Nhất Niệm Lộ Hướng Bắc

Chương 245




Tiếng nhạc dừng lại liền xuất hiện một khoảng im lặng, trong phút chốc im lặng này, cô hoàn toàn có thể ngắt điện thoại, ý nghĩ này thật sự có loé lên trong đầu nhưng chỉ là loé lên mà thôi, mọi sự chú ý của cô đều tập trung vào giọng nói dày dặn trầm thấp kia, giống như ngừng thở.

"Điều tôi muốn nói chính là làm vợ một cảnh sát không hề dễ dàng, nhất là một cảnh sát tiếp xúc trực tiếp với tội phạm như tôi đây, tôi đã có lỗi rất nhiều với gia đình. Vợ tôi đã trả giá vì tôi rất nhiều, cũng chịu nhiều cực khổ, tôi có lỗi với cô ấy vì chưa cho cô ấy được những ngày tháng hạnh phúc yên ổn, tôi chưa đủ tư cách làm một người chồng."

Giọng nói chậm rãi thâm tình vang lên, giọng nói của anh như tan chảy cùng tiếng nhạc, giống như dòng nước chảy qua trái tim vậy, quấn lấy và sâu xa.

Cơ thể cô ngây ra, tay trái vẫn giữ nguyên tư thế bịt tai, quên đi mọi thứ.

Cô không muốn nghe thấy giọng của anh, cô chỉ muốn tránh đi nhưng không thể tránh được, lẽ nào đây chính là cái gọi là số mệnh sao?

"Cục trưởng Lục, nói vậy thì vợ anh không hiểu cho công việc của anh sao?" Âu Dương Nghiên lại hỏi, lời nói vẫn đầy sắc bén.

Đồng Nhất Niệm nghe vậy thì cười lạnh, cô đúng là không hiểu về công việc của Lục Hướng Bắc! Cô sao có thể hiểu được chứ? Cô thật sự không hiểu, những chuyện này đã qua rồi, người trong cuộc là cô và Lục Hướng Bắc đều không muốn nhắc đến nữa sao lại vẫn còn nhiều người hết chuyện làm rồi à mà còn muốn lôi nó ra nữa chứ?

Cô cuối cùng cũng đã hiểu tại sao lại có người phản đối phong cách dẫn chương trình của Âu Dương Nghiên rồi, "Nhân vật thời đại" rõ ràng là một tiết mục nói chuyện nghiêm túc vậy mà lại làm như một chương trình giải trí vậy, lấy việc moi móc chuyện ** của người ta làm niềm vui để thu hút tỉ lệ người xem sao?

Âu Dương Nghiên nói xong thì Lục Hướng Bắc liền lập tức phủ nhận: "Không, không phải, cô ấy đã làm hết sức rồi, là tôi không đủ tốt mà thôi!"

"Cục trưởng Lục đúng là một người có trách nhiệm, nhận hết mọi sai lầm về mình, không biết vợ anh bây giờ có đang xem ti vi không?" Âu Dương Nghiên rõ ràng là hướng Lục Hướng Bắc về hướng đó.

"Không biết nữa."

Lục Hướng Bắc thế mà lại trả lời mọi câu hỏi, cũng coi như là ủng hộ công việc của Âu Dương Nghiên.

Anh chẳng phải là rất không thích nói chuyện cá nhân trước mặt người khác sao? Vậy mà lại nói ra trên truyền hình sao?

"Từ nhỏ tôi đã rất sùng bái cảnh sát, luôn cảm thấy chú cảnh sát là người cao lớn nhất, nhưng khi đó lại chỉ nhìn thấy mặt huy hoàng của chú cảnh sát, sau này mới hiểu thì ra cảnh sát cũng có rất nhiều chua xót và tiếc nuối. Từ lúc đó lại càng sùng bái những người vợ cảnh sát hơn, đằng sau những người vĩ đại nhất định là có một hậu phương vững chắc. Xin một tràng vỗ tay cho những người vệ sĩ của nhân dân như chúng tôi, đồng thời cũng vỗ tay cho những thiên sứ đằng sau những người vệ sĩ của nhân dân đó!"

