"Nam nhân, chàng nói xem đây có phải là chàng đáng đời hay không?" Minh Nguyệt cẩn thận khâu lại vết thương mắt không chớp mà hỏi nam nhân nào đó.
"Phu nhân không đau lòng cho ta hay sao?" Nam nhân nghe nàng hỏi cũng không trực tiếp đáp lại mà bắt đầu vờ đáng thương.
"Không đau lòng ta liền để mặc chàng rồi. Cớ gì ngồi đây khâu khâu vá vá làm gì?" Đáp lại lời hắn mà tay nàng vẫn chăm chú hạ xuống từng mũi kim. May mắn nàng có mang theo chứ không với vết thương sâu như vậy sẽ mất máu mà ngất đi mất.
"Vẫn là phu nhân tốt... Á đau..."
"Yên lặng một chút. Sắp xong rồi, sẽ hơi đau nên chàng cố chịu. Không xử lý ổn sẽ nhiễm trùng." Vừa nói nàng vừa kết chỉ rồi mang một lọ thuốc bột màu trắng rắc lên miệng vết thương. Vết thương đang rỉ máu lập tức khô lại kết thành một lớp màng cứng bên ngoài vết thương. Theo đó là âm thanh xèo xèo và tiếng hít khí lạnh của nam nhân nào đó.
"Được rồi. Trở về ta sẽ kiểm tra lại cho chàng." Minh Nguyệt sau khi xử lý vết thương ổn thỏa thì cất dụng cụ đi rồi đứng lên liếc mắt nhìn nam nhân nào đó vẫn còn nhăn mặt ngồi dưới đất.
"Vậy nàng liền kéo ta đứng dậy. Ta đứng không được, rất đau đó." Nói rồi hắn như thật sự rất khó chịu mà ôm ngực nhăn mặt tỏ vẻ bản thân rất yếu.
Một bàn tay đưa ra trước mặt nam nhân. Mặc dù hiện tại trong lòng nàng có rất nhiều thứ muốn hỏi hắn nhưng cũng không thể nói luôn ở đây. Đêm khuya nhiệt độ ở ngoài rất không thích hợp. Với tình trạng cơ thể hắn như hiện tại tốt hơn hết nên trở về. Có chuyện gì tính sau cũng không muộn.
Long Nhật Hàn thuận thế nắm lấy bàn tay trước mặt rồi dùng sức đứng lên. Vết thương bị động tới làm hắn đau đến nhăn mặt.
Mặc kệ vết thương đau muốn chết đi sống lại vừa đứng dậy được hắn đã thuận thế kéo nàng vào lòng rồi lắc người dựa vào thân trúc sau lưng.
"Chàng làm cái gì vậy. Buông ra, chúng ta nên trở về. Ở ngoài lâu không tốt cho vết thương của chàng." Minh Nguyệt bất ngờ bị hắn kéo vào lòng cũng không dãy giụa chỉ ngước mắt lên nhìn hắn đầy khó hiểu. Nam nhân này lại bắt đầu kì quái, đã muộn vậy còn k chịu về ở lại đây ôm ấp gì nữa. Hắn không lo cho bản thân thì nàng cũng lo.
"Muốn ôm nàng một chút. Thật may là nàng chứ không phải nữ nhân khác. Nếu không ta cũng không biết tính chuyện này thế nào nữa." Hắn cúi đầu nhìn nữ nhân đang nằm gọn trong lòng mà cảm thấy may mắn. Những suy đoán trước đây đều không chắc chắn. Tới hôm nay gặp ở đây hắn mới thấy tảng đá đè nặng trong lòng mình được gỡ xuống. May mắn suy đoán của hắn là thật. Là nàng chứ không phải nữ nhân khác. Ít ra mọi thứ hắn làm đến hiện tại là đáng giá.
"Thật tốt. Là chàng chứ không phải nam nhân khác. Bằng không kẻ đó liền mất mạng. Phượng Minh Nguyệt này chỉ nhận định duy nhất một người là Long Nhật Hàn. Kẻ khác dám xuất hiện liền một kiếm đâm chết là xong." Minh Nguyệt choàng tay lên cô hắn mắt nhìn thẳng vào đối phương mà bá khí tuyên bố. Đây cũng là lần đầu tiên nàng trực tiếp nói ra những lời khiến hắn rung động như vậy.
