Đêm hôm đó mấy người quyết định lập tức thực hiện chữa thương cho Minh Nguyệt.
Vết thương trên người hắn cũng không còn đáng ngại nữa nên bọn họ quyết định thực hiện càng sớm càng tốt. Nếu để càng lâu mức độ nguy hiểm sẽ càng cao.
Chuyện đó là điều mà mấy người không thể chấp nhận được.
"Tiểu tử. Ngươi đã chuẩn bị kĩ chưa?" Đứng trước giường của nàng Vương Hoàng chắp tay nhìn nam nhân ngồi bên cạnh giường. Sống hơn nửa đời người rồi. Sinh tử của người khác đều nhìn thấy, cũng đã tận mắt chứng kiến từng người ngã xuống. Thế nhưng đến khi nhìn đồ đệ nhà mình một tay nuôi lớn gặp nguy hiểm Vương Hoàng vẫn có chút không chịu được.
Lần này gần như là đánh cược tất cả. Nhìn nam nhân thâm tình trước mắt này một lão nhân như Vương Hoàng cũng có lòng tin chắc chắn sẽ cứu được nha đầu nhà mình.
"Tiền bối. Bất cứ lúc nào chỉ cần hai người nói một tiếng cho dù bỏ đi cái mạng này ta cũng nhất định phải cứu được nàng." Hắn bàn tay nắm lấy tay nàng mà kiên định lên tiếng.
Ngay khi biết bản thân có thể cứu nàng hắn đã muốn ngay lập tức cứu rồi. Thế nhưng hai vị sư phụ nàng không đồng ý nên mới kéo dài tới hiện tại.
"Lần này coi như hai lão nhân chúng ta nợ tiểu tử ngươi. Sau khi nha đầu tỉnh lại chúng ta từ từ nói chuyện. Chỉ cần việc trong khả năng. Chúng ta nhất định không từ chối." Lăng Huyền đứng bên cạnh nói.
Mặc kệ quan hệ của hai người có phải phu thê hay không. Hắn có thể cứu được đồ đệ của bọn họ vậy tức là có ơn. Sống tới tuổi của bọn họ rồi sợ nhất chính là nợ ân tình của người khác. Nếu có thể trả bọn họ quyết không từ chối.
"Cho dù không có hai người ta cũng nhất định tìm được cách cứu nàng." Hàm ý câu nói này của Long Nhật Hàn rất đơn giản. Ân tình này hắn không cần trả, cũng chẳng coi đó là ân tình.
Nàng gặp nguy hiểm hẳn buộc phải cứu. Cho dù có cứu được hay không vẫn sẽ làm hết khả năng. Cùng lắm thì cả hai cùng chết. Long Nhật Hàn hắn là hậu nhân
Long gia. Cả đời chỉ nhận định một người. Nếu không thể cùng nàng bạc đầu vậy thì cũng không thể để nàng có cơ hội bỏ lại hắn một mình.
Nam nhân Long gia bọn họ chính là một đời một kiếp. Quyết không chia lìa.
"Vậy được. Thời gian cũng sắp tới. Ngươi ôm nha đầu đi theo chúng ta." Nhìn thái độ kiên quyết của hắn Vương Hoàng hài lòng gật đầu.
Nha đầu nhà bọn họ quả nhiên không nhìn nhầm người. Nam nhân này, xứng đáng trao ra nửa đời còn lại.
"Mời tiền bối dẫn đường." Long Nhật Hàn nhẹ gật đầu rồi cẩn thận mang áo khoác bọc kín cơ thể nàng rồi ôm lên. Cả người Minh Nguyệt hiện tại không khác gì hình nộm mặc người xử lý. Nếu không còn chút hơi thở yếu ớt hắn cũng không dám khẳng định nàng vẫn còn ở đó.
Hai người Vương Hoàng cùng Lăng Huyền dần trước bước ra khỏi cửa. Long Nhật Hàn lập tức cẩn thận ôm nàng theo sau.
Ra khỏi cửa không lâu Tiểu Bạch cũng không biết từ lúc nào đã theo chân bọn họ rồi.
Mấy người vòng vèo một hồi lại quay lại hồ nước phía sau Thanh Trúc Viện. Nói đi cũng phải nói lại. Minh Nguyệt đúng là có duyên với nơi này. Hai lần tới đây đều để trị thương.
