Quả nhiên lời của tên thủ lĩnh nói không hề sai. Khi đám người chạy xuống đến đáy vực thì có hai thi thể đang nằm đó. Nam nhân cho dù chết vẫn nắm thật chặt tay nữ nhân không buông.
Long Nhật Hàn toàn thân máu me lẫn lộn dung mạo cũng bị hủy đi một nửa. Bởi vì hắn lấy thân mình che chở cho Minh Nguyệt khi rơi xuống. Cam nguyện trở thành đệm thịt cho nàng nên mới thảm như vậy. Nữ nhân bả vai có một nửa mũi tên găm sâu vai trong. Dung mạo bởi vì rơi xuống từ vực sâu vạn trượng nên cũng gần như bị hủy hoại.
Đám sát thủ nhìn thấy tình trạng thê thảm này của hai người cũng nhíu mày vì quá ghê tởm. Tuy không đến mức tan xương nát thịt nhưng tình trạng cơ thể như vậy cũng đâu khác là bao.
"Lão đại. Thật sự chết rồi. Thảm đến không thể thảm hơn. Quá xấu." Một tên thuộc hạ đi lên nhìn nhìn liền tỏ vẻ sợ hãi còn kèm theo hành động lấy tay bịt mắt.
"Không chết mới khó. Nhiệm vụ đã xong, rút lui. Về lấy tiền thưởng của lão già họ Vũ kia thôi." Tên thủ lĩnh tiến tới đá đá vào hai cái xác. Xác nhận thật sự đã chết thì hạ lệnh cho thuộc hạ rời đi. Còn tiện tay tháo lấy chiếc nhẫn ban chỉ trên ngón tay cái của thi thể Long Nhật Hàn.
Tuy nhiên bọn chúng không rời đi luôn mà núp ở một nơi cách đó không xa chờ người của vương phủ tới xem.
Đám thuộc hạ của Long Nhật Hàn tới nhìn thấy tình trạng thê thảm của chủ tử và chủ mẫu nhà mình thì gần như phát điên mà khóc lóc quỳ lạy. Nhìn thấy vậy đám sát thủ cũng coi như tin tưởng mà rút lui hoàn toàn ra khỏi Hắc Sát sơn mạch. Trở về báo cáo kết quả. Ở trong rừng rậm hơn một tháng trời cuối cùng cũng đến lúc thấy ánh sáng mặt trời.
Chỉ là bọn chúng hoàn toàn không biết sau khi bọn chúng hoàn toàn rời đi đám thuộc hạ vương phủ còn đang khóc lóc ẩm trời liền dừng lại.
"Được rồi đã đi hết. Chúng ta đưa Vương gia cùng Vương phi về kinh diện thánh." Một người trong số đám thuộc hạ của Long Nhật Hàn lên tiếng. Người này không ai khác chính là Bạch Hổ sau khi dịch dung.
Đây toàn bộ đều là kế hoạch của hai vị chủ tử. Lợi dụng chiêu kim thiền thoát xác dẫn rắn ra khỏi hang. Hai thi thể trên mặt đất cũng là được bọn họ tỉ mỉ chuẩn bị.
Mũi tên trên bả vai thi thể là Minh Nguyệt cố ý cắm vào từ trước sau đó bảo người của mình ném thi thể từ trên vách núi xuống. Tạo thành hiện trường không khác gì nhảy xuống.
Tất cả đều là kế hoạch bọn họ mất công chuẩn bị từ trước. Cũng là nàng cố ý khi đánh nhau để mũi tên chuẩn xác bắn vào vai. Chỉ có như vậy đám sát thủ mới không nghi ngờ.
"Tứ hộ pháp. Vậy còn Gia và phu nhân thì sao?" Một người nhìn nhìn hai thi thể như có điều suy nghĩ liền bước ra hỏi Bạch Hổ. Gia và phu nhân trong lời người đó chính là Long Nhật Hàn và Minh Nguyệt còn sống.
"Tạm thời không cần lo lắng. Đều đã thu xếp cả rồi. Các huynh đệ dọn dẹp một chút sau đó chúng ta trở về. Nhớ là phải phô trương một chút." Bạch Hổ liếc nhìn hai thi thể nheo mắt nói. Mấy người ở đây đều là tinh anh của Dạ Ám các do một tay Long Nhật Hàn bồi dưỡng. Hoàn toàn có thể tin tưởng bọn họ.
