Nhật Nguyệt Kết Duyên

Chương 156: Quen biết cũ




Sáng sớm hôm sau. Sau một đêm nhiệt tình như lửa đôi phu thê cũng rời khỏi giường.

Long Nhật Hàn vừa mới tỉnh lại sức khỏe cũng không được tốt lắm. Sắc mặt có chút nhợt nhạt nhưng tinh thần phấn chấn mười phần.

"Nương tử. Ngủ thêm một lát, tướng công mệt mỏi." Hắn ôm lấy nữ nhân trong ngực mà thâm thiết rụi đầu vào cổ nàng. Đường đường là Vương Gia của Thiên Long quốc dưới một người trên vạn người. Hiện tại giống như tiểu hài tử.

"Ừm. Chàng có thể ngủ thêm. Ta phải dậy sớm đi vấn an lão sư phụ. Nếu không hai người họ sẽ lại bắt nạt chàng nữa." Minh Nguyệt vỗ vỗ mu bàn tay nam nhân lên tiếng. Nàng nhận ra hai vị sư phụ mình không có ấn tượng tốt với Long Nhật Hàn. Đợi sau khi hắn khỏe lại kiểu hì cũng không tránh được bị chèn ép. Nhất là lão đầu tử họ Vương kia. Đặc biệt nhỏ mọn.

"Vậy ta hết mệt rồi. Đi cùng nàng vậy." Long Nhật Hàn lập tức ngồi dậy bước xuống giường bắt đầu thay y phục. Bộ dạng không có chút nào là mệt mỏi muốn ngủ thêm.

Minh Nguyệt nhìn hắn khỏe lại cuối cùng cũng nở nụ cười. Nhìn nam nhân vài ba động tác đã mặc xong y phục không khỏi buồn cười. Còn vội vàng hơn cả lần đầu tới gặp phụ mẫu nàng.

"Nào Nguyệt Nhi, tới đây tướng công giúp nàng thay y phục." Nam nhân cầm trên tay y phục của nữ nhân thấy nàng vẫn không chịu ra khỏi giường liền nói.

"Chàng giúp ta mang y phục? Thôi đừng đùa ta có thể tự làm." Minh Nguyệt không tin nói. Người từ nhỏ lớn lên trong lụa là gấm vóc như hắn sao có thể giúp người khác mang lên y phục được chứ. Nàng đúng là không tin.

Hai người ầm ĩ một hồi cuối cùng cũng ra khỏi phòng. Cuối cùng vẫn là Long Nhật Hàn cứng đầu nhất định phải mang y phục cho nàng. Minh Nguyệt chỉ có thể đồng ý để hắn làm cho mình. Tuy có chút vụng về nhưng vẫn coi như hoàn thành thuận lợi.

Hai người nắm tay đi tới chỗ Vương Hoàng cùng Lăng Huyền. Hai lão nhân này vẫn như thường lệ sáng sớm ngồi uống trà ở trong rừng trúc đánh cờ. Nói là thích không khí mát mẻ ở đó. Vài năm nay đều giữ thói quen đó. Vậy nên Minh Nguyệt không cần tìm đi thẳng tới sau rừng trúc liền thấy hai lão nhân đang ở đó đánh cờ.

"Sư phụ. Nguyệt Nhi tới thỉnh an hai lão nhân gia người đây." Minh Nguyệt nắm tay Long Nhật Hàn đi tới.



Một đôi bích nhân nắm tay nhau đi tới khiến cho cảnh vật xung quanh gần như ảm đạm nhường lại hào quang.

"Sớm như vậy. Không phải nên nghỉ ngơi thêm sao. Dù sao cũng cần tĩnh dưỡng nhiều một chút." Lăng Huyền hạ xuống một quân cờ rồi ngẩng đầu nhìn hai người đang đi tới nói.

"Câu nệ mấy cái tiểu tiết này làm gì. Ta và lão Lăng cũng không để ý. Quan trọng vẫn là cơ thể hai người các con." Sư phụ Vương Hoàng cũng thêm lời vào.

"Hiếm khi có cơ hội đông đủ như vây. Con muốn chính thức giới thiệu chàng với hai người." Minh Nguyệt nắm tay Long Nhật Hàn ngồi xuống ghế. Hai lão nhân liền đổi vị trí để hai bọn họ ngồi cạnh nhau.

"Được rồi. Cho dù tiểu tử này đã nói chúng ta biết trước rồi nhưng hai chúng ta vẫn chờ nha đầu con mở lời."

"Sư phụ. Giới thiệu với hai người, đây là phu quân của Nguyệt Nhi. Được phụ mẫu đồng ý. Cũng là người trong lòng con, Long Nhật Hàn. Hậu duệ Long Gia nhất tộc

Thiên Long quốc." Nàng biết hai sư phụ có lẽ đã biết rõ ràng nhưng vẫn nói. Là để cho nam nhân của nàng một danh phận rõ ràng trước trưởng bối, cũng là cho chàng danh chính ngôn thuận đi bên cạnh mình. Vậy nên lễ nghĩa càng không thể bỏ qua.

"Vãn bối Long Nhật Hàn xin ra mắt hai vị tiền bối." Long Nhật Hàn lập tức đứng dậy chắp tay cúi đầu hành lễ.