Cả trưởng quay liền vang lên tiếng vỗ tay, sau đó chỉ nghe thấy tiếng của Âu Dương Nghiên tiếp tục nói: "Hôm nay thật vinh hạnh đã mời được cục trưởng Lục đến tham gia tiết mục của chúng tôi, bây giờ tiết mục sắp kết thúc rồi, chúng ta hãy mời cục trưởng Lục nói thêm vài lời để làm đoạn kết cho tiết mục. Xin mời cục trưởng Lục."

Đồng Nhất Niệm nghe vậy mà sao cứ cảm thấy từng câu từng chữ đều đang như chỉ trích mình vậy? Là đang nói cô không đủ tư cách làm vợ cảnh sát sao? Hay là đang muốn thể hiện Âu Dương Nghiên có thể làm được một người vợ cảnh sát ưu tú đây?



Lại dừng một lúc sau mới nghe thấy giọng nói thâm tình của anh vang lên: "Đằng sau mỗi một vệ sĩ của nhân dân đều có một thiên sứ hộ vệ, câu này nói rất hay, thế nên tôi xin thay mặt toàn bộ chiến sĩ công an cảnh sát bày tỏ sự kính phục với những người vợ cảnh sát. Nhưng các đồng chí à, thiên sứ cũng có những lúc mệt mỏi, hãy xem xem thiên sứ của mình có phải đang cần được chăm sóc hay không? Tôi luôn tin rằng một người cả đời này chỉ cần có một thiên sứ thôi là đủ rồi, có những lúc chúng ta đã đi quá nhanh nên đã để quên mất thiên sứ của mình ở đằng sau, nhưng không sao hãy dừng bước chân lại, quay đầu lại tìm, chỉ cần cố gắng thì nhất định sẽ tìm thấy thôi!"

Lời của anh đã nhận được tiếng vỗ tay như sấm dậy của cả trường quay, tiết mục vốn cần phải kết thúc nhưng lại vì sự nhiệt tình của khán giả ở trường quay mà bị kéo dài. Có rất nhiều khán giả nữ muốn phát biểu, trong đó có một người nói: "Cục trưởng Lục, đến với tiết mục ngày hôm nay đúng là không hề lãng phí, tôi vốn luôn không thích những tiết mục chính luận bởi vì tất cả các chương trình chính luận đều có một khuôn mẫu không đổi, nghiêm túc nghiêm cẩn, luôn có vị ca tụng công đức hoặc là châm chích hiện thực, cảm giác như rất xa cách với cuộc sống hiện thực của chúng tôi. Nhưng tiết mục hôm nay lại làm tôi thấy được một anh hùng hiện thực có máu có thịt. Tôi cũng là một người vợ cảnh sát nên hiểu rõ sự khó khăn cực khổ của một người vợ cảnh sát, nhưng hôm nay nghe thấy những lời của cục trưởng Lục thì ít nhiều những oán trách trong cuộc sống cũng dần biến mất rồi! Tôi rất thích những lời mà cục trưởng Lục nói vừa rồi, đằng sau mỗi một người luôn có một thiên sứ, tôi chính là thiên sứ bảo vệ anh ấy, mỗi lần anh ấy đi làm nhiệm vụ, tôi luôn cầu nguyện cho anh ấy trở về bình an, để anh ấy nhớ rằng vẫn còn có tôi và con đang chờ anh ấy quay về bảo vệ. Nhưng khi tôi nghe thấy câu cuối cùng của cục trưởng Lục sao lại cảm thấy như cục trưởng Lục đang nói với vợ mình nhỉ? Một người cả đời này chỉ cần có một thiên sứ là đủ rồi.. tôi cũng rất thích câu nói này, tôi tin rằng vợ anh khi nghe thấy nhất định cũng sẽ cảm động, có phải không?"

Giọng nói của Lục Hướng Bắc vội vàng nói tiếp: "Đúng vậy, lời này là tôi nói với vợ mình, bây giờ nên nói là vợ cũ rồi. Dù cô ấy có xem ti vi hay không thì tôi cũng đều muốn nói, anh luôn mong muốn tìm lại em, sẽ luôn cố gắng, luôn luôn ở phía trước chờ em, em là thiên sứ duy nhất của anh!"