"Ồ đã. Biết, các huynh đệ chúng ta về kinh cáo trạng thôi." Người vừa hỏi gật đầu sau đó dẫn đầu tiến tới cùng huynh đệ của mình mang hai cái xác kia đi. Hắc Sát sơn mạch sau một khoảng thời gian ồn ào náo nhiệt cuối cùng cũng được trả lại dáng vẻ yên tĩnh vốn có.
Long Nhật Hàn và Minh Nguyệt hàng thật giá thật lúc này đang núp mình trong một hang động giữa vách núi. Hang động này là lão sư phụ Nam Cung Trúc Lâm cố ý chỉ cho hai người. Hai người sau khi nhảy xuống đã chuẩn bị trước thuận lợi lách vào trong hang. Cửa hang có chút nhỏ bị cây cối mọc bên vách núi che phủ. Mấy hôm trước nàng đã xem qua địa hình mới có thể chuẩn xác tìm thấy nơi này. Cũng vì thế mới có kế hoạch hoàn hảo như vậy.
Tuy nhiên hai người vẫn bị thương không nhẹ. Vết chém bên sườn Long Nhật Hàn cũng may không sâu. Không đánh vào chỗ hiểm. Hắn đã tự xử lý được. Còn Minh Nguyệt thì không được tốt lắm. Để cho đám sát thủ không phòng bị nàng cố ý trúng phải độc của bọn họ. Mũi tên găm trên vai cũng đâm vào khá sâu. Tình trạng không mấy lạc quan lắm.
"Ngốc như vậy. Lại thật sự để bản thân trúng độc." Long Nhật Hàn ôm nàng cẩn thận che chở cơ thể có chút mền nhũn của nàng đau lòng lên tiếng. Hắn vì có cơ thể bách độc bất xâm nên không sao.
"Chút độc nhỏ nhoi mà thôi. Không chết được. Chàng giúp ta lấy mũi tên ra trước đã." Minh Nguyệt cố gắng nở một nụ cười khó coi an ủi hắn. Là nàng đã xem thường chỗ độc dược tây vực này rồi. Lại còn để cơ thể bị thương nữa. Hiện tại là thảm không có chỗ nói thật.
"Hay chúng ta về trước sau đó lấy mũi tên ra. Ở nơi này ẩm thấp rất nguy hiểm cho nàng." Long Nhật Hàn nghe nàng nói thì nhíu mày đề nghị. Chỉ sợ nàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
"Không sao. Chàng nghe ta. Ta có mang thuốc trong người rồi. Trước hết giúp ta lấy mũi tên ra. Đám sát thủ đó sợ là chưa đi, bây giờ ra ngoài chắc chắn còn nguy hiểm hơn." Minh Nguyệt cố gắng thuyết phục hắn. Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất. Nếu đám sát thủ đó chưa đi vậy thì kế hoạch coi như bỏ. Nàng cũng oan uổng mà bị thương.
"Nàng hứa với ta. Chắc chắn không để sảy ra chuyện." Hắn nhìn nàng kiên định. Một khi nàng không hứa sẽ không rút tên ra.
"Được. Hứa với chàng." Minh Nguyệt nhìn hắn như vậy chỉ có thể thỏa hiệp. Nàng cố lấy trong người ra một vài lọ thuốc bột nhé vào tay hắn.
Long Nhật Hàn nhìn nàng lại nhìn số thuốc bột trong tay. Nơi này ẩm thấp bụi bẩn như vậy thật sự không tốt cho vết thương. Suy nghĩ một chút hắn ôm nàng lên quyết định tiến vào trong.
"Tìm nơi nào đó sạch sẽ trước. Bên trong này có vẻ rộng hơn bên ngoài." Hắn nói sau đó nhấc chân đi vào trong.
Hang động rất sâu. Gần như đâm sâu vào trong lòng núi. Càng vào sâu thì bên trong càng rộng. Tuy có chút tối nhưng cũng không ảnh hưởng nhiều lắm tới tầm mắt của hai người.