Nhất Niệm Lộ Hướng Bắc

Chương 155




Kiệt Tây trước tiên là đưa Đồng Nhất Niệm đến phòng cấp cứu để xử lý vết thương trên cánh tay và đầu gối, chụp phim, may là gót chân chỉ là bị trật chứ không bị tổn thương đến xương cốt. Nhưng mắt cá chân sưng to chắc phải mất mấy ngày đi lại bất tiện.

Lấy thuốc xong Kiệt Tây dịu dàng bế Đồng Nhất Niệm đang cúi đầu rời khỏi phòng cấp cứu.

Gió bên ngoài hơi lạnh, Kiệt Tấy nhìn thấy trên cánh tay cô nổi một lớp sởn gai ốc liền hỏi: "Rất lạnh sao?"

Đồng Nhất Niệm sau khi trải qua sự kiện trên đỉnh núi Mi Sơn thì vô cùng mệt mỏi, đến lắc đầu cũng không có sức, chỉ dựa vào vai Kiệt Tây, vẻ mặt có chút ngẩn ngơ.

Kiệt Tây bước nhanh hơn để mau đến xe, cẩn thận đưa cô vào trong xe, sau khi mình lên xe thì mở ngay máy sưởi.

"Bây giờ đỡ hơn chưa?" Anh nhẹ nhàng hỏi.

Đồng Nhất Niệm mềm nhũn ngồi dựa vào ghế xe, thật ra là chẳng cảm thấy gì mà chỉ gật đầu theo bản năng.

Kiệt Tây hiểu rõ nên lại càng đau lòng, biết cô bây giờ cần nghỉ ngơi nhưng lại không biết lái xe đi đâu. Nhưng nhìn bộ dạng cô bây giờ thì không thể về nhà rồi, liền hỏi: "Niệm Niệm, muốn đi chung cư mới của chị hay về chỗ em?"

Chung cư mới Lục Hướng Bắc có chìa khóa, mà cô bây giờ không muốn gặp nhất chính là anh.

"Đi chỗ cậu đi!" Cô khàn khàn nói, khi nói chuyện cổ họng có chút đau.

Kiệt Tây liền khởi động xe, nửa tiếng sau bọn họ đến chung cư của Kiệt Tây.
Loading...

Đến khi Kiệt Tấy xuống xe bế cô, cô vẫn là bộ dạng mơ màng không biết gì, như khúc gỗ dựa vào ghế xe cho đến khi Kiệt Tây bế lấy cô, nhẹ nhàng gọi tên cô, cô mới bừng tỉnh.

Kiệt Tây lại thêm xót xa.

Vào đến căn hộ anh bế cô thẳng vào phòng ngủ, ga giường và chăn đều trắng như tuyết, cô vừa nằm xuống ngay lập tức làm dính vết bẩn và máu lên.

Kiệt Tây không hề để ý nhưng cô lại có chút ngại, ánh mắt như người chết cũng có chút sắc khí: "Xin lỗi, Kiệt Tây.."

Anh xoa đầu cô: "Ngốc à, sao phải nói những lời này với em chứ!"

Khóe mắt Đồng Nhất Niệm ấm lên, trong lòng đau đớn nhưng cũng có chút ấm áp. Không biết từ lúc nào Kiệt Tây đã trưởng thành rồi, lại còn xoa đầu cô, nói cô ngốc nữa. Cái này xem ra là động tác rất tự nhiên dùng với con gái, cậu lẽ nào không biết đây là biểu hiện của sự yêu chiều sao?

"Chị muốn ngủ luôn hay là ngồi một lúc? Hay là đi tắm trước?" Kiệt Tây hỏi.

Tắm rửa sao? Cô từ từ lắc đầu, cô lúc này không muốn động đậy chút nào..

"Chị dựa một lúc đã, cám ơn em." Âm thanh khàn đặc của cô nghe vào tai làm người ta cảm thấy khó chịu giống như bàn chải xát vào tim vậy.

Kiệt Tây thở dài đứng dậy, đi vào bếp lượn một vòng, khi quay lại trong tay đang bưng một cốc nước mật ong ấm: "Uống chút trà mật ong tốt cho cổ họng, cẩn thận không ngày mai lại không nói ra tiếng được!"

Đồng Nhất Niệm nhận cốc thủy tinh từ tay cậu, nước trà rất ấm làm đôi tay lạnh lẽo của cô cũng được ấm lên, hơi nước của trà phả lên mặt cô, ngấm vào da mặt đang căng chặt của cô, lỗ chân lông mở ra để hơi ấm đi vào.

