Nhất Niệm Lộ Hướng Bắc

Chương 276




Nếu như nói muốn thử cảm giác miếng bánh từ trên trời rơi xuống như thế nào thì Đồng Nhất Niệm nghĩ hôm nay cô đã được trải nghiệm rồi.

Hồi sinh từ chỗ chết, lại thêm một hi vọng.

Có rất nhiều câu nói, có phù hợp cũng có không phù hợp đều lướt qua một lượt trong đầu cô, sự hưng phấn đó đủ làm cô quên đi tất cả. Do đó khi Lục Hướng Bắc đến thăm cô vào buổi trưa cô cũng quên mất mà còn cười với anh: "Đặt hàng, đặt hàng từ Pháp đó!"

Khóe môi anh cong lên cười: "Gì mà đặt hàng từ Pháp?"

"Tất nhiên là có người đặt hàng vơi Y Niệm chúng tôi rồi! Anh ngốc thật!" Cô trừng mắt với anh trách mắng.

"Có một người Pháp tên là Antoine tin tưởng Y Niệm chúng tôi là vô tội nên đã đặt hàng với chúng tôi! Vậy mà nghe không hiểu sao?"

"Vậy sao?" Anh phối hợp tỏ vẻ ngạc nhiên: "Vậy thì đúng là tin vô cùng tốt rồi! Phải chúc mừng một trận mới được! Anh đã nói là các em giỏi nhất mà! Ngày mới sẽ có hi vọng mới! Bây giờ thì đã tin chưa?"

Cô lườm anh: "Bên trong đâu có công lao của anh đâu?"

Anh cười: "Đêm qua không biết là ai mặt mày cau có cả đêm không ngủ được nhỉ?"

Cô hừ lạnh, không nói gì.

Phía sau tin tốt là ẩn giấu một đám mây đen thế nào đây?

"Anh định làm thế nào để điều tra người ăn cắp bản thiết kế?" Cô nhỏ giọng hỏi

Anh nhìn thẳng cô, suy đoán cách nghĩ trong lòng cô có lẽ cũng giống mình.

"Niệm Niệm, không cần điều tra, người này sẽ chủ động xuất hiện thôi." Anh nói.

Cô nhìn ngoài cửa sổ than thở.

Không ngoài dự đoán của Lục Hướng Bắc, đến chiều ngoài cửa phòng bệnh liền xuất hiện một bóng người, đó chính là Nhất Lăng.

Đồng Nhất Niệm liếc cái đã nhận ra nhưng lại giả vờ như không nhìn thấy, đến tận khi Nhất Lăng không nhịn được nữa liền chầm chậm đi vào phòng, yếu ớt gọi một tiếng: "Chị"

Việc cần đến thì vẫn phải đến.



Đồng Nhất Niệm giả vờ như không biết gì cả chỉ "Ừ" một tiếng: "Sao em lại đến đây?"

"Chị.. bạn của mẹ tặng bà ấy một hộp tổ yến cao cấp, bà ấy không nỡ ăn nên đã nấu rồi bảo em mang đến.. mẹ nói.. thời gian này chị đã rất vất vả.." Tay con bé vẫn luôn chắp sau lưng, nói xong mới đưa chiếc hộp giấu sau lưng ra đặt lên bàn.

"Ừ, giúp chị cám ơn mẹ nhỏ." Cô không có vẻ gì, muốn xem xem Nhất Lăng sẽ làm thế nào.

Sáng nay lời của mẹ Lương đã nhắc nhở cô, thời gian trước nhìn thấy Nhất Lăng có đeo một đồ trang sức kim cương mẫu mới, khi đó cô không nghi ngờ gì, còn tưởng là tiền riêng nhiều năm của mẹ nhỏ bị Nhất Lăng dùng đi tiêu phá rồi hoặc là Nhất Lăng mua hàng fake loại một, dù sao từ khi gia đình sa sút, Nhất Lăng vẫn luôn thích mua hàng fake. Bởi vì bận chuyện của Y Niệm, trước giờ cô cũng chưa bao giờ quản chuyện của Nhất Lăng vì thế nên không xem xét cẩn thận. Bây giờ nghĩ lại thì Nhất Lăng không chỉ có thêm một bộ trang sức đó đâu.

"Chị.." Nhất Lăng đứng bên cạnh giường đỏ mặt, trong mắt còn ngậm nước, chân không yên giẫm giẫm nền nhà.

"Còn chuyện gì sao?" Cô hỏi như không có chuyện gì.

Nước mắt của Nhất Lăng liền rơi tới tấp: "Chị.. chị nhất định phải tha lỗi cho em.."

Lòng Đồng Nhất Niệm bỗng trầm xuống, xem ra suy đoán của cô đúng rồi.

Ánh sáng trong mắt cô tối xuống.