Anh nói xong thì trong tai Đồng Nhất Niệm như bị nhét đầy bởi những tiếng vỗ tay như thuỷ triều, tiếng nhạc kết thúc tiết mục cuối cùng cũng vang lên, cô lấy tai nghe ra, ném ra xa, trong lòng hừ lạnh, cái gì chứ, rõ ràng là tiết mục về chính trị mà lại làm thành ra giống như tìm người vậy! Chẳng lẽ thật sự định biến nó thành tiết mục giải trí sao? Phong cách dẫn chương trình của Âu Dương Nghiên đúng là cần phải thay đổi!

Tuy là đã bỏ tai nghe ra nhưng cảm giác chua xót trong lòng vẫn không thể biến mất hết, hơn nữa trên mặt còn bỗng nhiên thấy lành lạnh, cô lấy tay sờ thì thấy không biết từ bao giờ nước mắt đã đầy mặt rồi.

"Chị, chị ơi!" Nhất Lăng vội vàng chạy gấp gáp đến: "Vừa rồi chị không xem à! Anh rể nói rất cảm động, anh ấy nói chị là thiên sứ duy nhất của anh ấy! Anh ấy nói anh ấy vẫn luôn chờ chị, luôn tìm chị!"

Cô không dám mềm lòng, thậm chí còn không dám đối mặt với Nhất Lăng bằng dáng vẻ đầy nước mắt, chỉ cứng ngắc nói một câu: "Thiên sứ sao? Đừng quên, anh ta chính là ma quỷ đối với nhà chúng ta!"

"Nhưng.." Nhất Lăng không đồng ý, lẩm bẩm ở cửa: "Nhưng.. đó là trách nhiệm của anh ấy mà chị, mà dù anh ấy có làm gì sai thì cũng có thể cho anh ấy cơ hội để sửa sai mà.."

"Em tha thứ cho anh ta là việc của em, không liên quan gì đến chị hết!" Giọng nói của cô vô cùng cứng cỏi.

Nhất Lăng không vui giảo mồm: "Tiếc là trong lòng anh ấy chỉ có chị, nếu không em cũng sẽ.."

"Em về phòng đi, chị phải ngủ đây! Còn nữa, lần sau đừng nhắc anh ta trước mặt chị nữa!" Trong lòng cô đang rất hỗn loạn, thế nên chỉ có thể dùng cách mạnh bạo để che đậy.

Ở cửa đài truyền hình.

Âu Dương Nghiên thở hổn hển đuổi theo Lục Hướng Bắc: "Hướng Bắc, Hướng Bắc chờ em với!"

Anh quay người lại: "Còn có việc gì sao?"

"Anh đi nhanh như vậy làm gì chứ!" Âu Dương Nghiên hơi trù mồm oán than: "Lẽ nào ngoài tiết mục ra thì chúng ta không còn chuyện gì để qua lại sao?"



"Tiểu Nghiên, anh còn có việc nữa!" Nói xong anh liền quay người tiếp tục đi về phía bãi đỗ xe.

Âu Dương Nghiên hơi không vui nhưng vẫn cố nhịn xuống: "Cục trưởng Lục, cục trưởng Lục có hài lòng với tiết mục vừa rồi không? Đó là tiết mục trò chuyện duy nhất được phát trực tiếp của đài chúng tôi đấy!"

"Không tồi lắm!" Anh lạnh nhạt đưa ra đánh giá.

"Chỉ không tồi sao?" Cô ta không có được thái độ nhiệt tình của người trong lòng nên có hơi thất vọng, nhưng cô ta có dụng ý khác nên thử hỏi dò: "Dù cho anh không hài lòng với em thì cũng phải cho biểu hiện của bản thân một trăm điểm chứ! Anh xem anh xem, dáng vẻ thâm tình khi nói đến vợ cũ thật không hề giả chút nào, em phải cám ơn anh đã hợp tác trong tiết mục của em rồi! Hướng Bắc, diễn xuất của anh giỏi thật đấy!"

Đời này của anh ghét nhất là người khác nói anh diễn giỏi, vì anh đã diễn một vở kịch làm anh đau đớn vô cùng rồi.

