Nhật Nguyệt Kết Duyên

Chương 160: Đánh cược




Không biết lão gia chủ Nam Cung cho bọn họ thứ gì mà kế hoạch giải quyết mấy tên bám đuôi trong Hắc Sát sơn mạch vốn dĩ sẽ được thực hiện luôn đã bị hoãn lại.

Thuộc hạ Long Nhật Hàn vẫn như cũ chạy vòng vòng kéo dài thời gian trêu đùa đám người kia.

Hai người Long Nhật Hàn và Minh Nguyệt ở lỳ trong sơn trang đến ngày thứ bảy mới chịu ra ngoài. Suốt thời gian đó không ai biết bọn họ làm gì và ở đâu.

"Vương gia, kế hoạch tiếp theo của chúng ta là gì. Đám người này đã gọi thêm tiếp viện bên ngoài, kéo dài mãi cũng không phải cách." Một thuộc hạ của Long Nhật Hàn đeo khăn che mặt lên tiếng hỏi.

Long Nhật Hàn cùng Minh Nguyệt ra khỏi sơn trang lập tức đến tụ họp với thuộc hạ của mình. Đám người bắt đầu lên kế hoạch kéo mẻ lưới lớn này.

"Nói một chút ta nghe xem các ngươi thu thập được gì từ đám người này." Long Nhật Hàn lạnh lùng lên tiếng. Hắn nhìn qua một lượt thuộc hạ của mình có một số đã bị thương.

"Người xem. Đây là con đường chúng ta đã đi qua, phần lớn đều có đặt sẵn bẫy. Bọn chúng cũng không khá hơn mấy người chúng ta là bao. Đám người này thân thủ rất tốt, ra tay đều rất ngoan độc. Thuộc hạ thăm dò được mấy kẻ này có vẻ không phải người của Thiên Long quốc. Khẩu âm của bọn chúng rất nặng và khó nghe. Giống với người Tây Vực." Một người ngồi xuống vẽ vòng tròn dưới đất còn đánh dấu lại một số vị trí. Đây chính là lộ trình bọn họ đã đi suốt thời gian ở đây.

Gần như chạy hết cả tòa sơn mạch này rồi.

"Người Tây Vực? Ngươi chắc chắn?" Minh Nguyệt đứng bên cạnh nghe thuộc hạ bẩm báo liền hỏi lại. Đáp án này khiến nàng khá bất ngờ. Không nghĩ tới đám dị nhân kia đã vươn tay đến tận đây rồi. Trong đầu không khỏi lóe lên một vài sự kiện từ lâu.

"Khoảng tám phần. Chúng ta đã giao thủ với đám người này không dưới mười lần. Ra chiêu đều rất ngoan độc, trên người bọn chúng thường xuyên mang theo ám khí kịch độc. May thay trong số người của chúng ta có người am hiểu độc dược nên các huynh đệ mới không sao." Tên thuộc hạ vừa nói chắc nịch gật đầu.

"Tây Vực sao? Hàn, chàng còn nhớ ngày ta bị tập kích ở hẻm núi kia không. Ta đang nghi ngờ đám người này cùng chung một bọn. Không có lý do gì đám dị tộc kia lại ngang nhiên tiến vào mà không có mục đích. Đoán chắc tên họ Lý này đã chuẩn bị từ rất lâu rồi cũng nên. Ám sát ta lần đó cũng trong kế hoạch của lão ta." Minh Nguyệt nói ra suy đoán của mình. Bởi lẽ trung thổ và Tây Vực vốn không có giao tình, cũng không có hiềm khích. Trừ khi có người bỏ ra lợi ích đủ lớn mời mấy tên sát thủ kia vào đây.

"Có thể lão ta muốn giết nàng phá hỏng mối quan hệ tốt đẹp giữa Long gia và Phượng gia. Sau khi Đại tiểu thư Phượng gia gả vào Hoàng thất không lâu liền bị ám sát mất mạng. Như vậy dù không triệt để phá hủy được cũng sẽ làm dạn nứt quan hệ hai nhà." Long Nhật Hàn lập tức tiếp lời. Suy nghĩ kĩ mấy chuyện này liên kết với nhau đúng là rất có lý.



"Lại có thêm một lý do cho ta làm thịt lão già này." Minh Nguyệt nheo đôi mắt nguy hiểm nhìn kĩ mấy đường vẽ trên đất. Trong đầu bắt đầu hình thành kế hoạch hoàn mỹ để bắt gọn một mẻ lưới này.

Long Nhật Hàn cùng thuộc hạ nhìn thấy nàng chăm chú như vậy cũng không làm phiền. Hắn biết nàng bắt đầu có tính toán rồi.

"Chàng đi cùng ta một lát." Minh Nguyệt nghĩ một hồi cũng có kế hoạch cụ thể. Bước đầu tiên vẫn phải nhờ tới sự phối hợp của hắn.

Hai người đi ra một chỗ khá xa chắc chắn không ai nghe thấy mới bắt đầu nói ra kế hoạch của mình. Sau khi nghe nàng nó Long Nhật Hàn không khỏi nhíu mày thật chặt.

"Làm như vậy rất nguy hiểm. Ta không thể mang nàng ra đánh cược được." Hắn nghe nàng nói xong kế hoạch lập tức phủ nhận. Cho dù một phần vạn cũng không để cho nàng gặp nguy hiểm.

"Đây là cách tốt nhất, cũng là cách nhanh nhất để lão già đó lòi ra cái đuôi của mình. Chỉ cần Thiên Long quốc không có hai chúng ta. Vậy lão ta sẽ không nhịn được lập tức hành động. Khi đó một lưới tóm sạch không cho con cá nào có cơ hội lọt lưới." Minh Nguyệt biết chắc hắn sẽ không đồng ý liền từ từ phân tích.

"Nguy hiểm. Ta không dám cược." Long Nhật Hàn vẫn giữ vững ý kiến của mình. Kế hoạch của nàng rất hoàn hảo nhưng cũng rất nguy hiểm. Chỉ cần sơ xuất có thể mất mạng bất cứ lúc nào.

"Chàng phải tin ta. Thân phận thiếu chủ Dược Môn này của ta cũng không phải hư danh. Chắc chắn không vấn đề gì. Hơn nữa không đánh cược sao dám chắc phần thắng. Chàng muốn trơ mắt nhìn giang sơn của Phụ Hoàng từng ngày bị lão già đê tiện đó nhòm ngó sao?" Minh Nguyệt hai tay giữ mặt Long Nhật Hàn ép hắn nhìn thẳng mặt với mình kiên định lên tiếng.

Nếu hắn có thể chờ nhưng nàng không chờ được. Mấy khối u nhọt như vậy phải sớm muộn trừ khử mới có thể yên tâm kê cao đầu ngủ. Hơn nữa nàng cũng có dự định cho sau này rồi.

"Được, nghe theo nàng. Hứa với ta chắc chắn không để bản thân gặp nguy hiểm. Nàng hứa đi rồi ta đồng ý với nàng." Long Nhật Hàn đưa tay nắm chặt tay nữ nhân vào lòng. Hắn chỉ lo lắng nàng sẽ gặp nguy hiểm.

"Được. Ta hứa với chàng. Cả hai người chúng ta đều bình an. Đi thôi, về làm thịt lão cáo già khốn kiếp." Minh Nguyệt gật đầu đồng ý rồi hai người quay lại chỗ đám thuộc hạ đang chờ.

Dự định sau hôm nay trong Hắc Sát sơn mạch sẽ trải qua một trận chiến gió tanh mưa máu đây.