"Nguyệt Nhi, nàng theo ta về kinh có được không, đừng trốn ta nữa" thân thể căng chặt, giọng nói đáng thương thỏ thẻ thốt lên đầy lo lắng, sợ rằng câu trả lời của nàng sẽ làm hắn thất vọng.
"Về kinh ư? Nhưng ta còn việc vẫn chưa làm xong" nàng nhẹ nhàng đáp lại.
"Nhưng trước hết ngươi có thể buông ta ra không, ta sắp bị ngươi ôm chết ngạt rồi, thật là khó chịu"
Cảm thấy tư thế ôm này cũng thật quá khó chịu cho nàng. Mặc dù hơi luyến tiếc buồng nàng ra nhưng cứ ôm như vậy thật sự không ổn cho cơ thể nàng, tuy hắn không ngại nhưng hắn lo cho nàng. Vừa buông tay ra chưa kịp để nàng hoàn hồi lại hắn đã nhanh tay chuyển từ tư thế hai người ngồi ôm thành nàng ngồi trong lòng hắn. Tư thế này có vẻ tốt hơn rất nhiều. Vừa không cần lo lắng nàng khó chịu mà hắn vẫn được ôm nàng. Tên nào đó vừa thực hiện xong mục đích gật gù hài lòng.
"Ngươi..."
"Để ta ôm nàng như vậy là được" hắn nhẹ đáp giọng đầy ôn nhu cưng chiều.
Cái đệm thịt này cũng không tệ, vừa vừng vàng lại còn rất ấm. Nghĩ bụng nàng cũng không dãy giụa nữa, nhanh chóng tìm một tư thế thoải mái nhất làm tổ trong lòng mỗ nam.
Hắn thấy hành động của nàng cũng chỉ nhẹ cười, vội ngồi lại ngay ngắn để cho nàng tư thế thoải mái nhất.
"Đúng rồi, nàng nói còn có việc, việc gì để ta làm giúp nàng, nàng không cần vất vả" sau khi điều chỉnh thật tốt hắn nhanh chóng tìm lại vấn đề. Đùa sao, hôm nay vất vả như vậy mục đích chủ yếu là dụ nàng về kinh, nàng mà không chịu về vậy chẳng phải hắn tốn công tốn sức vừa khổ vừa đau sao. Vui đùa gì chứ, làm ăn lỗ vốn vậy Long Nhật Hàn hắn đâu có ngốc.
"Việc này chỉ có ta mới làm được, những người khác muốn giúp cũng không được" rất nhanh nàng đã bị hắn đánh trống lảng đi vào vấn đề nhưng thật sự việc này chỉ có nàng mới làm được thôi.
"Khoan, ta đâu có đồng ý trở về cùng ngươi?" Rất nhanh nàng đã phản ứng lại câu hỏi của tên hồ ly này. Ba năm không gặp hắn không những vấn cố chấp mà nay còn học được cả chiêu trò, thêm cái gương mặt đẹp này nữa thật sự rất giống hồ ly tinh chuyên đi câu dẫn người khác. Suýt nữa nàng đã bị lừa rồi.
"Không về cũng được. Vậy nàng phải cho ta đi cùng, nàng đi đến đâu ta sẽ theo tới đó, tới khi nào nàng đồng ý về cùng ta" hồ ly tinh nhanh chóng bày ra mưu kế mới chỉ đợi con mồi là nàng mắc câu. Hắn không tin lần này hắn còn để nàng trốn mất nữa. Năm lần bảy lượt để nàng trốn là quá đủ rồi. Hơn nữa thời gian cũng không còn nhiều nữa.
"Ngươi đi theo ta? Vui đùa gì chứ, ngươi đi theo ta vậy binh sĩ thì sao, mấy chục vạn quân ở đây ngươi để cho ai? Ngươi không định làm cái chức Vương gia của ngươi sao, bao nhiêu việc còn đó nói đi theo ta là đi được sao" thấy hắn muốn đi cùng nàng lập tứ nổi giọng dạy dỗ hắn. Cho hắn đi theo không phải lộ hết bí mật sao, chưa kể nguy hiểm luôn rình rập nàng hắn đi theo chẳng phải càng thêm phiền. Hơn nữa hắn còn là Vương gia cùng Hoàng Thượng gánh vác cả quốc gia này. Nàng mà cho hắn theo thật chắc thiên hạ sẽ mắng chết nàng là họa quốc yêu cơ mất. Vui đùa này không thú vị, cái mạng nhỏ này của nàng không đủ cho bách tính thiên hạ làm thịt đâu.
