Nhật Nguyệt Kết Duyên

Chương 165: Chiếc hộp bí ẩn




Bên trong chiếc hộp có đặt hai thanh kiếm nhỏ. Chính là phiên bản thu nhỏ của Nhật Nguyệt Kiếm, những đường nét tinh xảo đều giống bản thể đến từng chi tiết nhỏ nhất.

"Chàng xem, thật sự quá giống." Minh Nguyệt nhìn thấy mà không nhịn được phải cảm thán. Hai thanh kiếm nhỏ được làm bằng huyền thiết đen nháy lẳng lặng nằm yên trong hộp sắt.

"Bên dưới còn có đồ vật." Long Nhật Hàn nhìn bên trong chiếc hộp rồi nói. Hắn không dám manh động nên đã lấy ra thêm chiếc khăn tay nữa rồi nhẹ nhàng lấy hai thanh kiếm nhỏ trong hộp rồi lấy vật bên dưới ra. Là một mảnh vải màu vàng được gấp lại gọn gàng bên trong còn hiện rõ ràng nét chữ. Chất liệu vải cũng rất đặc biệt, là loại vải chuyên viết thánh chỉ của triều đình. Long Nhật Hàn vừa cầm lên đã biết, một vương gia như hắn còn lạ gì loại vải này.

"Hậu nhân Nam Cung, ta biết các ngươi sẽ tìm tới đây nhưng không biết là khi nào. Trong hộp là chìa khóa lấy tín vật. Nếu muốn tiếp quản Ẩn Môn thì cầm chìa khóa này về nơi xuất thân của các ngươi. Sẽ có người chỉ các ngươi biết tiếp theo phải làm thế nào. Nam Cung gia sẽ không tuyệt hậu. Lưu bút Nam Cung Nhất Thiên"

Vài dòng chữ mà để Long Nhật Hàn sống lưng lạnh toát. Theo như những lời viết trong tấm vải này thì hắn rất có khả năng là hậu nhân Nam Cung gia, thế nhưng chính sư phụ hắn là Gia chủ Nam Cung gia lại không nói gì. Mà Long Nhật Hàn hắn là con cháu Long gia Hoàng Thất Thiên Long, sao bây giờ đi một vòng lớn lại liên quan tới Nam Cung gia đã ẩn cư cơ chứ?

Nam Cung Nhất Thiên chính là tên của vị thiên tài Nam Cung gia năm đó có được Phá Nhật kiếm. Để tránh phiền toái cho gia tốc mà vị đó sau khi ra ngoài chỉ gọi một chữ Nhật. Chuyện này mãi về sau sư phụ mới nói cho hắn biết.

"Không sao chứ?" Minh Nguyệt thấy hắn thất thần nhìn mảnh vải thì lo lắng hỏi. Nội dung ghi trên đó nàng cũng đọc được. Cảm thấy mọi chuyện quá ly kỳ.

"Không sao, trở về chúng ta làm rõ. Thật không nghĩ tới Ấn Môn bí ẩn kia lại có liên quan tới Nam Cung gia." Long Nhật Hàn hoài nghi nói.

Ấn Môn trên giang hồ gần như đã biến mất mấy chục năm. Nếu Ẩn Môn không mai danh ẩn tích thì Dạ Ám các và Huyết Sát lâu của hai người bọn họ họ cũng chỉ là tép danh trong mắt. Thế nhưng chỉ cần sống đủ lâu, gặp đủ nhiều người sẽ biết độ đáng sợ của Ấn Môn. Chuyện trên giang hồ chỉ cần gió lay ngọn cỏ cũng không qua mắt được bọn họ. Trong mắt Ấn Môn không có gì là bí mật, chỉ có Ấn Môn có muốn biết hay không. Ẩn Môn cũng là nơi cất chứa nhiều bí mật nhất trong thiên hạ. Không có bí mật nào Ấn Môn không có, chỉ xem người mua có đưa ra được cái giá xứng đáng hay không.

"Ở đây hẳn có một người là Nam Cung tiền bối, vậy người còn lại chắc chắn là tiền bối Dược Môn kia. Chẳng trách ta lại cảm thấy quen như vậy, hóa ra trước đây đã có cơ hội diện kiến rồi." Minh Nguyệt nheo mắt nhìn hai bộ hài cốt dựa vào nhau kia thở dài nói. Nhớ ngày đầu tiên nàng tới thế giới này đã gặp hai người. Càng ngày càng cảm thấy mọi chuyện đều là sự sắp đặt sẵn trước đó.

