Nhất Niệm Lộ Hướng Bắc

Chương 172




Bởi vì quá mệt mỏi nên cô chỉ hâm nóng lại canh gà bảo mẫu mang đến lúc chiều rồi xào thêm hai món ăn đơn giản để ăn cùng Giai Mi.

Buổi tối cô cùng nói chuyện phiếm với Giai Mi, nhưng không dám nhắc đến chuyện gặp Minh Khả ở bệnh viện. Cô không muốn nhìn thấy Giai Mi đau lòng tuyệt vọng, đặc biệt là khi cô ấy vừa mất đi đứa bé, có thể che giấu thêm một ngày thì một ngày đi.

«Niệm Niệm, buổi chiều cậu đi mua sắm à? Mua những gì vậy? » Giai Mi hỏi.

Cô ngơ người, trước mắt không muốn nói ra chuyện mình có thai, không biết tại sao nhưng cứ cảm thấy thêm một người biết là thêm một phần nguy cơ Lục Hướng Bắc biết được. Cô không muốn vào lúc quan trọng của ly hôn mà lại xảy ra sai sót gì.

«Là mua cho cậu chút đồ dùng hàng ngày, rồi mua ít thức ăn nữa? » Cô đúng là mua đồ dùng hàng ngày cho Giai Mi.

«Niệm Niệm, làm phiền cậu rồi, lại còn để cậu xuống bếp nữa.. » Giai Mi nắm lấy tay cô, mặt lộ ra vẻ xin lỗi.

Đồng Nhất Niệm nắm lại tay Giai Mi chỉ cảm thấy tay cô ấy gầy dơ xương, thương xót xoa xoa: «Chúng ta còn cần cậu nói hai chữ làm phiền sao? Đừng làm tớ giận đó! »

Giai Mi cười mỉm: « Niệm Niệm, có người bạn như cậu là tài sản quý báu nhất cuộc đời này của mình.. »

Khóe mắt Đồng Nhất Niệm lại nóng lên nắm lấy vai Giai Mi: «Mình cũng vậy, đừng nghĩ nhiều nữa, nhiệm vụ lớn nhất bây giờ của cậu là phải nghỉ ngơi thật tốt! Nuôi thân thể béo mầm, đừng có nhắc đến giảm béo với mình đó! Chúng ta đã qua tuổi giảm béo rồi! »

Nghĩ lại ngày xưa hai người khi còn đi học suốt ngày thi nhau giảm cân, hàng ngày đều không ăn cơm tối, kết quả là trước khi tắt đèn đều nhất định sẽ có một người gọi điện cho đối phương: Đi ăn mì xào đi.. đói chết mất.. hoặc là nghe nói phía sau trường mới mở một cửa hàng đồ nướng, mùi vị rất ngon.. lần cuối cùng! Bảo đảm lần cuối cùng ăn đêm, ngày mai bắt đầu giảm cân!

Nghĩ lại quá khứ luôn làm cho người ta có chút thương cảm, Đồng Nhất Niệm sợ không khống chế được cảm xúc của mình sẽ để lộ dấu vết nên vội vàng lấy danh nghĩa Giai Mi cần nghỉ ngơi mà để cô ấy đi ngủ trước, bản thân cũng trở về phòng. Có những tâm sự chỉ thích hợp trốn đi tự mình suy nghĩ từ từ.

Nhưng có lẽ vì cô quá mệt rồi nên khi nằm lên giường cũng không nghĩ được nhiều mà đã ngủ mất tiêu..

Cô không ngờ là mình sẽ mơ thấy ác mộng, chỉ cảm thấy bản thân ở trong một màn đen tối, giơ tay ra cũng không thấy nổi năm ngón tay, lúc có lúc không, có người gọi tên cô: «Niệm Niệm.. Niệm Niệm.. »

Một giọng nói rất quen thuộc, không cần phải phân biệt nhiều cô đã nhận ra đó là Lục Hướng Bắc

Nhưng giọng nói này tại sao lại yếu ớt như vậy?

