Nguy cơ đã đến trước mặt, Hàn Phong không hề suy nghĩ lấy ngay một khỏa Bạch Vũ Châu ném thẳng vào miệng đại xà.
Tiểu châu nhìn nhỏ bé tinh xảo là vậy, đến khi kích phát nổ ra hơn một trăm cây châm màu bạc dài cỡ một gang tay, kèm thêm mười luồng tiểu phong oanh tạc trong miệng Huyền Ảnh Xà.
Gào….o
Đáng thương cho con yêu thú, nó vốn xem thường một tên nhân loại hèn yếu, nghĩ rằng chỉ cần một kích tất sát tên mập trước mặt nên không hề phòng bị, hậu quả là ăn quả đắng lớn. Trong miệng nó được coi là một điểm yếu, hoàn toàn không được lớp vảy rắn chắc bảo vệ, bị phong nhận và phi châm tàn phàn dữ dội. Từng đợt máu đen theo tia nhỏ liên tiếp trào ra trên nền tuyết, hòa với tiếng gào phẫn nộ của Huyền Ảnh Xà làm kinh động toàn bộ khu vực ngoại vi Cực Hàn Chi địa.
Sau khi ban tặng con đại xà một trăm cái răng bằng thiết tinh, Hàn Phong nhờ dư lực Bạch Vũ Châu đẩy ngay vào động phủ lăn lông lốc. Tiểu mập mạp vội vàng đứng dậy. Nhìn thấy Kim Sinh Quả sáng bừng trước mắt, hắn sung sướng hái ngay, mừng rỡ đến nỗi không hề bỏ vào hộp ngọc trong nhẫn trữ vật, cứ vậy cầm lấy hớn hở chạy ra ngoài cửa động phủ giơ bảo vật lên mà gào:
-A hahaha. Thành công rồi.
Nhạc Vũ vừa rồi đã thành công né tránh khiến luồng huyết dịch hung tợn kia tự phá vào núi đá, ăn mòn ra một lỗ sâu hóm. Đang mệt mỏi lau đi mồ hôi còn đọng trên trán, chợt nghe tiếng của Hàn Phong thì giật mình ngó về phía hắn. Thấy cảnh này, Nhạc Vũ cũng chẳng biết làm sao ngoài việc lấy tay che mặt mình mà mắng to “ngu ngốc” trong lòng.
Huyền Ảnh Xà đang quằn quại trên nền tuyết, phát hiện bảo vật mình trấn thủ lâu năm bị lọt vào tay ngoại nhân, nó điên cuồng lấy thân quật toàn lực vào núi tuyết.
Ầm…ầm…
Chấn động kinh thiên làm Hàn Phong trên mây bừng tỉnh. Tuy nhiên, lực tấn công của yêu thú cấp bốn đâu phải nhỏ, tiểu mập mạp lập tức té văng xuống núi. Hắn lăn liên tục vô số vòng, những đoạn đá nhấp nhô không hề kiêng kị cắt xé hàng chục vết thương trên người Hàn Phong. Mặc dù vậy, Hàn nhị thiếu gia vẫn giữ chắt Kim Sinh Qua trong tay không rời một chút nào. Đại xà cũng nhân cơ hội này, bỏ qua đau đớn phi thẳng đến nghênh đón thiếu gia.
Nhạc Vũ sớm đã đoán ra hậu quả việc làm ngu dốt của tiểu mập mạp, nên đã chuẩn bị sẵn. Xét về tốc độ và thân pháp, người tu luyện phong và lôi thuộc tính gần như là cao nhất. Nhạc Vũ như chớp giật một tay chụp lại Hàn Phong trước một bước, tay còn lại không khách khí tặng cho đại xà võ kĩ chuẩn bị nãy giờ.
Mắt thấy một phong cầu trắng mờ thoạt nhìn như đứng yên, thực chất đang tự xoay với tốc độ mà mắt thường không nhìn thấy được, đến nỗi không khí xung quanh cũng phải co rút mãnh liệt, mang theo khí tức tử vong khủng bố áp đến trước mặt, Huyền Ảnh Xà chỉ kịp gào lên vài tiếng kinh ngạc cuối cùng.
Xoẹt xoẹt.
Ầm…….
Cái đầu đại xà hoàn toàn bị đánh nát thành vô số mảnh vụn bay mù trời, chỉ còn thân hình khổng lồ của nó chậm rãi hạ xuống, co rút một lúc rồi hoàn toàn bất động. Phong cầu nọ vẫn chưa mất uy lực, đánh rầm vào núi đá tạo thành một tiểu động tròn sâu hơn một mét mới dừng lại.