"Tình hình biên quan cũng không nghiêm trọng, ta sẽ cử ra chủ soái mới, cũng để lại thân tín trong quân. Chuyện ở kinh thành ta sẽ sắp xếp với Hoàng huynh, cái ghế Vương gia đó ngồi hay không cũng không hiếm lạ gì..." dừng một lát hắn mới nói thêm "Nhưng ta cần nàng"
Nghe vậy nàng không khỏi run lên. Hắn cần nàng ư? Nàng cũng cần hắn, nhưng mọi chuyện nàng làm còn chưa có kết quả không thể dễ dàng từ bỏ như vậy được. Vì tương lai của nàng, còn có cả hắn nữa. Phượng Minh Nguyệt nàng không thể.
"Long Nhật Hàn, ta nói lại lần cuối, chàng không thể đi theo ta, việc này chỉ có ta mới giải quyết được, chàng đi theo không thể giúp được ta mà còn gặp phiền phức. Chàng còn rất nhiều trách nhiệm trên vai không thể nói bỏ là bỏ được. Nếu chàng vì ta mà phất tay áo bỏ đi không lo không phải ta sẽ bị mắng chết sao. Ngoan ngoãn lo chuyện của chàng, ta giải quyết xong việc sẽ trở về. Được không." ngồi thẳng dậy đối diện vào mắt hắn nàng nói một cách rất nghiêm túc. Ngữ khi này không phải để hỏi ý kiến mà là đang tuyên bố mệnh lệnh, không được phép làm trái. Ngữ khí nàng rất nghiêm túc nhưng nhìn hình ảnh hai người giờ này có chút buồn cười. Nói là nàng nhìn vào mắt hắn nhưng do nàng quá nhỏ bé mà hắn thì lại quá cao lớn nên xuất hiện hình ảnh có đôi chút hài hước này. Nàng thì ngẩng đầu nhìn hắn nhưng chỉ nhìn thấy cằm, còn hắn thì cúi đầu nhìn nàng khóe môi còn treo ý cười. Nhìn như nào cũng không thấy nổi một chút nghiêm túc. Ai bảo nàng quá nhỏ chỉ có thể ngồi lọt thỏm trong lòng hắn như vậy.
"Được. Nghe lời nàng, ta không đi nữa. Nói xong hắn lấy hai tay giữ gáy nàng lại nhanh chóng hạ xuống môi nàng một nụ hôn lướt qua. Tự nhiên nay nàng nổi giận, miệng nói liên hồi không nghỉ cái tính cáu kỉnh này đáng yêu chết hắn.
"Chàng không được chiếm tiện nghi của ta" bị tập kích bất ngờ tai nàng nhanh chóng đỏ lên ngượng ngùng. Đang nói chính sự nghiêm túc tại sao tên này có thể hạ lưu như vậy chứ.
"Được, ta không chiếm tiện nghi của nàng"
"là nàng chiếm của ta" nghĩ thầm trong bụng mỗ nam lại cúi xuống thêm một nụ hôn lướt qua môi nàng rồi nhanh chóng rơi đi. Khác ở chỗ lần này hắn không trốn ngay sau khi trộm hương thành công mà đổi dừng đôi môi mỏng lại trên vầng trán trơn bóng của nàng rồi giữ nguyên tư thế ấy.
"Ngoan, đừng cử động, cho ta giữ tư thế này một lát" giọng hắn hàm hồ qua mũi môi vẫn không rời khỏi trán nàng.
Bây giờ nàng mới phát hiện ra môi hắn rất lạnh. Hai tay đang ôm sau gáy nàng cũng rất lạnh, nàng có cảm giác lông tơ trên người mình vì cái lạnh của hắn mà dựng hết lên.