Cô dựng tai lên cố nghe nhưng vẫn không tìm được nguồn phát ra âm thanh, chỉ có giọng nói yếu ớt từng tiếng từng tiếng một liên tục gọi: « Niệm Niệm.. Niệm Niệm.. »

Giọng nói đó nghe giống như một sợi dây rất mỏng cuốn lấy trái tim cô, đầu dây thì ở chỗ của Lục Hướng Bắc. Mỗi một tiếng gọi của anh sợi dây lại kéo một chút làm tim cô cũng thắt lại theo, tuy là động tác rất nhẹ nhưng lại vô cùng khó chịu.

Cô có chút bực mình, cả người lạnh lẽo mà phải ôm lấy hai vai hét lớn trong bóng đêm: «Lục Hướng Bắc, anh đang làm gì vậy? Giả thần giả quỷ cái gì mau cút ra đây cho tôi! »

Bỗng chỉ nhìn thấy một luồng ánh sáng chiếu xuống giống như một sân khấu tối đen được chiếu một luồng sáng hình trụ xuống vậy, trong ánh sáng xuất hiện một bóng người toàn thân là máu, chính là Lục Hướng Bắc, trên người vẫn còn mặc áo sơ mi màu tím mà cô tặng anh.

« A a a.. » Cô hét lên, lập tức tỉnh dậy, đèn trong phòng ngủ vẫn sáng, chăn thì đã rơi xuống đất.

Cô lại đạp chăn rồi chả trách trong giấc mơ bỗng nhiên lại phát lạnh.

Cô chỉ cảm thấy cổ họng khô rát, nuốt nước bọt cũng thấy đau, hình ảnh trong giấc mơ như vẫn còn trước mắt, cô thở dồn dập, lại bắt đầu thấy tâm phiền ý loạn nhưng lại không biết bản thân đang buồn phiền cái gì.

Cô cũng từng có lần mơ thấy anh gặp chuyện không may, sau khi bị dọa tỉnh liền tìm được sự an ủi trong lòng anh. Nhưng hôm nay cô lại chỉ ôm lấy vai mình, dùng tay mình để xoa dịu cánh tay đang nổi da gà vì lạnh của mình. Cảnh tượng máu me đầm đìa không chịu khống chế cứ lặp đi lặp lại xuất hiện trong đầu cô.

Khi cô nhìn về cửa sổ thì như nhìn thấy dáng vẻ máu me đầm đìa của anh trên cửa kính. Khi cô nhìn ra chỗ khác là phòng khách thì thấy phòng khách đang tối om dường như sẽ có bóng dáng toàn thân đầy máu của anh đi về phía này. Cô nhắm mắt lại thì cảnh tượng trước mắt càng đáng sợ hơn, hoàn toàn là lặp lại cơn ác mộng kia.

«Lục Hướng Bắc anh là tên khốn khiếp, anh rốt cuộc muốn dày vò tôi đến thế nào đây! » Cô cuối cùng mở mắt ra, tim đập dồn dập nhưng lại không dám kinh động đến Giai Mi ở phòng bên cạnh, chỉ có thể ôm đầu lăn lộn trên giường.

Nhưng dù cô có lăn lộn thế nào cũng không thể đuổi được hình ảnh máu me kia ra khỏi đầu. Cuối cùng liền ngồi dậy cầm lấy di động.

Tay cầm di động của cô không ngừng run rẩy vì sợ hãi, cũng không biết có nên gọi cuộc gọi này không. Cuối cùng quyết định gọi vào máy bàn nhà tân hôn của cô và Lục Hướng Bắc, thử xem anh có ở nhà đó không.

Nhưng lại như cô dự liệu, sau khi gọi ba cuộc liền đều vẫn không có người bắt máy.

Dưới tình huống không còn sự lựa chọn nào khác cô chỉ còn cách gọi đi động cho anh nhưng từ số cá nhân cho đến số công việc đều là đang tắt máy.

«Lục Hướng Bắc đáng chết, anh đi chết đi! » Cô gục đầu xuống nắm chặt lấy chăn tiếp tục nhắm mắt ngủ.

