sao? Hay là soi mói khó tính? Còn có cô và anh đã li hôn rồi, còn phải gặp mẹ chồng sao? Lại còn để mẹ chồng giúp chăm sóc con nữa à? Những việc này đều hơi có vấn đề.

"Mẹ anh đến sao không thương lượng trước với tôi gì vậy?" Cô thật sự vẫn chưa chuẩn bị tâm lí gặp mẹ anh. Khi còn có quan hệ hôn nhân với anh còn chưa gặp, bây giờ li hôn rồi lại gặp thì gọi là gì đây?

Con có ăn rồi liền dần không khóc nữa, Lục Hướng Bắc mới vừa bón vừa nói như không có việc gì: "Bắt buộc phải có người chăm sóc em, anh sắp phải quay về rồi."

"Quay về?" Cô nhất thời chưa thể chấp nhận được hai chữ này.

Từ tết đến giờ, dường như cô đã quen có anh ở bên cạnh, đặc biệt là sau khi sinh con xong thì càng hưởng thụ sự chăm sóc của anh một cách đương nhiên nên cô chưa từng nghĩ đến việc anh phải quay về.

"Đúng thế! Anh ngẩng đầu nhìn cô, mỉm cười:" Không nỡ để anh đi sao? "

" Anh thôi đi, ai không nỡ chứ? Anh đi càng xa càng tốt! "Tuy nói như vậy nhưng tại sao trong lòng cô lại có một cảm giác xót xa đây? Rất giống nỗi buồn chia li.

" Yên tâm đi, mối tuần anh đều sẽ bay về đây thăm em và con, em nỡ để anh đi nhưng anh lại không nỡ xa em và con đâu! "Anh biết rõ, miệng nói một đằng trong lòng lại nghĩ một kiểu chính là đặc điểm tính cách của cô.

" Làm như hiếm lắm vậy! "Cô lại trù môi một cách vô thức, giống như dáng vẻ làm nũng trước đây vậy:" Vậy lúc nào anh cút đi vậy? "

" Chờ khi em xuất viện, kì nghỉ tết chỉ dài có vậy, bên kia nhiều việc lắm, anh không thể bỏ mặc được, chứ không thì anh cũng không muốn rời khỏi em. "

Nghe anh nói vậy mà cô thấy có chút mất mát.

Có thể là vì phải chia xa nên cô thu lại sự bướng bỉnh thường ngày, sau khi cho hai con ăn no liền nằm yên lặng không đấu võ mồm với anh nữa, trong lòng có rất nhiều tâm sự.

Sự yên tĩnh này làm anh thấy không thích ứng lắm, anh nằm xuống bên cạnh cô, cố tránh chạm vào cô:" Em đang nghĩ gì vậy? "

" Lục Hướng Bắc, tôi cũng muốn quay về, nhớ nhà rồi. "Những việc cô quan tâm còn rất nhiều, trong đó có cả Y Niệm. Cô vẫn giữ liên lạc với Kiệt Tây, Kiệt Tây cũng nói Y Niệm rất ổn, nhưng thật sự là ổn sao? Nếu như vậy thì ngược lại càng có vấn đề rồi.

" Không được, em vẫn còn ở cữ, các con còn quá nhỏ! "Anh lập tức phản đối, cuối cùng lại cười một cách muốn ăn đòn:" Thật sự không nỡ xa anh vậy sao? "

Cô trợn mắt với anh, con người này đúng là không thể cho anh sắc mặt tốt nổi.



" Được rồi, coi như là tự anh đa tình đi, dù sao vai diễn tự mình đa tình này của anh cũng đã diễn mười mấy năm rồi! "Anh than thở, từng chút một chuyện quá khứ lại hiện lên trong đôi mắt đen như màn đêm của anh, giống như ánh sáng lấp lánh đẹp đẽ vậy.

Cô cau mày, phân tích ý của anh:" Mười mấy năm sao? "Ở bên anh mười mấy năm chắc chắn không phải là cô rồi, vậy thì anh tự mình đa tình vì ai chứ? Như Kiều sao?

Sự chua xót trong lòng lại tràn ra như mở nước ngọt có ga, từng bọt khí xông lên làm nghẹt mũi cô.

" Đúng thế, mười mấy năm rồi! "Anh quay mặt lại, nhìn gương mặt âm trầm của cô, dần lại thấy buồn cười.