Anh dừng lại cau mày nghiêm túc lên tiếng: "Tiểu Nghiên, em sai rồi, anh không hề diễn! Mỗi một chữ anh nói đều là xuất phát từ đáy lòng cả!"

Âu Dương Nghiên sững sờ, thật ra cô ta cũng biết chỉ là bản thân không can tâm nên mới dò hỏi thôi.

Trước mắt thấy không thể tấn công trực tiếp vào tuyến phòng thủ thì lập tức liền đổi sang chiến thuật vòng vèo khác: "Em biết rồi, anh cảnh sát luôn nói lời chính nghĩa, vậy thì anh cũng không cần phải đi nhanh vậy chứ, bỏ lại mình em, tối muộn như vậy rồi, trời lại tối như vậy, anh yên tâm để một con gái như em một mình đi về sao?"

Anh mỉm cười: "Nếu như Âu Dương Nghiên cần người đưa về nhà thì anh nghĩ chỉ cần em mở miệng thì lập tức sẽ có hàng dài người xếp hàng đến tận Bắc Kinh ấy chứ, những thanh niên trẻ trong đài của em có mà tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán ấy chứ!"

"Ấy, vậy sao được, giờ chẳng phải đang nói đến ổn định sao? Âu Dương Nghiên em đây sao có thể tạo ra những nhân tố không ổn định được chứ? Vậy nên em vẫn xin làm phiền cảnh sát anh đi!" Cô ta cười nói.

Lục Hướng Bắc cũng không còn cách nào khác, khi đến bãi đỗ xe chỉ nói: "Vậy thì lên xe đi!"

Âu Dương Nghiên vui vẻ lên xe Lục Hướng Bắc, khi ngồi lên xe rồi thì đánh giá: "Ồ, anh lái xe này à! Bác Lục chẳng phải đã tặng anh một chiếc Land Rover sao?"

Khi cô ta nhắc đến "bác Lục" này thì mặt anh liền trầm xuống: "Thôi đi, một cục trưởng công an nhỏ bé như anh thì đi Land Rover cái gì chứ, người khác sẽ tưởng anh tham ô nhận hối lộ mất!"

"Cũng phải!" Âu Dương Nghiên cười nói.

Lục Hướng Bắc liền lái xe về phía chung cư của Âu Dương Nghiên, cả đường đi Âu Dương Nghiên đều nói cười không ngớt muốn đùa anh nói chuyện nhưng thái độ của anh vẫn lười biếng, dáng vẻ không hứng thú, Âu Dương Nghiên nói đến cuối cùng cũng không còn hứng thú gì nữa.

Cuối cùng đến cửa chung cư của cô ta, cô ta xuống xe rồi lại dựa vào cửa sổ xe không chịu đi: "Thế nào? Không lên ngồi chút sao?"
Anh không thèm liếc ngang liếc dọc mà nhìn thẳng phía trước: "Không cần, một người đàn ông đã li hôn như anh, muộn như vậy rồi lại vào căn hộ của một cô gái độc thân, em không sợ làm tổn hại đến thanh danh của mình sao?"

Cô nhếch mày, nghịch ngợm nói: "Em không sợ!"

"Em không sợ nhưng anh sợ, em lên đi, anh phải đi đây!" Anh vẫn như cũ lười biếng, ngữ điệu kéo dài ra.

Âu Dương Nghiên hắng giọng, đứng thẳng người: "Được rồi, đừng tỏ vẻ ngầu nữa! Đâu phải thật sự muốn anh lên đâu? Nhưng tuần trước em có bay về nhà, bác Lục bảo em mang ít đồ đến cho anh!"

"Mang cái gì em thích thì cứ giữ lấy!" Anh đến cả cô ta mang thứ gì cho cũng không có hứng thú, chỉ để lại một câu rồi trực tiếp đạp ga phóng đi.

Âu Dương Nghiên đứng trong gió nhìn đèn đuôi xe Audi của anh, không vui bĩu môi. Chẳng phải đã li hôn rồi sao? Còn là người phụ nữ kia không cần anh nữa mà sao anh còn chưa dứt tình với cô ta nữa? Không biết là một người phụ nữ như thế nào nữa.