Vừa nhăm mắt lại thì bóng người toàn thân máu me lại như hình với bóng xuất hiện trong đầu cô, cô sợ hãi vội mở mắt ra. Nhớ lại cô vừa trù ẻo anh lại muốn tự cắn đứt lưỡi mình cho xong, hai tay chắp lại ầm thầm khấn: «Thượng đế phật tổ vạn năng, vừa rồi con chỉ là đùa vui thôi, các ngài chắc chắn là ngủ rồi, không nghe thấy, không nghe thấy, không nghe thấy.. »

Sau khi cầu khấn xong, cô nhận ra toàn thân mình toàn là mồ hôi.

Lại cầm di động lên gọi điện thoại, lại gọi hai lần một lượt các số từ số ở nhà cho đến các số di động, và kết quả lại vẫn như cũ.

Cô lo lắng mân mê ngón tay mình, suýt phát khóc, lầm rầm tự nói với mình: «Lục Hướng Bắc, tên khốn khiếp nhà anh đang ở đâu rồi, chúng ta sắp ly hôn rồi mà tên khốn khiếp nhà anh vẫn còn đến quấy nhiễu giấc mơ của tôi làm gì chứ? Tôi ghét anh! »

Tình cảnh này thật quen thuộc!

Có biết bao nhiêu đêm cô đều khổ sở đợi anh trở về như thế này. Lần gần đây nhất chính là buổi tối Oanh Oanh chết. Cô gọi điện thoại liên tục cho anh nhưng đều không có người nhận, sau đó cô như phát điên đi tìm anh khắp nơi.

«.. anh cứ chờ mà xem, anh sẽ giống như Oanh Oanh trên đường trở về nhà, chết bất đắc kì tử trong xe. » Giọng nói lạnh lẽo của anh vang lên trong hồi ức.

Cô sợ đến ngồi bật dậy khỏi giường, lần này cũng không bình tĩnh nổi vội xuống giường lấy chìa khóa xe chạy ra ngoài.

Tiếng động vẫn đánh thức Giai Mi, cô ấy truy hỏi: « Niệm Niệm, muộn như vậy cậu còn đi đâu nữa? »

«Ờ thì.. Lục Hướng Bắc trở về rồi, còn uống say nữa, gọi tớ đi đón anh ấy.. » Cô giơ chìa khóa trong tay lên, mượn tạm một lý do.

«Nhưng.. » Giai Mi nhìn cô chằm chằm.

«Không có gì đâu, cậu cứ ngủ đi, tớ có thể sẽ đưa ánh ấy về nhà bên kia! » Cô tưởng rằng Giai Mi đang ngại sau khi Lục Hướng Bắc đến đây ở sẽ bất tiện nên vội giải thích, vừa nói xong cũng vội vàng đi về phía thang máy.

Giai Mi nhìn lưng cô, lầm bầm: « Mình muốn nói là, Cậu vẫn còn mặc áo ngủ đấy.. »

Đồng Nhất Niệm lái xe không dám lái quá nhanh, giữ tốc độ trung bình nhưng trong lòng lại như lửa đốt, lại vừa mắng Lục Hướng Bắc ngàn vạn lần: «Tên khốn, cặn bã, lưu manh, có thể đừng để tôi nửa đêm canh ba lái xe như tên điên đi tìm anh nữa không? Chị đây sắp không còn có quan hệ gì với anh nữa rồi! Anh còn không buông tha cho tôi nữa! »

«Tên khốn Lục Hướng Bắc! Nếu như hôm nay anh lành lặn xuất hiện trước mặt tôi, tôi nhất định sẽ đâm anh một dao! »

Nghĩ lại lại cảm thấy câu này là đang trù ẻo anh không xuất hiện một cách lành lặn nên vội sửa lời: «Anh nhất định phải lành lặn xuất hiện trước mặt tôi! Có muốn chết cũng chỉ có thể tự tay tôi kết liễu anh! »

Trong giọng nói giận dữ cô cũng rất quen thuộc mà lái xe đến câu lạc bộ đêm, nhân viên ở cửa hộp đêm cũng nhận ra cô, ngẩng đầu nhìn thời gian, cũng là giữa đêm mười hai giờ rồi.