"Đúng vậy. Thật tốt." Nói rồi hắn liền một tay đỡ lấy gáy nàng mà hôn xuống. Nụ hôn triền miên như bày tỏ tâm trạng trút bỏ đi được gánh nặng của hai người. Mấy năm nay bọn họ đều lo lắng không thôi. Không ngừng tìm kiếm tung tích đối phương mà không biết được người mình ngày đêm tìm kiếm lại ở ngay bên cạnh. Làm bỏ lỡ đi quãng thời gian không đáng.
"Nguyệt Nhi, nàng nói xem đây có phải là số mệnh an bài hay không. Mọi thứ diễn ra như thể đã được sắp đặt từ trước. Từ việc phụ mẫu hứa hôn cho tới Nhật Nguyệt kiếm. Mọi việc đều đã được an bài. Chỉ là chúng ta chậm chạp không nhận ra mà thôi." Long Nhật Hàn ôm nàng thật chặt trong vòng tay mà cảm thán.
Thế nhưng chờ một lúc lâu cũng không thấy người trong lòng đáp lại. Hoảng sợ lật người nàng lại thì thấy nàng đang dần dần rơi vào hôn mê. Hơi thở yếu ớt gương mặt tái nhợt không có chút huyết sắc.
Nãy giờ chỉ mãi cảm thán số mệnh mà hắn quên mất tình trạng cơ thể nàng ban đầu. Nhìn tình hình hiện tại có lẽ là di chứng của ban nãy nàng mất khống chế.
"Chu Tước. Ngựa." Cất tiếng gọi giữa màn đêm yên tĩnh. Bên trong rừng trúc rất nhanh đã truyền lại tiếng động. Là người của Dạ Ám lưu lại đây không xa.
"Chủ tử, ngựa tới. Chu Tước dẫn theo chiến mã của hắn cùng vài huynh đệ của Dạ Ám rất nhanh đã xuất hiện.
"Nguyệt Nhi nàng cố chịu một chút. Ta đưa nàng về." Nói rồi hắn bế nàng tung người nhảy lên ngựa mặc kệ vết thương nơi bả vai đang không ngừng kháng nghĩ hắn phải nhẹ nhàng.
"Chủ tử bị thương?" Chu Tước nhìn hành động của hắn lập tức nghi ngờ hỏi.
"Không có gì đáng lo. Quan trọng bây giờ là nàng. Không có nhiều thời gian như vậy. Về Dạ Ám." Nói rồi hắn cầm dây cương ngựa kéo chuẩn bị phóng đi.
Thế nhưng đã có một bàn tay kịp thời ngăn lại. Minh Nguyệt khó khăn nâng lên mí mắt nặng trĩu "Hàn, gọi Tiểu Bạch về núi Thất Phong. Sư phụ ta có cách." Vừa rứt lời cả người liền nặng nề rơi vào hôn mê.
Long Nhật Hàn thấy nàng đã mất ý thức càng gấp gáp. Đưa tầm mắt nhìn một vòng tìm kiếm bóng dáng nào đó. Ở sau phiến đá lớn thấy Tiểu Bạch đang giương ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía hắn. Như thể nắm được cọng rơm cứu mạng hắn liền hét lớn.
"Tiểu Bạch. Dẫn đường." Lười vừa rứt Tiểu Bạch như mũi tên lao đi. Đám người lập tức bám theo không rời.
Đến bên ngoài Mê Vụ Sâm Lâm cuối cùng bước chân của Tiểu Bạch cũng dừng lại. Nó đứng đó nhìn về hướng đỉnh núi ý bảo hắn có thể đi lên. Thế nhưng khi đám người Chu Tước muốn vào theo thì bị hàm răng nhanh nhọn của nó ngăn lại. Tiểu Bạch gầm gừ tỏ ý bọn họ không thể đi vào.
Như hiểu ý của nó hắn cũng phân phó đám người Chu Tước trở về trước không cần đi theo. Sau đó Tiểu Bạch liền chạy đi trước dẫn đường ngựa của hắn cũng lập tức bám theo.
"Chủ tử..." Chu Tước gọi với theo còn định nói gì đó thì đã bị hắn ngăn lại.
"Trở về cùng đám người Thanh Long quản lý tốt Dạ Ám đợi ta trở về. Không có gì phải lo lắng cho ta." Hai người một ngựa theo dấu Tiểu Bạch để lại biến mất trong
Mê Vụ Sâm Lâm.