"Nàng từng gặp họ?" Long Nhật Hàn nghe Minh Nguyệt nói vậy thì ngạc nhiên hỏi. Tính ra hai thế hệ bọn họ cách nhau gần trăm năm. Làm sao có cơ hội gặp được chứ. Nàng năm nay mới chỉ hơn 20 tuổi mà thôi.

"Ờm đã gặp rồi. Chuyện này về ta nói cho chàng sau. Trước hết chúng ta an táng họ rồi ra khỏi đây trước." Minh Nguyệt gật đầu nói.

"Ừm nghe nàng." Long Nhật Hàn đặt lại mảnh vải vào trong hộp rồi tiến tới chỗ bộ hài cốt.

"Khoan đã." Ngay khi hắn đinh chạm vào thì Minh Nguyệt lên tiếng ngăn lại.



"Làm sao vậy? Chẳng phải nàng muốn an táng họ sao?" Long Nhật Hàn dừng lại khó hiểu hỏi.

"Ta nhớ ra một việc rất quan trọng, hai người họ qua đời cũng phải mấy chục năm nhưng xương cốt vẫn y nguyên. Mà vị tiền bối Dược Môn cũng là một người biết y thuật. Xương cốt không phân hủy chắc chắn có độc dược bảo quản. Trước hết chàng lùi ra ngoài đã tránh nguy hiểm." Minh Nguyệt lo lắng nói. Cổ nhân làm việc nàng nàng cũng không đoán được. Tự hạ độc lên xương cốt sau khi chết nghe có vẻ không khả thi nhưng đối với cổ nhân thì không nói được trước điều gì.

"Vậy trước hết chúng ta ra ngoài, khi nào quay lại an táng bọn họ." Long Nhật Hàn vội lùi lại sợ không cẩn thận chạm phải xương cốt.

"Đi thôi, nơi này khi nào chúng ta sẽ quay lại lần nữa. Hai vị tiền bối trước hết vãn bối xin phép đi trước. Ngày khác sẽ quay lại tiễn hai vị đoạn đường cuối cùng."

Minh Nguyệt khom người chắp tay lạy hai bộ xương một lần cuối rồi cùng Long Nhật Hàn ra ngoài. Chiếc hộp cũng được Minh Nguyệt gói ghém lại cẩn thận rồi mang đi. Vẫn còn việc chờ hai người về giải quyết.

"Đại công tử, thiếu phu nhân. Hai người có sao không?" Khi Long Nhật Hàn cùng với Minh Nguyệt lên tới đỉnh núi đã có hộ vệ Nam Cung gia đợi sẵn đưa cho hai người áo choàng. Võ công của bọn họ không bằng hai người nên không dám đi xuống. Với lại kế hoạch này chỉ có mấy người biết. Bọn họ làm hộ vệ chỉ biết nghe lời

Gia chủ đứng ở đó đợi Đại công tử đi lên. Ở dưới vực như thế nào hoàn toàn không ai biết được.

"Không sao, sư phụ ta còn ở trong cốc không? Ta có việc muốn hỏi người." Long Nhật Hàn lấy áo choàng lên cho nàng rồi mới hỏi hộ vệ.

"Gia chủ ở trong cốc, đám người của hộ vệ Bạch Hổ đã rời sơn mạch đi về phía kinh thành rồi. Bạch Hổ hộ vệ có chuyển lời mong Đại công tử sớm trở về." Hộ vệ bẩm báo lại.

Long Nhật Hàn vì để đảm bảo kế hoạch hoàn hảo nhất nên sau khi thiết lập một trận mai phục sẽ để cho tất cả đưa hai thi thể kia về kinh trước. Hắn sẽ về sau làm một mẻ lưới bắt sạch cá lớn.

"Ta biết rồi, trước về sơn cốc. Ngươi cho người đưa tin cho Trúc Thanh, bảo muội ấy lập tức tới kinh thành Thiên Long đợi chúng ta. Muộn nhất 3 ngày nữa chúng ta sẽ trở về." Long Nhật Hàn lập tức đưa xuống mệnh lệnh.

"Vâng thưa Đại công tử, ta sẽ báo lại cho tiểu thư." Hộ vệ chắp tay rồi đi trước.

Long Nhật Hàn cùng Minh Nguyệt sau đó liền cùng số hộ vệ còn lại trở về sơn cốc. Chỗ này đã hết việc của bọn họ. Bây giờ còn có việc quan trọng hơn đợi bọn họ đi làm.