Nhân viên ở cửa cung kính cúi người: « Xin chào, cô tìm Hạ tiên sinh sao? »

«Không phải! Tôi tìm.. » Cô còn chưa nói xong đã quay đầu đi vì cô đã nhìn thấy Lục Hướng Bắc và Hạ Tử Du đi ra, bên cạnh hai người đều có một cô gái.

Sao lại có thể thế chứ, Lục Hướng Bắc, anh bị ngàn vạn dao đâm đi. Làm cô ở nhà lo lắng đến mơ thấy ác mộng, anh ta thì hay rồi ở chỗ này uống rượu chơi gái!

Cô vô cùng xem thường bản thân. Đồng Nhất Niệm, sao mày lại không biết bình tĩnh chứ? Kệ anh ta là sống hay chết, dù có chết thì cùng giúp anh ta nhận xác là được rồi sao lại cứ phải tự mình đến tìm bực mình vậy chứ!. Truyện chính ở -- TRUMtruye n.or g --

Với lại đây cũng không phải lần đầu nữa. Thật là biết thích tự ngược mà, nửa đêm đi tìm người rất vui sao? Đồng Nhất Niệm, mày lại yêu thích loại trò chơi này sao?

«Đó hình như là vợ cậu.. » Sau lưng vang lên tiếng nói của Hạ Tử Du.

Cô hận không thể có một cái lỗ để chui xuống, hoặc là trực tiếp biến mất hay xuyên không cũng được, thế nào cũng được còn hơn trong tình cảnh này bị Lục Hướng Bắc chế giễu.

« Niệm Niệm! »

Quả nhiên có người bước đến, cô thậm chí còn ngửi thấy mùi rượu của anh nhưng cô vẫn cố kị đứa bé trong bụng nên khống dám nhấc chân chạy nên chỉ đành để anh tóm được.

Đồng Nhất Niệm! Lần này thật là mất mặt đến tận nhà bà ngoại luôn rồi!

Khi cô bị anh nắm lấy tay trong đầu chỉ còn lại câu này.

Chỉ cảm thấy ánh mắt nóng rực của người nào đó đang nhìn chằm chằm vào mình, cô không dám ngẩng đầu, không cách nào giải thích bản thân tại sao lại xuất hiện ở đây. Cũng không thể nói là đến xem anh ta sống chết ra sao được.

Bỗng nhiên giọng nói buồn cười của anh vang lên: «Lẽ nào.. đây là mẫu lễ phục buổi tối mới nhất của Paris sao? »

Đồng Nhất Niệm cúi đầu nhìn thì quả nhiên phát hiện mình đang mặc đồ ngủ.

Lục Hướng Bắc khốn khiếp, tất cả đều là vì anh mà ra, anh còn dám cười sao? Thượng đế à, người ngủ rồi sao, tại sao luôn làm cô có hình tượng khó coi xuất hiện trước mặt anh vậy chứ?

Anh cởi áo ngoài khoác lên người cô, bao bọc lấy cô thật kĩ càng rồi thấp giọng nói: «Tuy hiện nay các minh tinh đều thịnh hành mặc dạ phục thả rông nhưng rõ ràng là nó không hợp với em đâu.. »

Phì.. thả rông? Cô muốn phun ra máu rồi, mặc áo ngủ mà bên trong còn định mặc BRA chật chết người kia nữa chắc? Không biết vừa rồi nhân viên ở cửa có nhìn thấy không nữa, chúc anh ta mọc mắt ti hí.

Cô có chút thấy lạ, sao bản thân vẫn còn tâm trạng để nói xấu nhân viên ở cửa đây? Cô và Lục Hướng Bắc sắp ly hôn rồi.. Cô phải làm bà mẹ đơn thân rồi.. và còn rất nhiều chuyện không vui xảy ra ngày hôm nay nữa.. tâm trạng của cô lẽ ra phải rất kém mới đúng..