"Nhìn thấy không. Hồ nước này trước đó cũng một lần sử dụng để giải chú trên người nha đầu. Cũng là nơi năm vị sư thúc của ta ra đi. Lần này quay lại đây lại một lần nữa giúp nha đầu chữa thương. Lão tử thật muốn lấp luôn hồ nước này này để nha đầu không có cơ hội dùng tới nữa." Vương Hoàng đứng nhìn mặt nước vì gió mà lăn tăn không khỏi cảm thán. Lần nào tới đây cũng là đồ đệ của bọn họ nguy hiểm tính mạng. Nhiều lúc thật muốn hồ nước này không xuất hiện. Vậy có phải nha đầu sẽ không bị thương hay không.
"Trước đó nàng cũng bị thương phải tới đây?" Hắn nghi ngờ mình nghe nhầm nên hỏi lại.
"Đúng vậy. Không biết ngươi biết hay không, hơn một năm trước nha đầu này trúng phải Huyết Chú. Sau đó sư thúc giúp nha đầu phá chú tại nơi này. Cũng vì chuyện đó mà bọn họ đều ra đi. Đây vẫn là vết thương lòng rất lớn của nha đầu này. Đến bây giờ có lẽ nó vẫn còn ân hận. Thật đáng tiếc." Vương Hoàng nghĩ lại một loạt những chuyện đã trôi qua mà cảm thán. Thời gian cũng thật là nhanh. Mới đó mà đã hơn một năm trôi qua rồi. Mọi chuyện cứ ngỡ như mới hôm qua vậy.
"Huyết Chú? Vậy là đã phát chú rồi?" Hắn khó tin mà nhìn hai người. Trong giọng nói không giấu được run rẩy. Có trời mới biết hắn hiện tại lo lắng thế nào. Vậy chẳng phải thời gian đó nàng rất khổ sở hay sao? Vậy mà hắn lại đang ở nơi nào không có bên cạnh nàng. Hận, hiện tại trong lòng hắn chỉ còn niềm hối hận vô tận.
Ngực đau như muốn vỡ ra nhưng vẫn có gắng ổn định.
"Vậy là ngươi cũng biết chuyện? May mắn không nguy hiểm đến tính mạng. Sư thúc giúp nàng tạm thời phong ấn lại rồi. Chuyện này nói ra rất dài dòng. Thời gian sắp đến rồi chuẩn bị đi thôi. Có thời gian sau này chúng ta nói sau." Nhớ tới khoảng thời điểm đó mấy người bọn họ ai nấy đều ăn ngủ không ngon. Cuối cùng phải đổi năm mạng của sư thúc mới miễn cưỡng giữ lại cái mạng nhỏ này của nàng. Cái giá này quá đắt. Cho tới hiện tại đều không ai muốn nói tới chuyện này nữa.
Long Nhật Hàn còn muốn nói gì đó nữa nhưng thấy Vương lão nói vậy cũng im lặng. Mặc kệ chuyện gì đã sảy ra. Việc quan trọng hiện tại là cứu được nàng rồi mới nói tiếp. Một ngày liền nhìn nàng hôn mê như vậy hắn đã có chút không chịu nổi rồi. Chỉ muốn ngay lập tức nàng tỉnh lại rồi cẩn thận ôm vào lòng mà che chở.
Để nàng nấp dưới cánh chim của hắn không để phải chịu thêm một chút tổn thương nào nữa.
"Tiền bối. Ta phải làm thế nào?" Đến hiện tại Long Nhật Hàn mới bắt đầu cảm thấy căng thẳng. Cứu được nàng hay không đều do hắn.
Lỡ như thất bại hắn sẽ lập tức kết liễu đi theo nàng. Thế nhưng hắn luyến tiếc. Mạng sống của nàng quý giá như vậy. Hắn phải cố hết sức để giữ lại. Cho dù một mạng đổi một mạng. Thế nhưng hắn cũng luyến tiếc để lại nàng một mình. Khó khăn lắm bọn họ mới đi đến ngày hôm nay. Không thể dễ dàng như vậy mà từ bỏ được.
"Không vội. Lát nữa ngươi ôm nha đầu hai người trực tiếp đi xuống giữa hồ. Ở dưới đó có gì người xuống sẽ rõ. Phần còn lại giao cho chúng ta là được." Nhìn một chút ánh trăng trên đầu lão Vương lắc đầu ra hiệu chưa đến giờ.