Hai người sau khi đi xuống núi cũng không ở lại Dược Môn lâu. Trở về thu dọn một chút đồ đạc sau đó lấy ngựa đã được chuẩn bị sẵn rồi ra khỏi Mê Vụ Sâm Lâm.
Hai người cũng không đi tạm biệt hai lão nhân nữa. Dù sao thì nơi này không khác nào là nhà, muốn đến lúc nào thì đến, muốn đi lúc nào liền đi. Mọi người vẫn ở đó chờ nàng về. Những lễ nghi rườm rà đó sớm đã được gác lại hết rồi.
Đi ra khỏi phạm vi của Dược Môn hai người đơn giản cải trang một chút rồi tiến thẳng đến Hắc Sát sơn mạch. Bên ngoài đều nói Hộ Quốc vương gia Long Nhật Hàn cùng với vương phi đã đi vào Hắc Sát sơn mạch tầm bảo cho đại lễ mừng thọ Thái Hậu. Vậy nên mọi ánh mắt vẫn đổ dồn về Hắc Sát sơn mạch theo dõi nhất cử nhất động của bọn họ. Sự thật hai người chưa đi vào đó cũng chỉ có mấy người biết. Dù sao mọi thứ đều đã được lên kế hoạch tỉ mỉ từ sớm. Không phải ai cũng dễ dàng phát hiện ra được.
"Chàng nói xem đám người thế thân chúng ta có thể che dấu được tới khi nào?" Minh Nguyệt ngồi trong phòng nghỉ khách điếm bỏ vào miệng quả nho đã được bóc vỏ bình tĩnh hỏi. Nhìn không ra chút nào là vội vàng hay lo lắng.
Hai người đang dừng chân tại một khách điếm cách Hắc Sát sơn mạch không xa. Cưỡi ngựa khoảng nửa canh giờ nữa có thể tới nơi nên cũng không vội vàng.
"Nếu không phải thân quen lắm chắc chắn không phát hiện được. Người này đi theo ta đã nhiều năm, giống tới ít nhất là tám phần." Nam nhân bóc thêm một quả nho đặt vào đĩa trước mặt nàng.
"Thế người của nàng thì sao?" Long Nhật Hàn vẫn chăm chú tiếp tục lột vỏ nho hỏi.
"Ừm. Đặc biệt tin tưởng được. Dù sao cũng là ám vệ đi theo bên cạnh nhiều năm. Chỉ lo bọn họ không quá quen thuộc với nhau để cho người ngoài nhìn ra sơ hở mà thôi." Miệng thì nói lo lắng là vậy nhưng tâm thế vẫn rất thoải mái. Hình như hoàn toàn không chú ý tới tính nghiêm trọng của vấn để này.
"Mệt không. Đi nghỉ sớm một chút, sau đó lên đường về thăm sư phụ một chuyến. Chẳng phải hai người cũng là chỗ quen biết cũ sao. Tiện thể dọn dẹp đám sâu bọ cản đường." Long Nhật Hàn rót ra một chén nước đưa tới trước mặt để nàng tráng miệng.
Mấy ngày nay hai lên đường tuy có chút vội nhưng vẫn nghỉ ngơi đầy đủ. Hắn chăm nàng cẩn thận từng chút một. Minh Nguyệt đều rất hưởng thụ sự chăm sóc này của nam nhân nhà mình.
"Ừm. Có chút buồn ngủ, đúng là nên đi ngủ rồi. Mai đi thăm lão Nam Cung một chút. Sau đó đi dọn dẹp đám sâu bọ ghê tởm kia." Nói xong còn kèm theo hành động vươn vai giãn gân giãn cốt. Mấy ngày nghỉ ngơi sức khỏe của hai người đều đã tốt hơn rất nhiều. Cơ thể lâu ngày không hoạt động mạnh cũng trở nên ngứa ngáy tay chân.