Nhưng không thể bàn cãi là có thể nhìn thấy anh vẫn đầy đủ, không thiếu tay không thiếu chân làm trái tim cô cũng thở phảo nhẹ nhõm. Mặc dù vẫn có chút không vui nhưng vào giờ phút này cũng nhạt đi rất nhiều rồi.

Cô đây rốt cuộc là có tâm lý kiểu gì vậy? Anh rõ ràng là sói trong núi đối với Đồng gia chỉ mang lại điều có hại vậy mà cô vẫn ở đây lo lắng cho an nguy của anh? Cô thật hối hận đã đi chuyến này!

Trong đầu một mớ bòng bong, thế nào cũng không thể hiểu được tình cảm của chính mình. Sau đó chỉ một câu nói đã giải quyết dứt khoát. Kệ đi, dù sao cũng sẽ ly hôn, ly hôn xong thì cũng sẽ giải quyết hết thôi.

«Đến tìm anh sao? » Giọng nói trầm thấp của anh xen vào trong suy nghĩ hỗn loạn của cô.

«Đâu có! » Cô cứng miệng.

Anh cười nhẹ, không có phản bác cô.

«Thật sự không phải, chỉ là hôm nay tâm trạng không tốt, không ngủ được nên muốn ra ngoài uống rượu, muốn đến thì đến thôi. Vẫn là chỗ của Hạ thiếu gia cảm thấy quen thuộc, có uống say rồi cũng không sợ không có ai lo cho nên đã đến đây. » Cô nhàn nhạt nói.

«Sao thế? Chú Lục, phu nhân giận rồi kìa? » Hạ Tử Du đứng trên bậc thang cười.

Lục Hướng Bắc lại không biết ngại mà nhận luôn: «Đúng vậy, gần đây luôn về nhà muộn, đang nghi ngờ em đấy! »

Hạ Tử Du liền cười ha ha: «Tình cảm vợ chồng hai người thật sâu đậm nha, Niệm Niệm đây cũng không phải là lần đầu tiên đến đây tìm chú rồi! Niệm Niệm, anh có thể đảm bảo chú Lục đây rất tuân thủ quy định, hai cô gái vừa rồi chính là nể mặt anh mới uống hai chén đấy, chú ấy đến ngón tay người ta còn chưa hề chạm qua đâu! »

«Anh ấy nói không sai! » Lục Hướng Bắc cúi đầu bổ sung.

Cô cười lạnh: «Liên quan gì đến tôi chứ, anh muốn ở cùng ai thì tùy anh! Chúc anh trong một tuần này có thể tìm được một người tốt, sau khi ly hôn xong là anh có thể ngay lập tức bày rượu mừng được rồi! »

Anh cũng không trả lời cô chỉ nói tạm biệt Hạ Tử Du sau đó cùng cô đi về phía xe cô.

«Cút về xe của anh đi! » Cô mở cửa xe nói với người có ý đồ lên ngồi ở ghế phụ xe cô.

Anh ngồi vào trong xe, chỉ vào mình: «Anh uống nhiều rồi, muốn anh vi phạm luật giao thông sao? »

Cô nghĩ một lúc, anh hôm nay có lẽ sẽ không vô lại như trước, dù sao cũng đồng ý ly hôn rồi, thôi cứ kệ anh ta đi, tự mình lên xe, lặng lẽ lái về nhà mình.

«Tại sao tâm trạng lại không tốt? » Anh hỏi.

«Giai Mi sảy thai rồi. » Cô chọn nói chuyện không liên quan gì đến bọn họ, tránh để anh tưởng rằng bản thân là nguyên nhân làm cô tổn thương tinh thần.