Tiểu mập mạp nằm trên tay Nhạc Vũ, chứng kiến uy lực kinh hãi của võ kĩ lạ này, cảm giác rét lạnh chạy dọc sống lưng. Nhạc Vũ bỏ hắn xuống đất, sắc mặt tái đi một phần. Thi triển sát kĩ của bản thân khiến hắn tiêu hao khí lực không nhỏ, vì vậy liền ấn định ngồi xuống khôi phục một phần khí lực rồi bỏ đi ngay, nơi này tạo ra chấn động quá lớn, quyết không thể ở lâu.
Hàn Phong lúc này người cũng chi chít vết thương, đau rát không thôi. Tuy nhiên, sự háo hức đã khiến vết thương nhỏ không còn trong mắt hắn. Tiểu mập mạp đưa Kim Sinh Quả lên trước mặt, miệng chữ V càng ngày càng rộng ra, không khép lại được. Chỉ cần trở về Hàn gia, lấy thứ này đi đổi lấy Thất Tuyết Tinh Hoa tuyệt đối có khả năng, nhiều khi còn lấy được thêm không ít tinh thạch. Tưởng tượng đến cảnh Hàn Phi Long tung hô con trai bảo bối nhỏ của mình, Hàn Phong sung sướng đến run rẩy khắp người.
-Di,Kim Sinh Quả????
Thanh âm mang đầy vẻ bất ngờ, khá quen tai vang lên làm Hàn Phong bừng tỉnh. Hắn đưa mắt lên nhìn liền có một phen run rẩy, nhưng lần này là vì quá sợ hãi. Nhạc Vũ cũng đã mở mắt ra, sắc mặt trở nên khó coi vô cùng, hắn không thể nào nghĩ rằng có kẻ tiến đến nhanh như vậy.
Kẻ đến cũng không quá xa lạ, Hàn Phong đã từng gặp qua, chính là nhóm năm người Ngũ Hành Đội. Thanh âm vừa rồi là của tên đầu lĩnh nọ, mắt hắn lúc này sáng ngời, mang trong đó đầy vẻ tham lam và tà ác.
Tên lão đại nhận ra tu vi của Nhạc Vũ còn cao hơn mình một cấp, nét mặt thoáng tỏ ra ngoài ý muốn rồi bình thường ngay trở lại.
-Lão nhị, lão tam cùng ta chế trụ hắn. Còn lại đi cướp Kim Sinh Quả về.
Công việc giết người đoạt bảo đã làm nhiều năm, sớm đã quen thuộc, Ngũ Hành Đội không cần nói một câu với bọn Hàn Phong liền có kế hoạch chu toàn để hành động, tuyệt đối là những tay lão luyện trường kì.
Hàn Phong từ lúc nhìn thấy bọn sát tinh này đã sợ đến mức mất đi lí trí. Hoạt cảnh trảm sát kinh khủng đêm đó lại tái hiện, hàm răng hắn va vào nhau cầm cập. Thoáng thấy hai tên Ngũ Hành Đội tiến về phía mình, hắn liền quay lưng co giò chạy thẳng.
-Ngu ngốc.
Nhạc Vũ bị hành động của tiểu mập mạp làm cho giận sôi máu. Nếu Hàn Phong bình tĩnh ở lại, cộng thêm một khỏa Bạch Vũ Châu còn sót, ít ra Nhạc Vũ còn có cơ hội bảo vệ hắn. Đằng này lại hèn nhát bỏ chạy như vậy, một khi bị địch vây khốn thì chỉ có con đường chết.
Nhạc Vũ từ nhỏ là trẻ mồ côi, được Nam Vũ các các chủ mang về nuôi nấng, tuyệt đối trung thành. Lần này bất đắc dĩ phải đi bảo vệ Hàn Phong, thâm tâm hắn không thể để Nhạc Phi Tuyết thấy cảnh tên mập này xảy ra bất trắc. Cắn chặt hàm răng, Nhạc Vũ vội vã lao về phía tiểu mập mạp.
-Muốn cứu hắn, đâu dễ vậy.
Một tầng nham thạch khổng lồ từ dưới đất trồi lên chắn ngang Nhạc Vũ làm hắn khựng lại, tiếp đó, hai luồng quang mang một đỏ một vàng vây khốn hắn trong gang tấc. Vội vã thi triển Lăng Phong Bộ pháp, Nhạc Vũ may mắn tránh khỏi thế công của Ngũ Hành Đội.
Từ trong ánh mắt Nhạc hộ pháp toát ra sát khí lạnh thấu xương khiến ba người Ngũ Hành Đội sinh ra cảm giác bất an trong lòng. Hắn đã xác định rõ, muốn cứu tên mập vô dụng kia thì buộc lòng phải giết sạch ba tên trước mặt trong chớp mắt.