"Miễn lễ. Ngồi đi, không cần câu nệ tiểu tiết như vậy. Nếu hiểu tử ngươi đã là nam nhân của nha đầu nhà chúng ta vậy ta cũng nói thẳng. Nếu là kẻ khác dám làm tiểu đồ đệ của hai lão nhân này gặp nguy hiểm như vậy. Cho dù có là Thiên Vương lão tử thì ta cũng sẽ đánh cho một trận. Nhưng tiểu tử ngươi là ngoại lệ. Nề mặt tên họ Long kia chúng ta không so đo với ngươi. Thế nhưng nếu để ta phát hiện ngươi để nha đầu chịu khổ thì lão Long kia nhà ngươi cũng không có mặt mũi nữa đâu. Nghe rõ sao." Vương Hoàng đặt chén trà uống dở trên tay xuống nghiêm mặt nói một hơi dài. Câu nào câu đấy đều là dáng vẻ trưởng bối khoan dung độ lượng khác hẳn vẻ không đứng đắn thường ngày.

"Đa tạ hai vị không trách. Vãn bối chắc chắn nhớ kĩ." Long Nhật Hàn nghiêm túc gật đầu hứ hẹn. Cho dù lão Vương không nói hắn cũng sẽ không để nàng sau này phải chịu ủy khuất nữa.



"Mấy người có chuyện gì giấu con sao?" Minh Nguyệt ngồi bên cạnh có chút không hiểu. Từ khi nào mà hắn lại như có quen biết với hai sư phụ nàng. Có vẻ giao tình còn không đơn giản.

"Chuyện này ư. Kể ra cũng từ rất lâu trước đây rồi. Hai chúng ta, phụ thân hắn là Long Thiên, cùng với gia gia con là Phượng Thừa Long cũng coi như là tri kỉ. Từ khi quen biết tới nay cũng nửa đời người. Khi đó chúng ta chỉ là những thiếu niên nhiệt huyết coi trời bằng vung. Mấy huynh đệ cùng nhau xông pha đánh ra một mảnh thiên địa. Thế nhưng thế sự luôn vô thường. Long Thiên xưng đế sau này liền bệnh nặng qua đời. Chúng ta khi đó không trở về kịp chỉ bất lực để hắn ra đi. Sau đó cũng lui về ở ẩn. Gia gia con cũng lui về chủ trì đại cục Phượng gia. Chúng ta khi đó cũng đã qua cái tuổi nông nổi của tuổi trẻ. Ai cũng có trên vai mình gánh nặng.

Lão Lăng cũng không trở về gia tộc nữa mà ở lại núi Thất Phong cùng ta gây dựng Dược Môn." Lão Vương thở dài kể lại chuyện cụ. Trên gương mặt già nua không giấu được vẻ ưu thương.

"Không ngờ giữa mọi người lại có kì ngộ như vậy." Minh Nguyệt nghe qua cũng không khỏi cảm thán. Câu chuyện tuy không dài nhưng nội dung đều rõ ràng. Hóa ra những người thể hệ trước luôn có mối liên hệ với nhau thần kì như vậy. Cả gia gia nàng, phụ thân hắn, còn có sư phụ. Đều là chỗ quen biết cũ.

"Năm đó chúng ta mang một thân nhiệt huyết cống hiến cho thiên hạ. Cũng thật nhanh, mới đó đã mấy chục năm trôi qua. Mấy người chúng ta người còn, người mất. Cũng đã trải qua hơn nửa đời người lăn lộn rồi. Nuối tiếc duy nhất là không kịp quay về cứu lão đầu tử họ Long kia. Nếu không mấy huynh đệ chúng ta vẫn còn đông đủ." Sư phụ Lăng Huyền cũng thở dài cảm thán.

"Hai vị không cần tự trách. Phụ thân trên trời có linh thiêng cũng sẽ không trách hai người. Phim thân từng nói. Sống chết đầu thể thay đổi được. Người ở lại vẫn nên thoải mái vui vẻ mới đúng."

Long Nhật Hàn chậm rãi lên tiếng. Trong lời nói cũng không nghe ra cảm xúc gì quá lớn.

Phụ hoàng hắn khi còn sống đã nói. "Đời người không dài. Chỉ cần trân trọng trước mắt thôi là đủ. Sau khi chết đi rồi sẽ hóa về cát bụi. Nếu người ở lại đau khổ vậy người ra đi cũng sẽ day dứt." Hắn vẫn luôn ghi nhớ điều đó. Cố gắng trân trọng những gì trước mắt.

"Cũng không có gì. Lâu lâu nhớ lại cố nhân một chút. Nhìn thấy các ngươi có thể vui vẻ trưởng thành, có được thành tựu như ngày hôm nay mấy lão nhân chúng ta cũng mãn nguyện rồi. Long Thiên cũng sẽ cảm thấy hãnh diễn khi có những hài tử như các ngươi."

"Đừng nói tới mấy chuyện này nữa. Lão Lăng ngươi hôm nay trở nên đa cảm như vậy. Thật không có cốt khí, già như vậy rồi còn không đáng tin chút nào." Lão Vương lập tức quay trở về bộ dạng cà lơ phất phơ của mình như thường ngày.

Minh Nguyệt cũng nở nụ cười xóa đi không khí ưu phiền giữa mọi người bắt đầu nói chuyện. Một vài điều thú vị trong mấy năm nay ở ngoài. Cũng kể về duyên phận không ngờ giữa nàng và Long Nhật Hàn. Bầu không khí rất nhanh đã được xoa dịu thay vào đó là những tiếng cười vui vẻ.