Nhất Niệm Lộ Hướng Bắc

Chương 140




Trong lòng cô có chút khinh ngạc.

Thật ra cô không thích anh ngay ngắn lượt là trong văn phòng bởi vì anh như vậy nhìn rất thâm sâu khó dò làm cô không thể hiểu nổi.

Còn như bây giờ, cô và anh chen chúc nhau cùng uống Lão Bạch Can mộc mạc nhất trong ghế lái chật chội, dưới ánh đèn vàng của xe này lại làm cô cảm thấy được sự gần gũi với anh mà trước giờ chưa có.

Anh của lúc này trong mắt không hề có những vòng xoáy sâu không thể đo, giữa hai lông mày không có sự thâm trầm nhíu lại, mà thay vào đó là sự tùy ý chưa từng có, sự sắc bén như phai đi chỉ như một người đàn ông bình thường trong nhân gian.

Hình ảnh như vậy lọt vào trong mắt làm cô như nhìn thấy anh thời đại học trẻ trung đầy sức sống uống rượu rẻ tiền Lão Bạch Can, tung đậu sắt lên không trung rồi dùng miệng đỡ, không có kiêng kị gì cùng chạm cốc uống rượu với vài tên con trai. Uống say rồi thì cùng đỡ vai nhau liêu xa liêu xiêu về phòng ngủ, nhìn thấy cô gái xinh đi qua anh còn có thể cùng mấy tên con trai huýt sáo trêu ghẹo.

Cứ nghĩ lại làm cho bản thân nghẹn ngào

Không nghe thấy cô trả lời anh có chút tự giễu cười: « Lục phu nhân có phải Lục tiên sinh đã làm em thất vọng rồi phải không? »

Cô lắc đầu, nhất thời không biết sắp xếp ngôn từ thế nào để trả lời, cô cũng chỉ là người con gái bình thường trong thế gian không cần rượu ngon áo đẹp chỉ mong một tấm chân tình mà thôi.

Trong lòng có một góc nào đó được làm cho ấm áp lên chỉ vì lần đầu tiếp cận anh như vậy

Cô chưa từng uống Lão Bạch Can bao giờ nhưng cô không muốn bỏ qua cơ hội được đứng cùng anh trong cùng một thế giới như thế này.

Có một suy nghĩ lớn gan đang chạm đến tim cô, nếu vậy cần phải có một dũng khí thật lớn.

Cô nhìn anh, mắt anh hơi ngưng tụ, hơi có chút say, đôi môi mỏng bị rượu làm ướt, khóe môi như khắc lên sự thương cảm của đàn ông, trong lòng cô như mềm mại hơn. Nhất thời xúc động lấy dũng khí uống một ngụm lớn Lão Bạch Can trong ly, vị cay nồng xông thẳng lên mũi.
Loading...

Trong lúc anh đang kinh ngạc nhìn cô thì cô cúi đầu hôn lên đôi môi mỏng của anh. Đã nhiều lần anh nói với cô uống rượu với đàn ông lưu manh thành thục càng thú vị chính là nói đến phương pháp này.

Cô chỉ muốn nói với anh, cô cũng có thể uống Lão Bạch Can cô nguyện ý cùng anh hưởng thụ mọi cuộc sống. Dù là Lục tiên sinh cao cao tại thượng hay là một tên nghèo uống Lão Bạch Can.

Oanh Oanh nói cô thường vì để bảo vệ sự kiêu ngạo của bản thân mà giẫm đạp tự trọng của người khác. Có thể Oanh Oanh nói chính là ngày ở trong phòng bao cô tức giận mắng Lục Hướng Bắc những lời có thể làm tổn thương lòng tự trọng của bất kỳ tên đàn ông nào kia, nhưng anh hiểu cô như vậy lẽ nào không biết đó chỉ là những lời trái lòng mà thôi, cô chưa bao giờ coi thường anh cả.

Nghĩ rồi mắt cô dần dần ướt đẫm, vừa hôn anh vừa truyền rượu sang miệng anh, cùng với vị cay nồng của Lão Bạch Can cô và anh say cùng một nhiệt độ như nhau.

