"Các vị là đang tìm bổn vương sao..." Giọng nói vừa dứt Vũ Vương hiên ngang từ ngoài cửa lớn đi vào. Dáng vẻ bễ nghễ kia nào giống tới tiễn đưa người đã khuất. Đi sau còn có không ít người.
"Vũ Vương gia, ngài đây là có ý gì? Chẳng lẽ là muốn tạo phản sao?" Thừa tướng nhìn Vũ Vương ngang nhiên khoác Vương bào đi vào thì đứng ra chỉ trích. Ăn mặc như vậy tới tang lễ chẳng khác nào vứt sạch mặt mũi Thiên Long Quốc, đạp lên mặt Hoàng Thất. Lại còn đưa thêm một đám người cầm đao cầm kiếm nữa.
"Thừa tướng nói sai rồi. Bổn vương không phải tạo phản mà là tới lấy lại những gì vốn thuộc về mình. Long Nhật Vũ, có phải tới lúc ngươi nên nhường lại cái ghế rồng đó cho ta rồi hay không?" Lý Lâm Vũ ngang nhiên nói ra mục đích của mình không chút kiêng dè. Lão nhẫn nhịn suốt bao năm cuối cùng cũng chờ được ngày này.
"Lý Lâm Vũ, lão già nhà ngươi đang nói hươu nói vượn cái gì vậy. Hoàng Thất Thiên Long Quốc chỉ có thể là họ Long, tên Vương gia khác họ như ngươi có tư cách gì đòi tranh giành đế vị. Đã già một bó tuổi như vậy rồi còn không an phân." Thừa tướng nghe Lý Lâm Vũ nói mấy lời phản nghịch liền tức giận trợn mắt chỉ thẳng mặt lão ta mà mắng.
"Ta không có thời gian đôi co với lão già tay trói gà không chặt như ngươi. Long Nhật Vũ ngươi thấy đề nghị của bta như thế nào. Người duy nhất để ngươi dựa vào trống lại ta bây giờ cũng chết rồi. Ngươi lấy tư cách gì ngồi vững cái ghế đó nữa." Lý Lâm Vũ vẻ mặt dương dương tự đắc nhìn Long Nhật Vũ vẻ mặt tái nhợt đứng ở đó.
"Hỗn trướng, người đâu." Long Nhật Vũ nhìn bản mặt lão già tự đắc như vậy tức giận quát lớn. Lập tức hộ vệ Vương phủ tràn ra bao vây đám người của Lý Lâm Vũ vào giữa sân. Mặt ai cũng đỏ bừng ánh mắt tóe lửa nhìn lão già đáng chết dám giơ nanh múa vuốt trong nhà mình này.
"Haha Long Nhật Vũ đừng chống cự vô ích nữa. Đại quân của ta đã ở ngoài kinh thành 10 dặm. Nếu bây giờ ngươi buông tay chịu thoái vị ta sẽ để các ngươi được chết yên ổn. Nếu không ta cũng không ngại san bằng cả tổ tiên Long gia các ngươi dưới vó ngựa của mình." Lý Lâm Vũ cười lớn không xem hộ vệ Vương phủ ra gì đáp. Những người bên cạnh lão ta cũng rút vũ khí ra sẵn sàng chém giết bất cứ lúc nào.
"Chúng khanh nghe đây. Lý Lâm Vũ cả gan tạo phản, trẫm hạ lệnh ai lấy được thủ cấp phản tặc lập tức được phong Vương. Giết cho trẫm." Long Nhật Vũ trừng mắt hạ lệnh.
"Rõ." Lập tức hộ vệ Vương phủ xông ra, hai bên liền lao vào chém giết đẩm máu. Máu tươi nhuộm đỏ sân gạch vẩy lên cả khăn tang. Văn võ bá quan cùng những người khác đều được đám Thanh Long, Bạch Hổ che trở sau lưng.
"Khốn kiếp lão già này chết đi." Lãnh Phong tức giận cầm lấy thanh kiếm vừa được mang tới kia lao ra từ trong linh đường rồi lập tức đánh tới chỗ Lý Lâm Vũ. Thế nhưng kiếm chưa chạm được vào Lý Lâm Vũ đã có một thanh đao khác rút ra ngăn lại. Hắc y nhân trùm kín mít đứng bên cạnh lão ta liền bám lấy Lãnh Phong mà đánh.
"Chết tiệt là người Tây Vực, lão ta cấu kết với bên ngoài. Mọi người cẩn thận Tây Vực biết dùng độc." Vừa đánh được mấy chiêu Lãnh Phong đã phát hiện ra điểm bất thường vội hét lên với mọi người.