Mắt cô càng thêm ảm đạm:" Cút ra, tôi mệt rồi, muốn ngủ rồi, không có hứng thú để nghe những chuyện trăng gió của anh đâu! "

" Đúng vậy, đó đúng là một chuyện trăng gió, nếu như có thể thì anh vẫn muốn làm lại lần nữa! "Anh tiếp tục trêu chọc cô.

Cô nhắm mắt lại, sự xót xa lên cả cánh mũi.

Người đàn ông thối tha này. Vừa rồi còn lau người, thay băng vệ sinh cho cô, bây giờ đã ngổi nhớ người phụ nữ khác rồi, đàn ông đúng là không phải thứ tốt đẹp gì mà!

" Niệm Niệm, em còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không? "Giọng nói của anh vừa chậm vừa trầm thấp, dường như cánh cửa kí ức dần mở ra thì mọi chuyện quá khứ liền chầm chậm được lôi ra.

Có vài phần tức giận, vài phần giận hờn, giọng nói của cô không hề khách khí:" Lục Hướng Bắc, anh nói thật xem, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau có phải là anh cố ý không? Ví dụ như cố ý làm cho viên đá bên hồ sen bị long ra làm cho tôi bị rơi xuống hồ, sau đó lại anh hùng cứu mĩ nhân có phải không? "

Trước giờ trong lòng cô thì ra ngày đầu tiên họ gặp nhau lại là ngày hôm đó sao?

Anh cười nhẹ.

" Cười cái gì, anh lại cười, vậy là mặc nhận rồi đúng không? Mỗi lần anh cười đều không có ý gì tốt cả! "Trong lòng anh có một thứ dần dần rơi xuống.

Lần gặp gỡ đó, cô sẽ vĩnh viễn không thể nào quên. Nếu như trong cuộc hôn nhân của cô và Lục Hướng Bắc có kí ức nào tốt đẹp thì đó chính là khởi đầu tốt đẹp của buổi tối đó.

Dù cho cô và anh đi đến bước đường nào, dù cô có dùng ngôn ngữ thế nào để hạ thấp tình cảm của họ thì cô từng yêu anh cũng là sự thật, hoặc có lẽ bây giờ cũng vẫn còn yêu, vì thế dù cho kết quả cuối cùng của họ có thế nào thì trong lòng cô vẫn luôn có một thứ tốt đẹp.

" Cười.. anh cười cô gái ngốc là em đấy! "Anh không nhịn được nắn nắn đầu mũi cô.

" Anh còn nhớ khi học cấp hai, có một buổi chiều xin nghỉ đi xe đạp về nhà lấy đồ, lúc đó chắc khoảng bốn giờ, có rất nhiều học sinh tiểu học đã tan học rồi đang chơi dưới tán cây đa. Anh đang định xuống xe dắt đi thì có một cô bé mặc váy màu xanh nhạt khoảng bảy tám tuổi bỗng nhiên chạy vội ra, anh nhất thời không kiểm soát được nên đâm vào cô bé đó, miếng bánh ngọt hoa quả rất đẹp cô bé đó đang cầm trong tay cũng bị rơi xuống đất.

Đồng Nhất Niệm nghe mà thấy có gì đó khác thường, hai đầu lông mày cau lại, tập trung nghe thật kĩ.

Anh liếc trộm thần sắc của cô, nụ cười càng sâu hơn: "Cô bé đó chắc chắn là đồ tham ăn, bởi vì cô bé đó không hề quan tâm việc váy mình bị bẩn, cũng không quan tâm đến đầu gối đang bị chảy máu mà bò ngay dậy gào lên với anh:" Anh đền bánh ngọt cho em đi, anh đền bánh ngọt cho em đi! "Anh còn chưa kịp nói gì thì có một bé trai lớn hơn cô ấy một chút đi đến, không đúng, là một đám con trai đến gần hỏi cô:" Em làm sao vậy? "

" Hả? Anh.. tôi.. "Đồng Nhất Niệm ngạc nhiên không ngậm nổi mồm.

" Đúng thế, chính là em và anh, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Sau đó một bé trai cao hơn em, bây giờ nghĩ lại chắc đó là Khang Kỳ đã đến rồi cõng em đi, mua cho em một miếng bánh khác, còn anh vẫn nhớ chuyện đó mười mấy năm, bao giờ mới có cơ hội đền bánh ngọt cho cô bé váy xanh nhạt đáng yêu đó đây? Anh không thích mắc nợ đâu."