Sau khi xe rời xa chung cư của Âu Dương Nghiên thì anh liền giảm tốc độ xuống, di động bỗng vang lên là chuông báo có tin nhắn, tin nhắn của Di Đóa: Cục trưởng Lục, nhiệm vụ đã hoàn thành, cô ấy nghe thấy rồi, cục trưởng Lục cố lên!

Cố lên sao? Anh cười khổ, anh vẫn luôn ở trong trạng thái đầy dầu sẵn sàng mà, chỉ là cô không có anh cơ hội đến gần mà thôi.

Bây giờ việc duy nhất anh có thể làm là cố gắng làm việc thôi.

Trả lời tin nhắn của Di Đóa: Cô cũng cần cố gắng lên, từ bây giờ tôi sẽ chuyển về phía sau địch, tác chiến tiền phương giao hết cho cô đấy.

Di Đóa ngạc nhiên nhắn lại: Nhiệm vụ nặng nề quá cục trưởng Lục, tôi đơn độc chiến đấu thì lực lượng mỏng quá!

Anh vười nhạt trả lời: Cô không phải chỉ có một mình.

Vừa trả lời xong thì có cuộc gọi đến, người gọi đến là Ngũ Nhược Thuỷ.

Nhược Nhược sao? Đã rất lâu không liên lạc rồi, muộn như vậy rồi còn gọi điện thoại cho anh là có việc gì đây?

"A lô?" Anh nghi ngờ nhận máy.

"Lục đại ca.." Ngũ Nhược Thuỷ ở bên kia khóc lóc.

"Sao thế Nhược Nhược?" Đối với Ngũ Nhược Thuỷ, anh vẫn luôn nể tình Như Kiều và Nhuận Nam nên chăm sóc cô ta, nhưng từ khi phát hiện tâm kế của cô ta thì cũng ít qua lại hơn. Cái chết của Như Kiều đã làm cô ta mất đi người thân cuối cùng, niệm tình cô ta còn trẻ nên anh đã nhờ bạn bè tìm cho cô ta một công việc khác, thấy cô ta ổn định rồi thì bản thân anh mới yên tâm được.

Lần này trở về cũng đã âm thầm hỏi thăm bạn bè về tình hình của cô ta, bạn bè nói cô ta cũng không tệ, chăm chỉ làm việc, nghe nói còn tìm được bạn trai mới rồi, anh cũng hỏi người bạn trai này là người thế nào thì người bạn nói là cô ta nói anh ta cũng không tệ, đổi xử với cô ta rất tốt nhưng vẫn không biết là ai.



Như vậy là đủ rồi. Chỉ cần cô ta có thể tự lập cuộc sống thì anh cũng coi như là hoàn thành tâm nguyện của Nhuận Nam và Như Kiều. Còn những việc khác thì không phải là việc anh nên quan tâm nữa.

Nhưng lúc này cô ta gọi điện đến là vì bị bạn trai bắt nạt sao?

Còn Ngũ Nhược Thuỷ bên kia lại chỉ khóc gọi anh: "Lục đại ca.. Lục đại ca.."

"Em đang ở đâu? Có chuyện gì vậy?"

"Lục đại ca.. Em ở nhà.. Em rất ngoan.. Rất ngoan.. Không đi đâu cả.. Nhưng tại sao mọi người lại không thích em.. Anh không thích.. Anh ta cũng không thích.. Đến cả chị khi còn sống cũng không thích em.. Tại sao.." Cô ta khóc không thành tiếng ở đầu bên kia.

"Em cứ ở nhà, anh đến ngay!" Anh lập tức quay đầu xe đi về phía chung cư của Ngũ Nhược Thuỷ.

Cửa căn hộ vừa mở ra, Lục Hướng Bắc liền nhìn thấy Ngũ Nhược Thuỷ đầu tóc rối loạn, mặt mũi tiều tuỵ, sắc mặt trắng xanh yếu ớt, giống như người vừa bị ốm vậy.

"Sao em lại thành như thế này? Ốm sao?" Anh cau mày hỏi.

