Cả kinh thành chìm trong sự tang thương. Ngày thi thể được đưa về kinh có không ít bá tánh dừng lại mọi hoạt động ra đường tiếp đón linh cữu vị Vương gia anh dũng trở về. Cổng thành treo lụa trắng, binh sĩ gác cổng ai cũng buộc một dải lụa đen bên tay trái.
Khi đoàn xe ngựa mang linh cữu cắm cờ tang tiến vào cổng thành binh sĩ đồng loạt quỳ gối. Xe ngựa đi tới đâu đều có dân chúng đứng cúi đầu tỏ vẻ tiếc thương.
Cho thấy hình thường dân chúng và binh sĩ đều yêu quý Long Nhật Hàn rất nhiều.
Xe ngựa không có gì cản trở thằng một đường về đến Hàn vương phủ. Lúc này phu phụ Phượng Hữu Quân đã đứng sẵn trước cửa phủ chờ đợi. Khi Phượng phu nhân nhận được tin nữ nhi không còn đã khóc ngất đi rồi nhất quyết đòi ra cổng thành đưa nữ nhi về. Là Phượng lão gia kiên quyết giữ bà lại chờ ở Vương phủ.
"Lão gia, ông xem..." Phu phụ Phượng gia nhìn thấy xe ngựa tang trắng từ xa đi lại bước chân không khỏi run rẩy. Phượng phu nhân chịu không được nước mắt lại bắt đầu rơi lã chã. Nữ nhi bà khó khăn lắm mới có thể tìm về chưa được bao lâu lại lần nữa bỏ phu thê họ mà đi. Lần này còn tàn nhẫn tới mức âm dương cách biệt.
Đoàn xe tang dừng lại trước cửa Vương phủ. Hộ vệ đồng loạt quỳ gối cúi đầu. Phượng phu nhân được Phượng lão gia dìu đi tới trước linh cữu.
"Phượng gia chủ, phu nhân." Bạch Hổ đi theo đoàn xe trở về vội cúi đầu hành lễ. Chủ tử đã nói muốn diễn phải diễn cho giống nên hắn cũng làm cho giống.
"Đó thật sự là nữ nhi của ta và Hàn vương?" Phượng lão gia vẫn cố giữ bình tình hỏi lại. Ông vẫn không tin được nữ nhi mình vất vả tìm về lại có thể chết dễ dàng như vậy?
"Lão gia và phu nhân cứ xem là rõ." Bạch Hồ cố gắng nặn ra gương mặt buồn rười rượi nhất có thế rồi đứng lệch qua một bên.
Phượng Hạo Quân bàn tay run rẩy đặt lên nắp quan tài rồi lại thu tay lại.
"Đưa Vương gia và Vương phi hồi phủ." Ông nhắm mắt thở hắt ra kiềm chế xúc động muốn lật nắp quan tài lên để xem tận mắt rồi kéo phu nhân nhà mình đứng dạt qua một bên để hộ vệ đưa linh cữu vào nhà. Phượng phu nhân lúc này gương mặt đẫm lệ nói không thành tiếng khó khăn lê từng bước chân đi theo linh cữu vào
trong.
Hàn vương phủ trùm lên vẻ tang thương thay cho bề ngoài hào nhoáng thường ngày. Hoàng đế Long Nhật Vũ cùng Thái hậu cũng như toàn thể văn võ bá quan rất nhanh đã có mặt ở Vương phủ. Gương mặt ai cũng mang vẻ bi thương. Người thì tiếc cho Thiên Long quốc mất đi một cây cột trụ. Kẻ thì mang vẻ ngoài đau thương nhưng trong lòng lại mừng thầm vì loại bỏ được một viên đá ngáng đường.
Thái y được hạ lệnh tới làm kiểm tra lần cuối. Sau khi mở hai chiếc quan tài ra đề lộ thi thể bên trong. Long Nhật Hàn cùng Phượng Minh Nguyệt phân biệt nắm trong hai chiếc quan tài. Dung mạo tái nhợt nhưng thi thể được bảo quản cần thận. Thái y run rẩy bắt đầu thực hiện kiểm tra.
"Khởi bẩm Hoàng Thượng, Thái hậu nương nương. Vương gia và Vương phi thực sự đi rồi." Thái y thở dài bẩm báo.
Long Nhật Vũ đi tới bên cạnh quan tài nhịn không được vươn tay ra chạm vào gương mặt tái nhợt của đệ đệ mình. Muốn xem thử xem liệu có gì uẩn khúc sau thi thể này hay không.
"Hoàng thượng, là tiểu nhân vô năng bảo vệ Vương gia, Vương phi không chu toàn. Xin thánh thượng trách phạt." Bạch Hổ vội lên tiếng ngăn cản trước khi Long Nhật Vũ kịp chạm vào rồi cùng toàn thể hộ vệ đi cùng Long Nhật Hàn tới Hắc Sát sơn mạch đồng loạt quỳ gối xuống trong sân.
"Hoàng thượng, để lão thần xác nhận xem có thật sự là Hàn vương gia không. Hay lại một đám có mưu đồ bất chính cố ý dựng chuyện." Lý Lâm Vũ cũng theo văn võ bá quan tới bỗng nhiên lên tiếng. Ánh mắt nham hiểm liếc một vòng đám người khinh khỉnh nói.