Anh lúc đầu thì kinh ngạc nhưng khi chất lỏng cay nồng mang theo nhiệt độ cơ thể của cô từ trong miệng cô chảy vào miệng anh thì cái cay nóng của Lão Bạch Can nhanh chóng làm anh nóng lên. Anh đặt ly rượu xuống giữ chặt lưng cô tham lam hút lấy mĩ tửu trong miệng cô đến khi không chừa một giọt vẫn không cam lòng thì như vừa ngốc vừa say hút lấy môi cô, đến khi không còn rượu để hút thì đến cả lưỡi cô cũng hút qua. Lưỡi nhỏ mềm mại lẫn với vị Lão Bạch Can cũng phối hợp với anh, quấn quýt anh, cùng nhảy múa với anh, giống như đôi chân dài của cô quấn quýt lấy thân thể anh, cùng uốn éo theo tiết tấu của anh, cuốn chặt lấy nhau như không thể tách rời dù có sức mạnh lớn đến thế nào đi nữa.

Anh lại nổi hứng thú, tay mò vào dưới quần cô nơi đó vẫn còn dư vị đọng lại của lần trước.

Cô khó khăn lắm mới thoát ra khỏi sự quấn quýt từ miệng anh liền ấn tay anh xuống: « Đừng mà, anh lại thế nữa, em không phải muốn thế này.. »

« Vậy em muốn thế nào? » - Anh thở gấp, có thêm tác dụng của Lão Bạch Can nên anh càng ý loạn tình mê.

Cô ngồi trên người anh, vị trí của anh rất thoải mái để hôn lên ngực cô do đó rất thuận đà dùng mặt mở áo ngủ của cô, cả đầu đều chìm vào ngực cô giống như đứa trẻ tham lam hít hà, cắn lấy. Khi anh cắn ngực mềm mại của cô, cô không thể kìm chế được toàn thân run lên ôm chặt đầu anh.

« Ý của em là.. » - Cô không nói lên lời, sự trêu trọc của anh làm cô trở lên rối loạn. Dây leo tình ái lại một lần nữa phát điên lên trong người cô. Cô rên rỉ, thở gấp, phản kháng: « Lục Hướng Bắc anh không thể để em nói xong được sao? A.. »

Tiếng kêu cuối cùng là vì ngón tay của anh

« Em nói đi.. Không ai quy định là khi ân ái không được nói chuyện cả! » - Anh vừa nói nhưng tay thì vẫn tiếp tục.

« Anh.. ra ngoài trước đi, như thế này làm sao mà nói chuyện được? » - Cô thở gấp, nơi ngón tay anh đưa vào vừa mới chịu một đợt sóng cao trào, chỉ một chút kích thích thôi cũng thật không chịu nổi nhưng anh lại cứ làm vậy.

Anh dừng lại nhưng vẫn tiếp tục hôn, nhũng nụ hôn nóng bỏng từ gò má xuống môi cô mang theo giọng nói gợi cảm đầy mê hoặc: « Nói đi.. Niệm Niệm.. »

« Em muốn nói.. em muốn nói.. » - Muốn nói gì cô đã hoàn toàn quên mất rồi chỉ còn đôi môi nóng bỏng của anh đang đốt nóng da cô, hai má cô nóng như lửa ôm lấy đầu anh rên thầm: « Không.. không.. dừng lại đi.. »

Anh cười quay trở về đầu nhũ của cô dùng lưỡi bao lấy, nửa người cô tê dại, mùi hương cơ thể toát ra.

« Lục Hướng Bắc.. » - Cô chỉ cảm thấy đôi môi khô khốc nóng như như lửa, liếm môi, đôi mắt kiều mỹ.

Hành động này đối với đàn ông mà nói là sự quyến rũ cực độ, anh kéo đầu cô xuống ngậm lấy môi cô, câu dẫn lưỡi cô, hận không thể hút cả người cô vào trong cơ thể.

Tay còn lại lần theo chiếc quần nhỏ của cô lại thám hiểm một lần nữa.

Cô ngượng ngùng ngọ nguậy, là hưởng ứng hay kháng cự thì chính bản thân cô cũng không biết chỉ là muốn đầy một chút, sâu một chút, nhanh một chút..

Cô muốn kêu muốn hét lên sự thích thú điên cuồng trong lòng nhưng lại bị Lục Hướng Bắc hôn đến gió không lọt nổi không nói nổi thành lời chỉ phát ra những âm thanh « ư ư »

Đến khi cô sắp nghẹt thở Lục Hướng Bắc mới buông tha cho môi cô, anh cũng bị sự uốn éo của cô bức đến sắp không chịu nổi rồi, mỗi một cái uốn éo là như muốn lấy mạng anh.