"Ây dô náo nhiệt quá, lão huynh, chúng ta tới muộn rồi à?" Chẳng biết lúc nào đã có hai người ngồi trên nóc nhà nhìn trận đấu bên dưới thở dài?
"Chắc là không muộn đâu, để ta hỏi xem. Hây Lý Lâm Vũ các ngươi đánh nhau lâu chưa vậy. Chúng ta có đến muộn không?" Người mặc hắc y đeo mặt nạ hét lên hỏi.
"Các hạ là ai? Nếu không có ý định đắc tội với ta thì rút lui, ta sẽ không truy cứu." Lý Lâm Vũ nhìn hai người một bên một đỏ ngồi trên mái nhà kia hét lớn đáp lại.
"Ở đây có ai biết ta không. Nói cho Vũ Vương gia biết xem nào." Hắc y nhân cợt nhả đáp lại.
"Các hạ hẳn là Các chủ Dạ Ám các. Huyết y kia chính là Huyết Sát lâu chủ Huyết Quỷ." Bên dưới có người nhận ra thân phận của hai người bèn kinh ngạc lên tiếng.
"Thật may vẫn còn người nhận ra chúng ta." Hắc y nam tử ngồi cười lớn đáp.
"Xưa nay giang hồ không nhúng tay vào chuyện triều đình. Các hạ đừng phá hỏng quy tắc." Lý Lâm Vũ nghe vậy biết hai người này không dễ chọc. Tốt nhất là có thể khiến cho bọn họ tự động rút lui. Nếu xảy ra chém giết vậy sau này hắn lấy được ngôi vị Hoàng Đế cũng khó qua lại với đám người giang hồ này.
"Ngại quá chúng ta buộc phải nhúng tay. Nếu không liệt tổ liệt tông Long gia sẽ đánh ta vì tội bất hiếu." Nói xong hai bóng người tung người khỏi nóc nhà rút kiếm lao xuống. Ánh sáng vừa lóe lên liền có vài thi thể ngã xuống.
"Kia...kia...kia..." Trong đám người có người như phát hiện ra điều gì đó lắp bắp chỉ tay mà nói không thành tiếng.
"Làm sao mà lắp bắp như vậy?" Có người thấy người bên cạnh lắp bắp muốn rớt tròng mắt ra ngoài bèn huých huých hắn mấy cái hỏi.
"Kia...Kia..chính chính là Nhật..Nhật Nguyệt..Nguyệt kiếm trong truyền thuyết?" Người kia lắp bắp chỉ hai thanh kiếm trong tay hai người nói. Tròng mắt trừng như muốn rơi ra ngoài.
"Nhật Nguyệt kiếm? Hả, ngươi nói là Nhật Nguyệt kiếm?" Những người biết tới tin đồn về Nhật Nguyệt kiếm đều thất kinh vội nhìn theo hướng chỉ tay của người kia.
Người trong giang hồ không ai là không muốn có được Nhật Nguyệt kiếm. Cho dù là một trong hai thanh kiếm đó. Ấy vậy mà lần này lại xuất hiện cả hai thanh kiếm cùng lúc. Bảo bọn họ không kinh ngạc sao được.
Bên này đám người biết lai lịch hai thanh kiếm đang bàn tán thì bên kia đã đánh nhau tới long trời lở đất. Dạ Ám các chủ đánh với Lý Lâm Vũ còn Huyết Quỷ cùng
Dạ Ám phân biệt chia ra đánh. Huyết Quỷ đánh với một hắc y nhân bịt kín mít thủ hộ bên cạnh Lý Lâm Vũ.
Lý Lâm Vũ mặc dù đã có tuổi nhưng nhiều năm ở chiến trường cũng tôi luyện được cho lão ta một thân bản lĩnh đủ để tiếp chiêu của Dạ Ám mà không bị nghiền ép.
Huyết Quỷ giao chiến với hắc y nhân kia một hồi phát hiện ra tên này cũng cổ quái. Cả người đều toát ra hơi thở chết chóc giống như dược nhân. Sự chết chóc kia làm Huyết Quỷ ghét bỏ. Thế nhưng đối phương cũng rất mạnh, vậy mà có thể đánh ngang tay không yếu thế chút nào.
Giao đấu thêm trăm hiệp nữa bất ngờ mặt nạ của Huyết Quỷ bị đối phương đánh bay ra ngoài lộ ra khuôn mặt thật dưới lớp mặt nạ lạnh lẽo. Đối phương cũng bị đánh cho toàn thân đầy máu tươi.