Không hỏi còn đỡ, vừa hỏi nước mắt Ngũ Nhược Thuỷ liền rơi như nước vỡ bờ, khóc đến mức không gọi nổi tiếng Lục đại ca.

"Đi, trước tiên đi bệnh viện đã!" Dáng vẻ của cô ta rõ ràng là bị bệnh rồi, hơn nữa trên bàn còn có ít thuốc tán loạn.

Ngũ Nhược Thuỷ ngửa mặt đầy nước mắt lên ra sức lắc đầu: "Không đi! Em không đi! Mấy hôm trước em mới đến bệnh viện rồi.."

"Thật sự là đi bệnh viện rồi chứ? Bệnh gì vậy?" Giọng anh trở nên nghiêm khắc.

Thuốc trong tay Ngũ Nhược Thuỷ rơi xuống đất, cô ta che mặt khóc lớn: "Lục đại ca! Em.. Em không còn mặt mũi nào nhìn anh nữa.. Em không biết nên làm như thế nào nữa.. Em từng nghĩ đến cái chết.. Nhưng em lại không còn mặt mũi nào nhìn mặt chị em ở dưới kia.. Chị mà biết chắc chắn sẽ đánh chết em.. Tuy rằng khi còn sống chị làm loại việc đó.. Nhưng chị ấy vẫn luôn muốn em là một cô gái trong sạch thuần khiết.. Lục đại ca.. Em thật sự muốn làm một cô gái trong sạch thuần khiết.. sạch sẽ gả cho anh ấy.. Nhưng anh ấy không cần em.. Cũng không cần con của bọn em.. Anh ấy nói anh ấy chưa bao giờ thích em.."

Cô ta nói một lèo những lời này, nói xong liền úp mặt vào xô pha khóc lớn.

Lục Hướng Bắc vừa vào đã nhận ra đôi mắt sưng đỏ của cô ta, đoán là thời gian này chắc là cô ta vẫn lấy nước mắt để rửa mặt, cô ta lúc này cần được an ủi, nhưng đáng tiếc anh không phải là người cho cô ta sự an ủi, thậm chí đến cả cái ôm cơ bản nhất của anh trai anh cũng không thể cho cô ta. Dù sao thì Ngũ Nhược Thuỷ cũng từng có tình cảm nam nữ với anh, vào thời khắc nhạy cảm này nếu đi sai một bước thì sẽ sai hết mất, anh không thể cho Ngũ Nhược Thuỷ bất cứ hoan tưởng nào nữa.

"Nói cho anh biết anh ta là ai?" Anh quỳ xuống hỏi nhẹ cạnh người cô ta.

Ngũ Nhược Thuỷ lại vùi đầu vào trong gối chỉ lắc đầu: "Không, không nói, không thể nói được, em gọi anh đến không phải để trút giận cho em, anh đi tìm anh ta cũng vô ích thôi! Em chỉ là.. Chỉ là.." Cô ta òa khóc, khóc lớn không kiềm được: "Lục đại ca, em chỉ là rất sợ, cảm thấy cả thế giới này chỉ còn lại một mình em, tất cả mọi người đều không cần em.. Lục đại ca, em rất mong thời gian có thể quay ngược lại, trở về khi còn đi học, có chị, có anh, vĩnh viễn không trưởng thành thì tốt biết bao.."



Nếu như thời gian quay ngược lại..

Hừ.. Anh cũng mong là thời gian sẽ quay ngược lại, nhưng vậy thì mọi chuyện sẽ khác đi sao?

"Nhược Nhược nghe này, thời gian vĩnh viễn không thể nào quay ngược lại được, quá trình tiến về phía trước của chúng ta sẽ còn phạm rất nhiều sai lầm, em như vậy mà anh cũng vậy, mọi người đều vậy, dù cho chúng ta có bao nhiêu hối hận thì sai lầm đã mắc phải cũng không giống như đáp án viết sai mà có thể xóa đi viết lại, chúng ta không có cách nào xóa đi được sai lầm để trở về thời gian như một tờ giấy trắng. Điều duy nhất chúng ta có thể làm là đứng dậy bù đắp sai lầm!" Anh thấp giọng nói, giống như nói với Ngũ Nhược Thuỷ cũng vừa như đang nói với chính mình.