Nhất Lăng thấy cô không nói gì thì càng sợ hơn, nước mắt to nhỏ liên tục chảy ra, bỗng nhiên còn quỳ xuống trước mặt Đồng Nhất Niệm: "Xin lỗi chị, em biết lỗi rồi! Thiết kế của Kiệt Tây là do em trộm.."

Dù đã có tâm lí chuẩn bị nhưng khi nghe con bé đích thân thừa nhận cô vẫn không nhịn được mà tức giận, một cái tát giáng xuống, âm thanh giòn vang, mặt Nhất Lăng cũng có thêm dấu in năm ngón tay.

Nhất Lăng kêu lên một tiếng, nước mắt tủi thân vẫn rơi lã chã nhưng không dám nói tiếng nào. Mẹ Lương nhìn cô nổi giận liền bị dọa vội đi đến đỡ cô: "Niệm Niệm, giận thì giận nhưng không được kích động, đừng có kích động! Con quên bác sĩ đã nói gì rồi sao?"

Đồng Nhất Niệm sao có thể không nổi giận được? Ngón tay chỉ về Nhất Lăng vẫn còn run rẩy: "Mày đừng có quỳ ở đây nữa! Đi mà quỳ trước mặt Kiệt Tây ấy! Mày có biết người mày thực sự đã làm tổn hại chính là Kiệt Tây không hả?"

Nhất Lăng òa khóc giống như đứa trẻ: "Chị, em chính là do không dám để Kiệt Tây biết nên mới đến nói với chị.. chị đừng nói cho Kiệt Tây biết có được không? Anh ấy nhất định sẽ căm ghét em.. nhưng.. nhưng em chỉ là muốn giúp anh ấy.."

"Giúp sao? Mày đây mà là đang giúp cậu ấy sao? Mày có biết là thế này còn tàn nhẫn hơn là trực tiếp giết cậu ấy không?" Đồng Nhất Niệm không thể nào tin được là em gái mình lại có thể có đầu óc như thế này.

"Rốt cuộc chuyện là như thế nào? Mày bán thiết kế cho ai hả?"

Nhất Lăng lau nước mắt nức nở: "Là một.. người phụ nữ.."

"Ai?" Đồng Nhất Niệm mất kiên nhẫn không muốn đoán đố với con bé nữa.

"Cô ta.. tên là Ngũ Nhược Thủy.."



Đầu Đồng Nhất Niệm lại muốn nổ tung, lại là cô ta.

Cũng khó trách! Với người ngu ngốc như Nhất Lăng sao có thể chơi lại tâm kế sâu xa như cô ta được.

"Sao mày lại quen biết cô ta? Sao lại giao thiết kế cho cô ta, mày nói một mạch hết mọi chuyện cho rõ ràng đi!" Cô thật sự không biết kiếp trước bản thân đã làm gì có lỗi với Ngũ Nhược Thủy nữa, kiếp này lại bị cô ta dây dưa lằng nhằng mãi, hết lần này đến lần khác chơi trò âm hiểm với cô.

Nhất Lăng ôm mặt không dám giấu giếm chút nào: "Thật ra, em quen cô ta lâu rồi.. sau khi ba mất, bạn bè đều không chơi với em nữa, có một thời gian em thường một mình ngâm mình ở quán ba, chị cũng biết mà.."

Cô tất nhiên là biết, chẳng phải có một lần còn bị người ta ép nhảy thoát y sao? Còn là Kiệt Tây cứu nó nữa đấy, xem ra đầu Kiệt Tây cũng bị cửa kẹp rồi mới đi cứu đồ ngu ngốc này!

"Em chính là quen cô ta ở quán ba. Cô ta thấy em thường xuyên uống rượu buồn một mình nên đến uống cùng em còn nói rất nhiều tâm sự với em. Khi đó em tưởng cô ta là người thành thật, em cũng không còn bạn bè khác liền coi cô ta là bạn. Sau này cô ta còn thường tặng quà cho em, đều là những thứ có giá trị không nhỏ. Em cảm thấy người này hào phóng như vậy, coi tiền như rác, tốt hơn những người bạn trước đây của em nhiều, nên quan hệ với cô ta càng tốt hơn, dần dần cũng nói hết tâm sự trong lòng ra cho cô ta nghe."

Nhất Lăng nói đến đây liền nhìn trộm Đồng Nhất Niệm rồi mới nói tiếp: "Em nói với cô ta em thích Kiệt Tây nhưng Kiệt Tây lại không thích em, cô ta liền dạy em một số cách theo đuổi đàn ông, em thử rồi nhưng đều không có tác dụng, Kiệt Tây vẫn không thèm để ý đến em.. cô ta liền nói nếu như thật sự yêu một người thì chỉ cần nhìn thấy anh ta hạnh phúc là đủ rồi, nếu như anh ta thực sự không thích em thì em thà rằng hi sinh hạnh phúc của mình cũng phải tác thành cho hạnh phúc của anh ta.. cô ta còn lấy bản thân làm ví dụ, khi đó em mới biết cô ta thì ra từng là nhân viên của Đồng thị, còn là thư kí của anh rể, cô ta vẫn luôn thích anh rể, nhưng anh rể lại chỉ thích chị, vì thế cô ta đành âm thầm từ chức.. Khi đó em cảm thấy cô ta thật vĩ đại, còn cùng khóc với cô ta nữa."

