Nhất Niệm Lộ Hướng Bắc

Chương 279




Lục Hướng Bắc mỉm cười nói tránh đi: "Hôm nay bác sĩ thăm bệnh nói gì rồi? Con có tốt không?"

"Không tốt mà tôi còn ngồi đây sao? Đi Bắc Kinh cũng được nữa là!" Cô không vui trả lời.

"Sao lại nhắc đến việc đi Bắc Kinh nữa rồi? Anh nói không được là không được!" Anh cố ý trầm mặt xuống.

Cô hằm hằm: "Tôi cứ đi đấy!"

Đối nghịch với anh là tác phong quen thuộc của cô, anh sớm đã đoán được rồi nên chỉ cười thầm: "Bây giờ Y Niệm có việc cần em kìa, còn có thời gian đi sao?"

"Sao lại không có? Mười ngày sau tôi sẽ đi!"

Nghe vậy đến Kiệt Tây cũng buồn cười rồi tạm biệt Đồng Nhất Niệm, khi đi ra liền ra hiệu cho Lục Hướng Bắc cùng ra ngoài với cậu, cậu có lời muốn nói với anh.

Hai người đi ra ngoài phòng bệnh, Kiệt Tây nhìn thẳng người đàn ông trước mặt, trong mắt đã không còn sự đối địch như trước đây, xảy ra nhiều chuyện như vậy Sầm Kiệt Tây cũng không còn là Sầm Kiệt Tây của trước đây nữa, trong sự trưởng thành và chín chắn lại lộ ra vẻ u buồn muốn che giấu: "Cục trưởng Lục.." Còn về việc xưng hô với Lục Hướng Bắc thế nào thì cậu lại thấy khó khăn và không hợp, nghĩ đi nghĩ lại vẫn gọi là cục trưởng là thích hợp nhất.

Lục Hướng Bắc nhìn thấy trong mắt Kiệt Tây có mang theo sự ấm áp và khen ngợi liền cười gật đầu: "Kiệt Tây, cậu đã trưởng thành rồi."

Kiệt Tây cũng cười theo, trong nụ cười lại có chút mắc cỡ: "Cục trưởng Lục, Antoine là do anh tìm đến đúng không?"

Vẻ mặt Lục Hướng Bắc ngưng lại, anh biết những người có tài thường không thích người khác can thiệp và đồng tình, anh làm như vậy tất nhiên là vì giúp Đồng Nhất Niệm nhưng lại chưa từng nghĩ đến Kiệt Tây sẽ nghĩ ra sao, vì thế liền vội giải thích: "Kiệt Tây, Antoine đánh giá rất cao tài năng của cậu nên mới quyết định đặt hàng chứ không phải là vì tôi."

Dáng vẻ Kiệt Tây rất bình tĩnh: "Anh nghĩ là tôi sẽ tức giận sao? Tất nhiên là không, tôi nghĩ mục đích của tôi và anh đều giống nhau, đều muốn Niệm Niệm hạnh phúc. Anh đã làm rất nhiều, Tế Hạ cũng là anh tìm đến đúng không, Trác Thần Viễn mua lại Đồng thị cũng là vì anh, nha đầu ngốc Niệm Niệm có lúc thì thông minh, có lúc lại rất ngốc, chị ấy không nhìn thấy sự cố gắng của anh nhưng tôi nhìn thấy, tôi nghĩ.. Nếu đây còn không phải là yêu thì cái gì mới phải đây? Thế nên tôi mới thay đổi cách nhìn về anh."

Lục Hướng Bắc vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng, khó lắm bè đảng thân thiết của Đồng Nhất Niệm mới mất đi thù địch với anh.

Kiệt Tây thở dài: "Chúng tôi đã đi cùng Niệm Niệm suốt cả một con đường, đi cùng nhiều năm như vậy đến cuối cùng thì tôi đã không còn tư cách để bảo vệ chị ấy nữa, còn Khang Kỳ.." Cậu ta cười khổ.

"Vì thế mới nói vạn vật trên thế gian đều phải nói đến cái duyên, nếu như cuối cùng anh và chị ấy có duyên thì tôi sẽ chúc mừng cho hai người. Còn nữa, ý định đưa Niệm Niệm đi Bắc Kinh khá hay, đi đi, ở đây cứ để cho tôi!"

Mí mắt Lục Hướng Bắc run run, thần kinh sắc bén nói cho anh biết hình như Kiệt Tây đã biết gì đó.

Kiệt Tây nói xong thì rời đi, Lục Hướng Bắc nhìn theo bóng cậu như suy nghĩ gì đó.

Dưới sự quản lí của Thẩm tư lệnh và Lục Hướng Bắc, rất nhanh việc ăn cắp bản quyền đã được dẹp yên.

Những người làm loạn tại hội trường hôm đó đều được người ta thuê, còn người thuê họ chính là người gọi là tổng biên tập tạp chí, khi Lục Hướng Bắc cho người đến điều tra tổng biên tập này thì người đã bỏ trốn rồi.

Nhưng dù thế nào thì chuyện ăn cắp bản quyền này cũng đã được rõ ràng, cũng trả lại sự trong sạch cho Kiệt Tây trên các báo đài.