"Ý của Vũ Vương gia là gì? Chẳng lẽ chúng ta lại mang tính mạng Vương gia nhà ta ra đùa. Đó là tội chém đầu tru di, tại hạ có mấy cái mạng để gánh chịu hậu quả chứ?" Bạch Hồ ánh mắt cay nghiệt nhìn lão già Lý Lâm Vũ mà chỉ trích. Từ lâu hắn đã ngứa mắt lão hồ ly này rồi nhưng không thể làm gì lão.
"Lão Bạch không được vô lễ với Vũ Vương. Nếu Vũ Vương muốn kiểm tra cứ để Vũ Vương kiểm tra. Chỉ là động chạm tới di thể Vương gia nhà ta nếu xảy ra vấn đề gì không biết Vũ Vương chịu hậu quả được không?" Thanh Long từ ngoài cửa đi vào giọng điệu bất cần nói.
"Hàn Thanh ngươi..." Bạch Hổ tỏ vẻ bất mãn không đồng ý với lời nói của Thanh Long.
"Đại hộ vệ Hàn Vương phủ Hàn Thanh tham kiến Hoàng Thượng, Thái Hậu nương nương." Thanh Long dơ tay ra hiệu cho Bạch Hổ im lặng rồi đi tới hành lễ với Long Nhật Vũ.
"Vũ Vương gia muốn kiểm tra thi thể của Vương gia nhà ta không phải không thể. Thế nhưng nếu kiểm tra ra gì bất thường. Những lời lẽ vừa rồi của Vũ Vương gia chính là xúc phạm tới người đã khuất. Thân là Đại hộ vệ Hàn Vương phủ Hàn Thanh này sẵn sàng thay chủ tử nhà mình đòi lại một lời công đạo." Thanh Long đi tới trước mặt Vũ Vương không chút yếu thế mà ưỡn ngực ngẩng cao đầu đối chất. Người ngoài nhìn vào biểu hiện của hắn chỉ cảm thấy hợp lý. Chủ tử vừa chết hạ nhân vì quá đau lòng mà nhất định không để người khác vũ nhục chủ tử nhà mình.
"Hàn Thanh, không được. Vương gia vừa nằm xuống thi thể còn chưa lạnh. Sao có thể để người khác nói muốn kiểm tra là tùy ý kiểm tra. Đây là vũ nhục." Bạch Hổ không bỏ cuộc tiếp tục phản đối. Hai người làm cho mọi người đều không biết đâu mà lần.
"Bổn Vương cứ muốn kiểm tra thì thế nào. Không thể để đường đường là Vương gia một nước mà chết như thế nào cũng không ai biết. Cũng chỉ có các ngươi đi theo
Hàn Vương vào núi. Ai biết được có phải có kẻ nào mưu đồ bất chính mà ra tay tàn độc hay không." Lý Lâm Vũ thấy hai người tranh luận càng kiên quyết muốn xem hơn. Ông ta nảy ra ý định quyết chụp mũ lên người của Hàn Vương phủ. Như vậy kế hoạch sẽ càng thuận lợi hơn.
"Khốn kiếp Lý Lâm Vũ ông ngậm máu phun người. Lão tử liều mạng với ngươi." Bạch Hổ tức nổ đom đóm mắt vùng lên muốn đánh nhau với ông ta.
"Đủ rồi, người đâu đưa Hàn Bạch ra ngoài, ồn ào như vậy còn ra thể thống nào nữa. Không được quấy nhiễu Vương gia." Thanh Long lập tức giữ Bạch Hổ lại không cho hắn hồ nháo. Vẫn biết tên này tính tình nóng nảy nhưng sơ hở là đòi dùng nắm đấm nói chuyện như này đúng là nhức đầu. Để không làm hỏng kế hoạch chỉ có thể diễn tới cùng cho giống nhất. Vậy nên hắn phải cho người lôi cái tên tính nóng như lửa này đi.
Hộ vệ lập tức tiến lên đưa Bạch Hổ ra ngoài. Đối với người ở kinh thành này bọn họ đối với Thanh Long quen mặt hơn, cảm giác lời Thanh Long nói có trọng lượng hơn. Bởi vì trong mấy người chỉ có Thanh Long thường xuyên xuất hiện ở Vương phủ nhất. Cũng là người giải quyết chuyện trong ngoài nếu Long Nhật Hàn không ở phủ.
"Hàn Thanh ngươi đợi đó, lão tử sẽ quyết không đánh ngươi ta không phải Hàn Bạch..." Bạch Hổ bị kéo đi mà vẫn nghe được giọng hắn vọng lại.
"Thánh thượng thứ lỗi, Hàn Bạch hắn nóng nảy, Vương gia vừa mất không tránh được kích động. Còn Vũ Vương gia nếu vẫn muốn đích thân kiểm tra thì xin mời,
Hàn Thanh không dám ngăn cản. Chỉ là ngài xác định chắc chắn muộn chạm vào thi thể Vương gia nhà ta chứ?" Thanh Long hạ thấp giọng điệu nói. Hắn cũng rất muốn làm thịt lão hồ ly này thay Vương gia nhà mình nhưng vẫn phải kiềm chế. Không thể nóng nảy như tên ngốc Bạch Hổ kia được.