Tại hoàng cung Thiên Long quốc. Một giọng nói the thé ái nam ái nữ vang lên "Hàn vương gia xin cầu kiến....."
Long Nhật Hàn từ bên ngoài đi vào Càn Thanh cung nơi hoàng thượng Long Nhật Vũ đang phê duyệt tấu chương.
Thấy hắn bước vào hoàng thượng khá ngạc nhiên hỏi "Hàn sao hôm nay lại có thời gian rảnh rỗi tới chỗ ta vậy mọi hôm ngay cả lên triều đệ còn không đến mà."
"Mà đến đây cũng tốt ta đang định gọi đệ vào cung đây." Hoàng đế Long Nhật Vũ vang lên trong điện.
"Có việc gì mà huynh lại định gọi đệ vào cung vậy nói nghe chút coi." Hắn thấy hoàng huynh mình nói vậy bèn hỏi.
"Hàn này, ta thấy đệ tuổi cũng không còn nhỏ nữa nên lập phi đi thôi. Ta đã tìm được người thích hợp rồi và đây cũng là ý của phụ hoàng trước khi ra đi."
"Ta sẽ không lấy ai ngoài nàng ấy cả" Vừa nghe thấy hoàng huynh muốn hắn lập phi Long Nhật Hàn lập tức phản bác lại. Cả đời này hắn chỉ cưới nàng không thể cưới người nào khác được.
Hoàng thượng nghe vậy thì ngạc nhiên "Vậy là đệ đã tìm được ý chung nhân rồi hả. Nói cho ta xem là khuê nữ nhà ai lại có thể lọt vào mắt xanh của Hàn vương nổi tiếng không gần nữ sắc nào."
"Nàng tên Phượng Minh Nguyệt là con gái của Phượng Hạo Quân gia chủ Phượng gia. Cũng là đích nữ Phượng gia mất tích bảy năm trước" Long Nhật Hàn thấy hoàng đế hỏi vậy bèn trả lời.
Hoàng thượng Long Nhật Vũ nghe xong thì cười phá lên. "Hoàng đệ của ta đây đúng là ý trời mà, ý trời. Haha "
"Huynh nói vậy là sao cái gì ý trời." Hắn khó hiểu.
"Ha ha ta quên nói cho đệ biết ngày trước kia khi đệ 5 tuổi phu nhân Phượng gia sinh hạ một cô con gái. Trước nay giao tình hai nhà đều rất tốt nên hai nhà quyết định hứa hôn cho hai người từ khi ấy. Sau này phụ hoàng băng hà đã hạ chỉ sau này Hàn vương phi chính là Phượng Minh Nguyệt nàng" Hoàng đế vui vẻ giải thích. Hoàng đệ hắn độc thân bao năm cuối cùng cũng sắp có chính phi rồi. Thân làm huynh trưởng như hắn không vui sao được
"Bây giờ đệ lại động lòng với nàng thế không phải là ý trời thì là gì." Nói đoạn hoàng thượng lại cười vang mấy cái
"Ô thì ra là vậy. Tức là đệ và nàng đã định sẵn là thành đôi sao?" Hắn nghe xong mà đầy bất ngờ thì ra duyên tình của hai người đã định sẵn rồi.
"Đúng vậy, Thế sao tự dưng đệ lại đòi cưới nàng vậy chuyện tình là thế nào mau thành thật khai báo cho ta nghe. Sẽ không tự nhiên kẻ mặt lạnh như đệ lại đòi cưới người mình chưa từng gặp bao giờ" Hoàng đế ngồi đó không khỏi nghiêm túc hỏi đệ đệ nhà mình. Người đệ đệ này nổi tiếng mặt lạnh này vậy mà tự dưng đòi cưới nữ nhi nhà người ta. Chắc chắn có ẩn tình mà người làm huynh trưởng như hắn không biết. Hắn còn đang lo đệ đệ mình không chịu cưới nàng kìa. Ai nghĩ tới lại trùng hợp tới vậy chứ.