Nhưng đối với Y Niệm thì ảnh hưởng đã tạo ra rồi nên đã vượi mất thời cơ kinh doanh tốt nhất, quan trọng hơn nữa là sau khi thiết kế của Kiệt Tây bị lộ ra ngoài thì trên thị trường xuất hiện số lượng lớn hàng nhái, bây giờ dù có chứng minh thiết kế đó là của Kiệt Tây thì đối với Y Niệm cũng không còn giá trị thương mại nữa, nếu như không phải còn có đặt hàng của Antoine chống đỡ thì không chỉ buổi họp báo thời trang Y Niệm trở nên vô ích mà còn cả đầu tư trước đó cũng bị lỗ không thu hồi nổi vốn.

Còn Kiệt Tây trước mắt đang bận đơn hàng của Antoine nên không còn sức để triển khai sản phẩm mới, vì thế Y Niệm ở thị trường trong nước không khác nào đã thất bại thảm hại.

Antoine cho Y Niệm thời gian mười ngày, đơn hàng không nhiều nhưng lại cần gấp vì thế công xưởng Y Niệm rơi vào trạng thái khẩn trương vì phát nổ đầu tiên này.

Mấy ngày sau Đồng Nhất Niệm dự đoán việc giao hàng không có vấn đề gì thì mới thở phào nhẹ nhõm.

Vào đúng lúc này tin tức lại lũ lượt kéo đến.

Lần này người mang tin tức đến là Hạ Tử Tường.

Thì ra mấy ngày nay anh ta không xuất hiện cũng là vì đang chạy đôn chạy đáo vì cô. Anh ta đưa video buổi họp báo thời trang cho các bạn bè thời trang xem, thuyết phục họ tin tưởng Y Niệm, tin tưởng nhà thiết kế của Y Niệm. Sau đó còn tìm cho Đồng Nhất Niệm mấy cuộc gặp gỡ với các đại lí thời trang cấp tỉnh.

Những đại lí thời trang này tất nhiên đều là nể mặt Hạ Tử Tường, Đồng Nhất Niệm nhận được tin này rất vui, đồng thời cũng rất cảm kích với Hạ Tử Tường.

Vì mẹ Lương luôn ở phòng bệnh nên Hạ Tử Tường không tiện đến, hai người đành dùng tin nhắn để giao lưu qua lại.

Thời gian gặp mặt cũng đã hẹn, Đồng Nhất Niệm gửi tin nhắn "cám ơn" cho Hạ Tử Tường.

Hạ Tử Tường rất nhanh đã nhắn lại: Không cần nói cám ơn với anh, làm em vui là mục đích theo đuổi cả đời này của anh. Đứa trẻ ngoan phải cố lên nhé!

Đồng Nhất Niệm nắm lấy di động, đọc tin nhắn này mà trầm tư suy nghĩ.

Cuối cùng mới gọi điện thoại gọi Kiệt Tây đến gấp.

Nhưng Kiệt Tây lại không đồng ý hợp tác với các đại lí mà Hạ Tử Tường giới thiệu: "Niệm Niệm, ngài Antoine đã nói sau khi lô hàng này hoàn thành còn tiếp tục hợp tác với chúng ta nữa, em nghĩ đi theo hướng thị trường nước ngoài nên không còn sức để chăm sóc thị trường trong nước nữa."

"Kiệt Tây, cả trong nước và nước ngoài đều không ảnh hưởng nhau mà! Ai nói sản phẩm xuất khẩu thì không thể ra thị trường trong nước đâu?" Đồng Nhất Niệm không hiểu suy nghĩ của Kiệt Tây, nếu như Y Niệm hợp tác với các đại lí cấp tỉnh này thì hoàn toàn có cơ hội đánh vào thị trưởng trong nước, khi đó các đơn đặt hàng có mà nhận không ngớt.

"Niệm Niệm, Y Niệm của chúng ta mới thành lập không có khả năng làm lớn đến như vậy, đừng tham quá có được không? Chúng ta cứ từ từ làm, hơn nữa ngài Antoine đã nói không hi vọng quần áo chúng ta đã xuất khẩu lại có khắp nơi như hàng vỉa hè, đi đâu cũng bị đụng hàng, ông ấy hi vọng chúng là làm thật chất." Kiệt Tây ra sức thuyết phục Đồng Nhất Niệm.

Nhưng cô vẫn cố chấp, cuối cùng nói: "Kiệt Tây, nếu như nhân công không đủ chúng ta có thể tuyển thêm, xưởng nhỏ chúng ta có thể mở rộng thêm, ước mơ lớn nhất của chúng là là Y Niệm phát triển lớn mạnh, trong nước hay nước ngoài đều làm thật tốt, bây giờ có cơ hội sao chúng ta lại bỏ qua chứ? Được rồi, em nói muốn cho Antoine hàng chất lượng cao, em nói bây giờ em không còn sức lực, vậy thì chúng ta có thể lấy những mẫu của cửa hàng Y Niệm trước đây ra để mở rộng thị trường trong nước, những gì em thiết kế đều là nguyên tố lưu hành vĩnh viễn mà, dù có là mẫu của mấy năm trước cũng đều có thể trở thành trào lưu như bão!"