Quang mang trên tay Nhạc Vũ lập lòe, hai tay vung lên, chín luồng cuồng phong phân ra tấn công và ba người bọn Lão Nhị.
Hai tên Lão Nhị Lão Tam tu vi thua xa Nhạc Vũ, vội vàng vận linh khí lên chống đỡ, tuy nhiên phải chật vật thối lui hơn mười bước mới đứng vững nổi thân hình. Trước mặt tên đầu lĩnh, một tầng nham thạch dày cộm hiện ra chống đỡ cuồng phong, chỉ thấy cuồng phong cứa sâu đến hơn phân nữa nham thạch thì dừng lại, hắn mới thở ra một hơi. Sắc mặt tên đầu lĩnh bất chợt trở nên hung ác, kẻ trước mặt khiến hắn có cảm giác nguy hiểm kì lạ, mặc dù cảnh giới không chênh lệch nhiều, vì vậy liền hạ quyết tâm tiêu diệt thật nhanh để trừ hậu hoạn.
Đáng tiếc, Nhạc Vũ đã có dự tính đánh nhánh thắng nhanh từ sớm, quyết không để bọn người Ngũ Hành Đội thởi ra hơi. Sau khi tấn công để lấy thời gian, hắn lập tức lập một thủ ấn kì dị, lúc này hai tay hắn xe ngang hai bên trước mặt, miệng gằn lên từng chữ trầm thấp như tử thần đòi mạng:
-Phong, Ma, Nhĩ – PHÁ !
Không khí, gió tuyết, bông tuyết xung quanh bất chợt dừng lại hoàn toàn, mọi thứ như hoàn toàn mất đi trọng lực, cảm giác im ắng đến đáng sợ. Sâu trong tiềm thức, cảm giác sinh tồn và kinh nghiệm sinh tử đấu lâu năm mách bảo tên đầu lĩnh một cảm giác “nguy hiểm”, hắn cảm thấy Nhạc Vũ trước mặt thật quá đỗi đáng sợ. Bất tri bất giác, toàn bộ khí lực được hắn vận lên toàn bộ, tầng tầng nham thạch vây kín người bảo vệ hắn. Hai tên Lão Nhị Lão Tam đang ngơ ngác, thấy hành vi của đại ca liền cảnh giác, vội vàng phòng thủ. Nhưng đã muộn.
Không khí lúc này đã co rút đến mức kinh khủng tạo thành từng tia quang mang vô hình, vô thanh vô thức tấn công lên đầu ba người Ngũ Hành Đội.
-Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!
Tiếng gào thét thê lương vang lên vang vọng khắp đất trời. Hai tên Lão Nhị, Lão Tam chỉ thấy đầu óc hoa lên, bỗng dưng một luồng khí lực cực mạnh tấn công nào não bộ, tàn phá đầu óc chúng. Từ hai bên tai và tròng mắt, vô số tia máu trào ra dữ dội, nhìn thấy thật sự ghê người.
Tính từ phần tai sang ngang, từng lớp từng lớp nham thạch cứng ngang thiết tinh của tên Lão Đại xuất hiện một lỗ nhỏ như kim châm, tổng cộng là hơn mười lớp, vậy mà luồng kình lực nọ có thể xuyên qua hết thảy, đủ hiểu hậu quả của hai tên đồng bọn. Cũng nhờ kịp thời phòng bị, tên đầu lĩnh chỉ thấy đầu óc quay cuồng trong mười giây rồi thanh tỉnh trở lại. Từng giọt từng giọt mô hôi lăn trên mặt, đây là lần đầu tiên trong đời hắn có cảm giác sợ hãi đến mức độ này đối với võ giả chỉ hơn mình một tầng.
Nhạc Vũ lúc này khí lực gần như đã cạn, miệng phun ra một ngụm máu tươi. Chiêu vừa rồi đủ để hắn nguyên khí đại thương, tu dưỡng ít nhất một năm mới có cơ hội hồi phục, vậy mà cũng không thể đánh tan xác rùa của tên lão đại, vì vậy hắn cảm thấy tiếc nuối không thôi.
Tên lão đại lúc này cũng không phải ngồi chơi, mắt thấy hai tên đồng bọn đang hấp hối chỉ trong nháy mắt, hắn cũng chẳng buồn liếc lấy một lần, đồng thời tự nhận biết được chiêu thức vừa rồi tuyệt không phải võ kỹ tầm thường, chắc chắn phải làm Nhạc Vũ thụ thương rất nặng. Sát tâm nổi lên, cơ hội đã đến, hắn tự tin võ kĩ liên hoàn sát chiêu của bản thân có thể tiêu diệt ngay Nhạc Vũ lúc này.
Rầmmmmmmmmmmmmmmmmm!
“Ngự Kình”