«Lại sảy thai nữa sao? » Anh cũng cảm thấy ngạc nhiên, đồng thời lại than thở: «Phụ nữ cả đời đã định là sẽ phải chịu khổ hơn đàn ông, từng xem qua một bài viết có nói như vậy. Phụ nữ cả đời đã sống quen với đau đớn. Từ khởi đầu đau bụng kinh, rồi đến nỗi đau xé rách vào thời khắc khi trở thành phụ nữ, lại đến sảy thai và sinh con sau khi mang thai, tất cả đều là đau đớn cả vào thời khắc hạnh phúc cũng là đau. Thậm chí có một số phụ nữ vào thời kỳ trung niên còn mắc phải ung thư vú, ung thư tử cung.. Vì thế phụ nữ phải trân trọng bản thân, đàn ông thì càng cần phải yêu lấy người phụ nữ của mình hết lòng. »

Đồng Nhất Niệm nghe mà chỉ cảm thấy một dòng chảy nhỏ trong tim dần dần chảy thành một dòng sông.

Đây có phải say rồi không? Nói chuyện sao lại dễ nghe như vậy chứ? Sao lại không đi làm diễn viên kịch nói đi?

Rõ ràng nghe vào tai là vui vẻ nhưng cô nói ra lại là chế giễu: « Lục tiên sinh từ khi nào lại trở thành bạn tốt của phụ nữ vậy? »

Anh cười: «Anh luôn là như vậy, từ khi còn đi học đã rất có duyện với các bạn nữ rồi! »

«Có thể nhìn ra được! » Cô hắng hơi một tiếng, tướng tá anh như vậy chính là tướng đào hoa mà.

Anh tưởng là cô hiểu nhầm rồi nên lại giải thích: « Ý của anh là, thường được các phụ nữ trung niên yêu quý! »

«Đúng thế, già trẻ đều không tha. Có điều Lục Hướng Bắc anh không cần phải giải thích phí lời với tôi, tôi nói rồi không có quan hệ gì với tôi cả. Dù anh chân trước vừa ly hôn chân sau cưới ngay người con gái trên sân khấu kia thì tôi cũng chỉ có thể chúc anh hạnh phúc mà thôi! » Cô cũng không biết bản thân tại sao lại nói như vậy, chỉ cảm thấy hai người sắp ly hôn lại tự nhiên ngồi trong xe bình tĩnh nói chuyện, không khí có chút không bình thường. Cô và Lục Hướng Bắc không nên như thế này mà nên là vung đao tuốt kiếm mới đúng.

Được rồi, cô thừa nhận nói đến cùng thì cô không cho phép bản thân lún sâu, nhất định không thể..

«Người con gái vừa rồi anh thật sự không có chạm vào, em không phải đang ghen đấy chứ? Hình như chúng ta sắp ly hôn rồi mà? » Ngôn từ của anh có chút chọc ghẹo.

Nói thật cô thật sự không hề ghen, lẽ nào cô còn không rõ Lục Hướng Bắc ở chỗ Hạ Tử Du làm gì sao? Tất nhiên là không thể thuần túy là uống rượu hoa được. Cô xúc động nhất thời đến tìm anh không phải là lo lắng anh với người phụ nữ khác có gì đó mà chỉ là lo lắng cho an nguy của anh mà thôi.

Dù vậy nhưng đây là việc mà khi tỉnh táo thì cô không hề muốn thừa nhận nhưng thực tế thì chính là thế. Dù cho cô có đè nén có phủ nhận thế nào thì khi đêm đến thì loại ý thức trong tiềm thức này cũng sẽ phát ra trong giấc mơ của cô.

Trong khi nói chuyện thì xe cũng đã đến khu căn hộ tân hôn: «Tôi nghĩ tôi còn nhớ rõ chuyện này hơn cả anh. Đến rồi, xuống xe đi! »

«Em không về nhà sao? » Anh nhìn cô hỏi.

Cô thản nhiên: « Lục Hướng Bắc, anh cũng nói rồi mà, chúng ta sắp ly hôn rồi, hy vọng anh đừng nuốt lời. »

«Vậy sao em còn đi tìm anh? » Hơi say làm anh nói chuyện thẳng thắn hơn bình thường.

Cô dừng một chút: «Lục Hướng Bắc, đây chính là nơi đau khổ của tôi. »