"Niệm Niệm.."

Kiệt Tây còn định phản đối nhưng lại bị Đồng Nhất Niệm ngắt lời: "Được rồi Kiệt Tây, cứ quyết định vậy đi, chị đã nghĩ kĩ rồi, chị sẽ đi đến buổi gặp mặt, em bận thị trường nước ngoài đi, chị phụ trách thị trường trong nước, được không?"

Kiệt Tây biết không thể thuyết phục được cô đành hậm hực rời đi.

Đây là lần đầu tiên họ tranh chấp từ khi cùng tạo ta Y Niệm.

Sau khi Lục Hướng Bắc biết chuyện này cũng phản đối: "Niệm Niệm, anh không tán thành em mệt như vậy, em có biết để khai thác một thị trường cần phải mất bao nhiêu mệt mỏi và mồ hôi nước mắt không? Em để Kiệt Tây phụ trách khu vực nước ngoài, còn tự mình phụ trách thị trường trong nước thì với tình trạng cơ thể bây giờ của em liệu có chịu nổi không? Em đã hứa với anh những gì? Em nói em sẽ làm một người mẹ có trách nhiệm mà!"

Lại là câu này.

Lại lấy con ra để ép cô.

Sự cố chấp của cô đã nổi lên thì không ai thuyết phục nổi cô càng đừng nói là Lục Hướng Bắc.

"Lục Hướng Bắc, anh tốt nhất hãy hiểu rõ thân phận của mình đi, anh không là gì với tôi cả, đừng quan tâm nhiều quá!" Cô cau mặt, kiên trì với cách nghĩ của bản thân.

Lục Hướng Bắc cũng có chút tức giận, nếu như là chuyện nhỏ bình thường thì anh sẽ mặc kệ sự bướng bỉnh của cô nhưng đây là chuyện lớn.

"Niệm Niệm, em hãy suy nghĩ một cách cẩn thận đi được không? Em tin Hạ Tử Tường đến vậy sao? Loại người như anh ta không đáng để em tin tưởng đâu!"

Đồng Nhất Niệm nghe xong liền bốc hỏa, cười lạnh nói: "Lục Hướng Bắc, anh mới chính là người không có tư cách nói chuyện nhất đấy! Hạ Tử Tường không đáng tin sao? Vậy thì anh đáng tin chắc? Tôi đã từng muốn tin tưởng anh rồi kết quả thì sao? Còn Hạ Tử Tường lại chưa bao giờ giấu giếm tôi chuyện gì cả!"

"Đồng Nhất Niệm!" Lục Hướng Bắc nghe cô hoàn toàn ngả về phía Hạ Tử Tường liền không thèm để ý đây là bệnh viện nữa mà tức giận hét lớn: "Đầu óc em tỉnh táo một chút đi!"

"Đúng vậy, đầu óc tôi chính là không tỉnh táo nên mới lấy người như anh. Ly hôn với anh là việc tôi làm khi mà đầu óc tôi tỉnh táo nhất đấy! Bây giờ thì xin anh hãy tỉnh táo đầu óc lại đi, chúng ta đã li hôn rồi, từ giờ trở đi anh đi đường anh, tôi đi đường tôi, anh không có tư cách quản chuyện của tôi!"

Hai người cãi nhau đã làm ồn đến y tá, cũng làm cho mẹ Lương rất lo lắng, y tá đi vào phê bình Lục Hướng Bắc, nhắc đi nhắc lại với anh là không được làm cho tâm trạng Đồng Nhất Niệm trở nên kích động, mẹ Lương chỉ đành thuyết phục Lục Hướng Bắc rời đi.

Khi trong phòng bệnh chỉ còn lại hai mẹ con, mẹ Lương mới khuyên Đồng Nhất Niệm: "Niệm Niệm à, đứa trẻ Hướng Bắc này vẫn luôn khoan dung nội tâm rất ít khi lộ tâm sự ra ngoài, muốn nó nổi giận là việc vô cùng khó. Nhưng chuyện ngày hôm nay nó lại nổi giận như vậy chính là vì quan tâm để ý đến con thôi, cũng quan tâm đến đứa con trong bụng con nữa, nghĩ cho đứa bé thì con cũng nên ít tức giận thôi. Có gì thì từ từ nói, hai vợ chồng sống chung ngày qua ngày chính là anh tiến tôi lùi, anh lùi tôi tiến mà, con thấy đúng không?"

Đồng Nhất Niệm lặng lẽ nghe, trầm mặc khá lâu mới bỗng nhiên nhỏ giọng: "Mẹ Lương, chúng con không còn là vợ chồng nữa rồi."

Mẹ Lương nghe mà lại càng xót xa: "Niệm Niệm, sao con phải.."

Đồng Nhất Niệm ngẩng đầu nên nhìn ra ngoài cửa sổ, bầ trời ngày đông dù có nắng thì mây vẫn rất dày.

"Mẹ Lương yên tâm đi, con biết mình đang làm gì.." Trong mắt cô hiện lên sự mù mịt phức tạp.