Cô uống một ngụm, cổ họng đang đau xót liền cảm thấy được sự ẩm ướt ngọt ngào, trong lòng lại ấm áp hơn. Trong sự đau đớn tột cùng chỉ có thể là người bạn lớn lên cùng nhau từ nhỏ biết rõ nhau này mới có thể làm người ta tin tưởng và dựa dẫm được. Người Trung Quốc có một câu nói là lâu ngày mới thấy rõ lòng người, chính là chân lý mà người xưa đúc kết lại.

"Niệm Niệm, có phải cả ngày nay chưa ăn gì không?" Kiệt Tây nhìn mặt cô hỏi.

Cô có chút ngạc nhiên ngẩng đầu lên, cậu sao lại biết cô chưa ăn gì?

Kiệt Tây nhếch mắt nhìn cô mang theo vẻ chiều chuộng: "Nhìn em làm gì? Em đã theo chị bao nhiêu năm rồi chứ, còn không hiểu chị sao? Muốn ăn gì để em đi mua."

Một tình cảm gọi là xúc động lại đang trào ra làm ửng đỏ cả khóe mắt. Nhưng lúc này cô không muốn ăn gì cả, cô sợ hãi cảm giác ở một mình, sợ hãi cảm giác bị cả thế giới bỏ rơi.

Giống như năm đó mẹ cô qua đời, cô không hiểu gì cả, chỉ biết một điều duy nhất là mẹ sẽ không tỉnh lại được nữa, dù cho cô có gọi như thế nào thì mẹ cũng không để ý đến cô nữa. Còn cả thê giới khi đó lại vô cùng bận rộn, dù cô đi đến bất cứ đâu cũng chỉ có người thấy cô vướng tay vướng chân, chỉ nói với cô là tự mình kiếm chỗ chơi đi, đừng làm rối loạn thêm nữa.

Vì thế cô giấu kỹ bản thân vào một góc tối nhìn thế giới đều biến thành hai màu đen trắng, người lớn mặc quần áo màu đen mang theo hoa màu trắng, mọi người đều có bước chân vội vàng mà không ai nhớ đến trong góc còn có một người là cô. Ngày đó cô nguyên cả một ngày chưa ăn cơm nhưng không ai biết cả.

Ngày hôm nay, cảm giác đó lại tái hiện..

Cũng chỉ là một Lục Hướng Bắc mà thôi, tại sao cô lại có cảm giác như bị cả thế giới bỏ rơi chứ? Lẽ nào bởi vì những ngày tháng có Lục Hướng Bắc, cô đã xem anh thành cả thế giới sao?

Hoặc cũng có thể vì Lục Hướng Bắc đã tạo cho cô một thế giới hư ảo, vậy mà cô lại dựa vào nó để hít thở.

Dù sao vào lúc này cô không muốn Kiệt Tây rời xa cô nửa bước.


Cô thật sự sợ lại bị thế giới quên lãng.

"Kiệt Tây, em đừng đi, ở đây với chị.." Cô cầm cốc nước, tay run run, đôi mắt ẩm ướt, đầy đáng thương nhìn Kiệt Tây.

Cô như vậy đã là yếu đuối đến cực điểm, ánh mắt và ngữ điệu khẩn cầu này đến cả Kiệt Tây cũng chưa bao giờ thấy qua, cậu nghe xong lại càng xót xa, hai tay nắm lấy vai cô hứa: "Em sẽ không đi, em sẽ luôn ở bên chị!"

"Kiệt Tây.." Cô đặt cốc nước xuống dựa gần vào Kiệt Tây, giống như hai đứa trẻ, giống như em trai ruột vô cùng thân thiết.

Về điểm này thì đến giữa cô và Thẩm Khang Kỳ cũng chưa có được. Bời vì Thẩm Khang Kỳ dành tình cảm cho cô quá nhiều, quá sâu đậm, cũng quá phức tạp không có đơn thuần như cô và Kiệt Tây vì thế nên lại thành ra có chút cố kỵ dẫn đến có rất nhiều chuyện cô lại không dám nói với anh.

Ngày xưa, là Kiệt Tây nước mắt ròng ròng khắp nơi tìm chị Niệm Niệm của cậu, sau khi tìm thấy liền ôm lấy cô khóc, lau từng mảng nước mắt của cậu lên quần áo cô. Đến hôm nay, vật đổi sao dời, thế sự xoay vần lại biến thành cô như đứa trẻ ngồi dựa vào Kiệt Tây, đem hết mọi đau thương biến thành nước mắt phân phát hết vào lòng cậu.