Long Nhật Hàn cưng chiều xoa đầu nàng. Nguyệt Nhi của hắn khi đáng yêu chỉ muốn giữ làm của riêng không cho người khác thấy. Thế nhưng một khi nàng nổi nóng thì Diêm La Vương cũng phải sợ chứ đừng nói người thường. Một thân độc dược đầy người của Thiếu chủ Dược Môn hoàn toàn có thể tiễn vong bất cứ kẻ nào.
Trước đây hắn cũng nếm không ít khổ dưới tay chính nữ nhân của mình rồi. Chỉ cầu mong cho đám người kia đừng quá ngu ngốc. Nếu không chết sớm quá chơi cũng không thú vị.
Hai người lên giường đi ngủ mặc kệ bên trong Hắc Sát sơn mạch đang đánh nhau tới gà bay chó sủa.
Một đám người không ngừng luồn lách trốn tránh. Vừa trốn vừa răng bẫy. Cảm giác như có chút đuối sức nhưng lại giống như đang kéo dài thời gian. Một đám hắc y nhân bịt mặt không ngừng đuổi theo. Đám người cũng ăn không ít khổ trong rừng rậm rồi.
Hai bên không ngừng người chạy kẻ đuổi. Gần như đã dạo hết một vòng ngoài của Hắc Sát sơn mạch rồi. Hai bên đều có người bị thương nhưng không quá nghiêm trọng. Người trốn cứ trốn, người tìm thì cứ tìm.
"Lão đại, lại để mất dấu rồi. Bọn người đó chỉ biết trốn chui khắp nơi. Các huynh đệ đã dần mất kiên nhẫn rồi. Ban đêm bọn chúng trốn rất kĩ, người của chúng ta rất khó lần theo dấu vết." Một người bịt mặt mặc đồ đen cúi đầu bẩm báo lại tình hình.
"Hừ. Một đám nhát gan sợ chết. Hộ Quốc Vương gia của Thiên Long quốc bất quá chỉ có vậy. Chỉ dám trốn như thỏ đế không dám ra mặt. Tiếp tục tìm cho ta. Nhất định phải để tên họ Long đó chôn thây ở trong này làm mồi cho dã thú. Thông báo về cho lão Lý cử thêm người tới đây. Bao vậy toàn bộ sơn mạch này." Giọng nói khản đặc vang lên. Một người thần bí không rõ mặt mũi dáng người có chút thô kệch trùm kín người trong lớp áo choàng đen lên tiếng. Nghe giọng nói không giống với người của Thiên Long quốc. Khẩu âm người này rất nặng và khó nghe. Lời nói ra đều toát ra sự thâm độc.
"Tuân lệnh." Mấy người mặc áo đen lần nữa lướt đi trong rừng rậm.
"Long Nhật Hàn, để xem các ngươi trốn được bao lâu. Không lấy được cái mạng của ngươi ta quyết không trở về Tây Vực. Quả nhiên là một lũ phiền phức." Nói xong người mặc áo choàng đen lần nữa biến mất trong rừng rậm tìm theo dấu vết đám người vừa chạy trốn.
Đám người bỏ trốn chính là thuộc hạ Long Nhật Hàn cử đến đây trước. Nhiệm vụ rất đơn giản, cố gắng kéo dài thời gian ở vòng ngoài càng lâu càng tốt. Cũng tiện đó thăm do lai lịch của đối phương. Một khi kẻ địch quá mạnh lập tức trốn sâu vào bên trong. Hắn đã thông báo cho Nam Cung gia có thể tiếp ứng bất cứ lúc nào.
Bọn họ đúng là rất nghe lời, chạy qua chạy lại bên ngoài. Mấy ngày đầu còn có chút khó khăn nhưng sau đó liền thuận đường hơn nhiều. Vẫn giữ được phạm vi vòng ngoài giữ chân đám sát thủ không mời mà đến kia. Một phần cũng là nhờ có hộ vệ của Nam Cung gia dẫn đường. Chơi cho đám người đuổi theo chạy vòng vòng mà không thu được kết quả gì. Nếu để đám sát thủ kia biết bản thân bị người khác gài bẫy cố ý đùa bỡn như những con khỉ chắc chắn sẽ tức chết.