Nhất Niệm Là Em

Chương 5: Cướp Hôn (2)




Những vùng ký ức hiện hữu lên, nỗi sợ của mẹ, sự lo âu của cha. Chỉ duy nhất có Đồng Ngữ Hân là ngây thơ đến đáng sợ.

Cô chỉ biết trách bản thân sao không nhận ra sớm, tập đoàn lớn như thế lẽ nào chỉ đáng giá 300 triệu. Hoá ra tất cả cũng chỉ là nói dối, vì không muốn cô lo lắng mà mẹ phải nói ra những điều ấy, chắc chắn trong lòng vô cùng khó chịu.

Đồng Ngữ Hân ngã khụy xuống sàn nhà, hai tay siết chặt. Còn lão già kia thì nhìn cô đầy thoả mãn, hắn cười phá lên ngồi xuống bóp lấy mặt cô. "Chuẩn bị đi, hai ngày sau hôn lễ sẽ cử hành. Tôi không bận tâm ít khách đâu, mà nếu em thích thì có thể mời thêm bạn bè."

Bên tai cô vang lên những thanh âm ù ù, xung quanh cũng tối xầm đi. Chỉ có cơn đau nơi vùng má là có thể cảm nhận rõ rệt. Lão ta buông lỏng tay ra, tay còn lại vuốt ve mặt Đồng Ngữ Hân. "Nhớ đấy, nếu cô còn muốn sống yên ổn."

Nói xong liền mở cửa rời đi, Đồng Ngữ Hân không biết đã ngồi thẫn thờ dưới nền nhà được bao lâu, cho đến khi cánh cửa lại bật mở một lần nữa.

Hoá ra cha cô lừa mẹ ra ngoài, ngay cả bà Ngôn Ân cũng không hề biết việc xảy ra vừa rồi.

Nhìn con gái ngồi bệt dưới sàn nhà, gương mặt thâm đỏ cùng với vẻ hoảng loạn, bà Ngôn Ân rảo bước đến ôm lấy con.

"Hân Hân... Con sao thế?"

Đồng Ngữ Hân dựa vào vai mẹ, dùng ánh nhìn căm phẫn nhìn người đàn ông đứng ngoài cửa. Cuối cùng cũng không kìm được nước mắt mà khóc không thành tiếng.

Cha cô nhìn đi phía khác, lảng tránh ánh nhìn của cô. Nhưng rõ ràng gương mặt ấy lại chẳng hề mang vẻ áy náy, mà trên đó chỉ hiện lên sự mong đợi, mong đợi đến lúc thoát khỏi cảnh nghèo túng mà bán đi đứa con gái duy nhất của chính mình.

.........

"Tớ... tớ thích cậu!"

"Tớ cũng thích cậu lắm! Nhưng mà cậu nhỏ con quá, cũng không cao bằng tớ nữa."

"Vậy..."

"Có nghĩa là tôi không thích cậu đấy! Đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng đứng từ xa nhìn tôi chằm chằm nữa mà."

Thiếu niên cúi gằm mặt, gọng kính dày cộm che đi ánh mắt đã rưng rưng chực khóc. Cậu đã lấy hết can đảm để tỏ tình với người con gái trước mặt này, nhưng hết lần này đến lần khác đều bị từ chối.

Cô gái ấy sẽ không bao giờ nói thẳng ra là không thích cậu, mà sẽ nói rằng do cậu không cao bằng cô ấy, không đủ mạnh mẽ để che chở cho cô ấy. Nhưng lần này... có lẽ cô ấy đã đi đến giới hạn rồi.

Thế nên những lời nói ra đều vô cùng thật lòng, không có ý định che giấu bất cứ suy nghĩ gì của mình nữa.

Xung quanh vang lên những tiếng cười khinh thường, tiếng bàn tán xôn xao vang vọng khắp một góc sân trường. Mọi thứ trước mắt nhoè đi, cô gái đứng trước mặt đột ngột biến mất, tiếng bàn tán cũng tự dưng im bặt.

Thiếu niên hãi hùng ngẩng đầu lên, xung quanh cậu đã không còn bất kỳ ai nữa. Thứ còn lại chỉ là khoảng không vắng lặng đến rợn người.

Lục Thần thở hổn hển ngồi bật dậy, những thứ trong giấc mơ vừa rồi cứ như con ác quỷ đeo bám hắn từng đêm. Nỗi sợ thầm kín mà hắn không bao giờ để lộ ra, cũng như cho bất kỳ ai thấy được.

Ánh sáng le lói từ chiếc đèn ngủ nằm trên bàn cạnh giường phát ra, chiếu rọi lên khuôn mặt tuấn tú mướt mồ hôi của hắn, cả quần áo trên người cũng ướt đẫm dính chặt vào cơ thể.

Lục Thần với tay lấy điện thoại trên bàn, hiện tại là 4 giờ sáng. Hắn đưa tay lên day day thái dương, mỗi lần như vậy đều không thể ngủ nổi nữa.

.........

Thời hạn 2 ngày trôi nhanh như thoi đưa, chớp mắt đã đến lúc Đồng Ngữ Hân phải gả cho một lão già háo sắc.

Cha cô đương nhiên chẳng có chút biểu cảm gì, chỉ có mẹ là sốc đến mức phải nhập viện. Trước lúc đó bà Ngôn Ân có tiền sử bị bệnh tim, còn cho rằng những việc xảy ra chắc chắn sẽ không làm bà sốc đến mức phát bệnh. Nào ngờ chỉ sau một câu nói của cha cô, mẹ cô đã không thể chịu nổi mà lên cơn đau tim.

Ngồi trong phòng chờ trước khi hôn lễ cử hành, Đồng Ngữ Hân nhìn về phía cửa không chớp mắt. Cô rất sợ cánh cửa đó sẽ mở ra, sợ đối diện với những người đang có mặt ngoài đó, làm thế nào mới có thể thoát khỏi chuyện này đây...

Rất nhanh sau đó cha cô đẩy cửa bước vào, ông tiến đến vui vẻ cười nói như không có chuyện gì xảy ra.

"Nào... nào! Chúng ta mau đi, mọi người đang đợi rồi."

Đồng Ngữ Hân quỳ rạp xuống ôm lấy chân ông, cô khóc nấc lên. "Làm ơn đừng gả cho cho lão ta mà. Xin cha..."

"Gả, bắt buộc phải gả."

"Nhưng lão ta đáng tuổi cha, con không thể..."

"Mày không gả, cái nhà này sẽ chết, tao chết, mẹ mày cũng chết vì không có tiền chữa bệnh đấy con ngu." Nói rồi ông dùng sức đạp Đồng Ngữ Hân ra.

Người cha mà cô vẫn luôn nhất mực kính trọng, hoá ra lại có bộ mặt hám danh đến thế... nhưng những lời ông ấy nói đều không sai. Đồng Ngữ Hân cô chưa từng làm được gì nên hồn cả, sống trong sự giàu sang và quyền lực đến mức cái tôi quá cao.

Lần này... xem như chính là cái giá mà cô phải trả.