Kiệt Tây vỗ nhẹ lưng cô an ủi: "Đừng khóc nữa, không đáng gì cả, ngủ một giấc dậy, ngày mai lại là chị Niệm Niệm xinh đẹp nhất thế giới. Mấy hôm nay cứ nghỉ ngơi thật tốt, đợi chân chị khỏi rồi chúng ta lại cùng đi đạp xe, đi nhà chú Lương ăn cơm, ngày tháng lại như trước kia, vui vẻ là được, nhé?"

"Ừ!" – Cô dựa lên vai cậu gật đầu.

Thật ra trong đầu cô còn rất rối loạn không biết ngày mai ra sao. Nghĩ đến những chuyện của Lục Hướng Bắc trong lòng vẫn rất căng thẳng chỉ là trả lời Kiệt Tây theo bản năng. Hơn nữa Kiệt Tây miêu tả tốt đẹp như vậy, thời gian còn chưa gặp phải Lục Hướng Bắc, dù cô ở nhà phải chịu đãi ngộ của một đại tiểu thư bị lạnh nhạt nhưng lại không phải là không vui vẻ, sự vui vẻ đó bắt nguồn từ một cuộc sống đơn giản. Có điều sau khi nhiều thêm một Lục Hướng Bắc thì lại trở lên phức tạp và âm u..

"Vậy mới ngoan chứ!" Giọng điệu Kiệt Tây nói chuyện ngày càng giống người lớn: "Nhưng chị cả ngày không ăn gì làm sao được? Em không ra ngoài nữa thì hay là lấy cho chị một cốc sữa thế nào? Lại ăn thêm ít sô cô la nữa được không?". Còn nhớ ngày mẹ mất cô cả ngày không ăn gì cuối cùng cũng là Kiệt Tây tìm thấy cô cho cô sô cô la trong túi áo để ăn, khi đó cô liền coi Kiệt Tây như anh em cùng sống chết với nhau.

"Ừ!" Cô vốn không muốn ăn nhưng lại gật đầu đồng ý. Sô cô la của Kiệt Tây không chỉ là sô cô la mà còn đại diện cho một ký ức, một sự ấm áp mà một linh hồn lạnh lẽo cô độc như cô rất cần..

Kiệt Tây chỉnh gối cho cô để cô lại dựa vào giường, còn bản thân thì lại đi vào bếp, sau mấy phút thì cầm về một cốc sữa và một hộp sô cô la.

Đồng Nhất Niệm vừa nhìn là một thương hiệu của Ý còn nguyên: "Em ở đâu có được vậy? Bạn bè mang về cho à?"

Kiệt Tây cười cười: "Không phải, mấy ngày trước có đi Ý thuận tiện nên mang về một hộp, định qua mấy hôm nữa mang cho chị!"

Đồng Nhất Niệm bất ngờ, nhớ lại ngày đó Lục Hướng Bắc trở về từ ý trong tay cầm một chiếc hộp, bên trong đựng kem được mang cẩn thận về.

Tim lại đau đớn, cô lập tức gạt bức tranh này ra khỏi đầu, nhận hộp sô cô la rồi mở ra, chủ động nói chuyện với Kiệt Tây để làm tư duy của mình chuyển rời khỏi ba chữ Lục Hướng Bắc: "Em đi Ý làm gì?"

"Tham gia một cuộc thi đoạt giải rồi nên đi nhận giải." Kiệt Tây nhẹ nhàng nói.

"Đạt giải? Giải thiết kế phục trang à?" Đồng Nhất Niệm ngạc nhiên.

"Dạ." Cậu cười như không có gì.

"Kiệt Tây, em thật cừ!" Dù cho tinh thần của mình có suy sụp thế nào thì lúc này cô vẫn vô cùng vui cho thành công của Kiệt Tây.

"Cũng không có gì, thật ra em có thể đạt giải có một nửa là công lao của chị, nếu như không phải có chị luôn ủng hộ em thì có lẽ em đã sớm từ bỏ rồi, vì thế nên thưởng chị một miếng!" Kiệt Tây cầm một miếng sô cô la nhét vào miệng cô: "Ngon không?"

"Ngon lắm!" – Cô gật đầu thật mạnh. Tình bạn giữa cô và Kiệt Tây giống như sô cô la vậy ngày càng khăng khít. Cô thật sự cảm ơn trời đất đã cho cô một người em trai như vậy, để cô trong lúc cuộc sống khó khăn nhất vẫn có cậu ở bên.