« Mau, mau cởi giúp anh! » - Anh ra lệnh với giọng khàn khàn như khó thở

Thật sự rung xe sao? Ý nghĩ này thoáng qua đầu cô nhưng chỉ vừa thoáng qua đã bị quên lãng.

Tay anh đang làm gì vậy?

Vừa ra vào lại còn ép lấy điểm cốt lõi của cô lầm cô, cái dục vọng vừa đau khổ vừa khoái cảm này như bức cô đến bờ muốn vỡ toang..

Không câu nệ, cũng không để tâm đây là trên xe, cô run rẩy vươn tay muốn mở thắt lưng của anh nhưng cô trước giờ chưa mở bao giờ, thắt lưng đàn ông mở như thế nào?

Cô loay hoay một lúc vẫn chưa mở được cái thắt lưng

« Cô gái ngốc! » - Anh giận hờn mắng cô rồi tự mình động thủ.

Cô uất ức đáp trả: « Em chưa cởi quần đàn ông bao giờ? Ai như anh quen cởi quần áo con gái rồi! »

« Nói linh tinh gì vậy? Xem anh sẽ phạt em như thế nào! » - Anh bắt lấy tay cô ấn xuống dưới đùi mình tức giận: « Sợ không? »

Cái nguồn gốc sắc lang này! Lại cứng như vậy, nóng như vậy!

Nhưng vào lúc này cô lại cần gấp sự cứng rắn nóng bỏng của anh đến lấp đầy cô, lần đầu tiên không còn mắng anh là lưu manh, tay chân chộn rộn giúp anh kéo khóa xuống liền nghe thấy một tiếng hét đau đớn của anh.

Hóa ra trong lúc hấp tấp đã làm anh bị kẹp trúng.

« Làm hỏng nó thì hạnh phúc nửa đời còn lại của em cũng mất đó, cô gái ngốc.. » - Anh kể khổ.

« Đáng đời! » - Cô lườm anh: « Ai bảo không có chứ, trên đời chỉ cần là đàn ông đều có nó cả. »

« Đồng Nhất Niệm! » - Trán anh nhăn lại vì tức giận.

Cô biết anh tức giận liền cười thầm, dạng chân ngồi trên người anh đỡ anh từ từ ngồi xuống.

Đến khi cơ thể hoàn toàn thỏa mãn cả hai cùng rên lên sung sướng

« Lục phu nhân.. » - Trán anh đầy mồ hôi « Đúng là có kinh nghiệm rung xe mà.. »

« Anh.. anh lại nói.. » - Cô túc giận đẩy vai anh muốn ra ngoài nhưng bị anh giữ chặt eo đẩy một cái

Cái đẩy này như thể xuyên qua cơ thể cô, cô nắm chặt vai anh, cả người run lên: « Chậm một chút.. chậm một chút.. sâu quá rồi.. »

Anh cười hôn lên má cô: « Anh giỏi không? »

Cả người cô mềm nhũn trong lòng anh nhưng vẫn còn chút tỉnh táo, đàn ông đều thích phụ nữ khen mình giỏi nhưng cô thì không: « Làm sao tôi biết được, cũng chưa được so sánh với ai bao giờ, lần sau để tôi tìm một người khác để so sánh xem thế nào. »

« Đồng Nhất Niệm! » - Lần này anh thật sự nổi giận rồi, hậu quả của việc tức giận đó là mỗi lần va chạm lại càng sâu càng mạnh hơn..

Khi sắp đến cao trào cô cảm thấy trọng tâm cả người ngã về phía trước. Thì ra anh đột nhiên hạ ghế xuống, cô cảm thấy trong cơ thể bang một tiếng như có gì đó muốn nổ tung sau đó như là cưỡi mây bay lên, lần này đúng là như bay trên mây rồi rơi xuống theo ghế ngồi. Linh hồn cô như bay qua chín tầng mây sau đó lại nặng nề rơi xuống đất.

Thời khắc chiếc ghế đáp xuống giống như kỳ tích lập tức lại có thể xuất phát lần cao trào thứ hai, hai lần đến một lúc như vậy cô chưa bao giờ trải qua, giống như lang thang trên mây vậy, không còn sức lực động đậy nữa