"Nhưng.. Nhưng sai lầm này quá lớn.. Đối với phụ nữ mà nói thì sai lầm này còn khó chịu hơn là giết cô ta.. Lục đại ca, làm sao bây giờ? Về sau em biết làm người thế nào đây?" Cô ta ngồi dậy, ngẩng mặt, không biết làm sao hỏi anh.

"Nghe này Nhược Nhược.." Đối với chuyện này, anh không hề có kinh nghiệm an ủi nên chỉ có thể bất đắc dĩ: "Chuyện đã qua rồi thì cứ để nó qua đi, nếu như anh ta thật sự là một người đàn ông không có trách nhiệm như vậy thì anh ta cũng không đáng để em phải như thế này vì anh ta. Người đàn ông thật sự yêu em sẽ không để ý đến quá khứ của em vì thế nên em phải lấy lại tinh thần, đi ra khỏi ám ảnh trong quá khứ, phải tự sống một cuộc sống tốt đẹp hơn, để cho người đã bỏ rơi em phải thấy hối hận, để cho người sau này sẽ lấy được em cảm thấy tự hào!"

Ngũ Nhược Thuỷ nghe thấy lời anh nói thì từ từ nín khóc, sụt sịt, nhỏ tiếng hỏi anh: "Chị.. Chị Niệm Niệm như vậy sao? Chị ấy bây giờ sống tốt hơn trước đây rồi, có người đang chờ được lấy chị ấy, lại còn có anh hối hận vì chị ấy.."

Anh sững người: "Có ý gì?"

"Không.. Không có gì.." Cô ta sợ sệt cúi đầu, nhét tờ báo ra phía sau.

Ánh mắt của anh rất nhanh nhạy đã nắm được động tác của cô ta: "Đó là gì?"

"Thật sự.. Không có gì.." Cô ta hoàn toàn nhét tờ báo ra sau mình.

"Lấy ra đây!" Anh vươn tay ra, một phát đã tóm được tay cô ta, lấy tờ báo đã bị vo thành nắm trong tay cô ta.

Đó là báo tối nay, anh còn chưa kịp xem, trên đó đăng ảnh của Đồng Nhất Niệm và Hạ Tử Tường, chính là cảnh mà tối hôm đó anh đã nhìn thấy, hai người họ ở cùng nhau, thần thái thân thiết.

Trên báo còn dùng kiểu chữ rất chói mắt làm tiêu đề, đại ý là niềm vui mới của cậu hai Hạ lại chính là con gái lớn nhà họ Đồng đã lụi bại gì đó.

Anh hiểu rồi, Ngũ Nhược Thuỷ vẫn là Ngũ Nhược Thuỷ đó, chơi trò tâm kế nhỏ trước mặt anh, bề mặt thì không muốn để anh nhìn thấy, không nói người đàn ông kia là ai nhưng thực tế thì chính là muốn nói cho anh biết người đàn ông đó chính là Hạ Tử Tường.

Anh thật sự không hiểu Ngũ Nhược Thuỷ này có tâm lí như thế nào nữa, loại chuyện này cứ nói rõ ràng với anh là được rồi, sao lại cứ phải làm nó trở nên phức tạp vậy chứ?

"Hạ Tử Tường sao, có phải là anh ta không? Sao em lại ở bên anh ta chứ?" Lục Hướng Bắc ném báo xuống đất, nổi giận với cô ta.

"Em.. Mới đầu em làm sao biết là không thể ở cùng anh ta chứ.." Ngũ Nhược Thuỷ ra vẻ sợ hãi, rụt rè trả lời: "Em cũng là người phụ nữ mong muốn có hạnh phúc, anh ta theo đuổi em, em cũng thích anh ta, sao lại không thể ở cùng anh ta?"

"Anh ta là loại người gì, em không tìm hiểu trước sao? Là công tử ăn chơi đào hoa nổi tiếng đấy!" Trong lòng anh chứa một ngọn lửa vô danh, tất nhiên không chỉ vì Ngũ Nhược Thuỷ, tuyệt đối không phải.