"Huynh có còn nhớ chuyện hai năm trước ta bị ám sát chúng độc suýt mất mạng không. Lần đó người cứu sống ta chính là nàng. Không có nàng lần đó cứu giúp thì bây giờ cũng sẽ không có Long Nhật Hàn này rồi." Hắn từ tốn đáp lại câu hỏi của Hoàng huynh mình.
"Nàng ấy mất tích hơn bảy năm mới xuất hiện. Đến năm năm sau lại có thể giải được độc cứu sống đệ vậy mà tới bây giờ mới chịu trở về. Hoàng đệ à vị vương phi này của đệ không tầm thường à nha. Nào bây giờ ta sẽ soạn chỉ ban hôn để đệ có thể rước người tình trong mộng về nhà rồi. Ha ha ha" Hoàng đế cười vui vẻ mở tệp giấy tuyên thành ra chuẩn bị viết thánh chỉ ban hôn
"Tạ hoàng huynh ban hôn. Đệ cáo cái lui trước, khi khác rảnh sẽ vào cung thăm hoàng huynh sau" Nói rồi cũng không cần hoàng thượng cho phép hắn đã quay gót trở về phủ của mình.
Tại Phượng gia Minh Nguyệt đang cùng Linh nhi điều chế thuốc cho gia gia nàng thì bên ngoài có hạ nhân bẩm báo
"Tiểu thư gia chủ cho gọi người đến đại sảnh bàn chuyện"
Nàng nghe xong thì bảo Linh nhi thu dọn rồi cùng đến đại sảnh. Bước vào thấy mọi người đã có mặt còn có một tên thái giám trên tay đang cầm cuộn giấy gì đó vàng vàng.
Thấy nàng đến tên thái giám liền tuyên chỉ "Phượng Minh Nguyệt tiếp chỉ."
Vì đây là cổ đại nàng bắt buộc phải quỳ để nhận chỉ nếu không sẽ chém đầu.
"Tiểu nữ Phượng Minh Nguyệt tiếp chỉ"
"Đại tiểu thư Phượng Minh Nguyệt hiền dịu nết na nhan sắc hơn người. Trí tài song toàn nay trẫm ban hôn cùng Hàn vương gia Long Nhật Hàn. Trai tài gái sắc xứng đôi phu thê, chờ tang lễ Phượng lão thái gia kết thúc sẽ cử hành hôn lễ. Khâm thử."
"Đại tiểu thư tiếp chỉ đi thôi." Nàng đưa tay ra nhận lấy cuộn thánh chỉ mà như người mất hồn.
"Cái quái gì đây ban hôn nàng với cái tên Hàn vương gia không gần nữ sắc mặt lạnh hơn tiền kia. Đã vậy hai người còn chưa từng gặp mặt. Không được nàng phải tìm cách huỷ hôn sự này." Thân xác này mới chỉ có mười bảy thôi đó. Tuy nàng ở ngoài bảy năm không quan tâm chuyện trong triều cũng vẫn biết tên vương gia kia nổi tiếng lạnh lùng, tàn nhẫn đã 22 tuổi nhưng vẫn chưa có thê thiếp. Ở tuổi này cổ đại nam nhân khác đã thê thiếp đầy đàn, con cái không đếm xuể. Tên này cũng coi như là một ngoại lệ hiếm có. Nhưng nàng mới không cần đâu. Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Minh Nguyệt vẫn phải tiếp chỉ. Nếu không tiếp thì Phượng gia sẽ gặp phiền toái. Cả Thiên Long quốc này là thiên hạ của Long gia. Phượng gia dù có lớn cũng không thể kháng chỉ bất tuân được.
Tên thái giám tuyên chỉ xong thì trở về phụng mệnh. Còn Minh Nguyệt thì cầm tờ thánh chỉ đi về biệt viện của mình.