Hừ, mấy lời này đúng là chỉ có Nhất Lăng ngốc nghếch mới tin mà thôi!

"Mày biết cô ta quen chị và Lục Hướng Bắc sao mày không đến hỏi bọn chị xem cô ta là người thế nào?" Tâm trạng của cô đã không thể dùng kinh ngạc và tức giận để hình dung được nữa, Nhất Lăng đúng là cực phẩm.

Nhất Lăng cúi đầu, nhút nhát nhìn lén cô: "Bạn của em.. Trước giờ anh chị đều không thích.. Cũng chưa từng hỏi đến.."

"Về sau thì sao?" Đồng Nhất Niệm trừng mắt với con bé.

"Về sau.." Nhất Lăng nói nhỏ: "Em và cô ta thật ra nói chuyện rất hợp.. Cô ta thích nhất là nói chuyện với em về anh rể.. Thật ra.. Thật ra.." Nói đến đây, con bé hình như sợ hãi đến co rúm người lại, giọng nói nhỏ đến không nghe rõ: "Thật ra.. trước đây em cũng rất sùng bái anh rể.. Vì thế.. Nói về anh rể trước mặt cô ta.. Em rất có cảm giác vượt trội, cô ta biết em và anh rể có quan hệ gần gũi như vậy nên mỗi lần nghe em kể chuyện anh rể cô ta đều nhìn em với ánh mắt ngưỡng mộ.. Từ trước đến giờ chưa từng có ai nhìn em với ánh mắt đó cả.. Nhưng đồng thời.. Em lại càng đồng cảm với cô ta.. Vì cô ta vẫn luôn thầm thích anh rể nhưng lại không có được, giống như em thầm thích Kiệt Tây nhưng cũng không có được vậy."

"Nói trọng tâm!" Đồng Nhất Niệm không kiên nhẫn ngắt lời con bé, cô không muốn nghe những chuyện linh tinh bát nháo nữa.

"Ồ.." Nhất Lăng hoảng sợ không nói nữa: "Về sau, có một lần chúng em nói đến chuyện sa sút của nhà họ Đồng, còn nói đến chị và quá trình lập nghiệp vất vả của chị và Kiệt Tây thì cô ta liền thể hiện rất khâm phục, còn nói rất khâm phục phụ nữ mạnh mẽ theo đuổi sự nghiệp như chị, em còn nói Kiệt Tây trước đây từng đạt giải ở Paris thì cô ta lại càng khâm phục, nói con mắt của em không tồi.. Sau đó.. lại nói đến nhãn hiệu Y Niệm.. Cô ta rất kinh ngạc, nói tại sao lại chưa bao giờ nghe đến danh tiếng của Y Niệm.. Em rất không vui nói Y Niệm rất nổi tiếng trong các phu nhân giới thượng lưu, cô ta thấy em tức giận liền xin lỗi em, còn nói cô ta thấy không đáng cho Kiệt Tây, với tài năng của Kiệt Tây là nhà thiết kế bậc thầy thế giới hoàn toàn có thể làm nhà thiết kế cho các nhãn hiệu hàng đầu thế giới, cứ làm nhà thiết kế nhỏ ở thành phố nhỏ này thật là đáng tiếc."

"Sau đó cô ta liền lừa mày quen biết người của công ty nhãn hiệu lớn, bảo mày đưa thiết kế của Kiệt Tây cho cô ta xem chứ gì?" Đồng Nhất Niệm cười lạnh hỏi.

Nhất Lăng kinh ngạc: "Sao chị biết vậy?"

Cô hừ lạnh: "Nghĩ bằng mông của mày cũng đoán được!"

Khoang mắt của Nhất Lăng lại đỏ lên: "Em coi cô ta là chị em tốt.. Cô ta nói có một người bạn ở Pháp làm tổng giám thiết kế của một nhãn hiệu nổi tiếng, còn nói quần áo cô ta mặc đều là của người bạn đó gửi cho cô ta từ công ty, em thấy cô ta đúng là mặc quần áo của nhãn hiệu đó mà, thế nên em mới tin cô ta.. Cô ta còn nói, công ty đó đang tuyển nhà thiết kế trang phục, chỉ cần nhìn tác phẩm của đối phương là được, nếu như được nhìn trúng thì Kiệt Tây sẽ có thêm một con đường khác.. Nếu như Y Niệm thất bại thì nhà thiết kế vĩ đại Kiệt Tây cũng không đến nỗi bị mai một."