"Nguyệt Nhi, đừng khóc. Ta làm đau nàng sao? Hay ta làm nàng sợ rồi." Nam nhân thấy tiểu nữ nhân trong lòng mãi không chịu phản ứng đành phải dùng tay đỡ hai má nàng ép nàng nhìn thẳng vào mình.
"Không có. Chỉ là không nghĩ chàng sẽ tới đây. Không kịp phản ứng." Nhìn nam nhân trước mặt cuối cùng Minh Nguyệt cũng chịu lên tiếng. Vừa rồi khi nhận ra hắn nàng không thể phản ứng được gì. Chỉ biết gục mặt vào lòng hắn mà khóc. Những giọt nước mắt của hạnh phúc, nàng chờ đợi bao lâu nay cuối cùng cũng gặp được.
"Thật may, ta cứ nghĩ mình làm nàng sợ hãi. Thật xin lỗi." Long Nhật Hàn sau khi nhận được đáp án vừa lòng liền an tâm. Trước khi tới đây hắn thực sự rất sợ nàng sẽ không nhận ra hắn. Sợ nàng vẫn còn sinh khí mà đẩy hắn ra. Thật may Nguyệt Nhi của hắn là người rộng lượng. Không chấp nhặt chuyện cũ.
"Sao chàng vào được đây? Còn chính xác mà tìm được biệt viện này?" Sơn trang Phong Nguyệt trước nay đều canh phòng rất nghiêm ngặt. Những thủ vệ bên ngoài đều là sư thúc Lãnh Hạo lựa chọn tỉ mỉ không thể sơ sẩy mà để người lẻn vào sơn trang không phát hiện ra.
Chỉ có hai khả năng có thể sảy ra. Một là nội ứng ngoại hợp coi như không thấy mà thả người đi vào. Điều này là không thể, thủ vệ sơn trang cực kì trung thành sẽ không có cơ hội để hắn mua chuộc. Nàng cũng chắc chắn trước nay Phong Nguyệt sơn trang cũng không có qua lại với Hàn vương phủ.
Vậy chỉ còn điều thứ hai, võ công của hắn đã cao tới mức mà lẻn vào đây không để lại dấu vết nên thủ vệ mới không thể phát hiện được.
"Nàng ngốc. Không cần suy nghĩ lung tung, đơn giản là nàng ở đây nên ta liền tìm được. Không phải nàng khinh thường bản lĩnh của trượng phu mình đó chứ?" Giống như thực sự sinh khí Long Nhật Hàn liền búng một cái lên trán nàng để cảnh cáo việc nàng nghi ngờ hắn.
"Đau." Giống như thực sự đau Minh Nguyệt còn xoa xoa trán.
Long Nhật Hàn thấy vậy liền hoảng hốt. Rõ ràng hắn không hề dùng lực sao nàng lại đau. Cẩn thận quan sát một chút, cũng không có đỏ lên. Kì quái?
"Chàng xuống núi khi nào? Sao không cho người báo trước. Lão Nam Cung chắc chắn biết cách liên hệ được với ta." Thu hết hành động của hắn vào trong mắt Minh Nguyệt nhận ra mình càng ngày càng lún sâu vào nam nhân trước mặt này.
"Đêm qua. Sau đó nghe sư phụ nói nàng từng tới tìm ta. Ta liền chạy thẳng tới đây." Long Nhật Hàn thành thật mà trả lời câu hỏi. Quả thật hắn xuống núi xong liền chạy thẳng tới chỗ này,
Trước đó còn dự tính trong vòng hai năm mới có thể luyện thành. Thế nhưng ngoài dự tính chỉ có hơn một năm hắn đã có thể xuống núi. Sau khi về sư phụ liền nói một năm trước nàng đã tới tìm hắn. Bán tín bán nghi nhưng khi sư phụ nói đêm đó nàng đã gặp hắn hắn liền tin. Chẳng trách đêm đó cảm giác lại khác biệt như vậy. Hóa ra nàng thực sự đã ở đó.
Không nhịn được liền lập tức chạy tới đây. Cũng không biết vì sao nhưng hắn có cảm giác nàng ở đây liền tìm đến. Trước đó đã cho người theo sát sơn trang Phong Nguyệt nên kết cấu bên trong hắn gần như thuộc lòng. Quen cửa quen nẻo thực sự thuận lợi mò được vào trong mà người cũng thực sự ở đây.
"Chàng gầy đi rồi. Có phải lão Nam Cung không cho chàng ăn ngon hay không?" Ngón tay mảnh khảnh tỉ mỉ lướt trên đường nét ngũ quan của nam nhân. Hơn một năm, hắn thực sự gầy đi rất nhiều. Làn da cũng đen hơn trước đây. Thật không hiểu hắn chỉ ở sau núi tu luyện, tại sao có thể thay đổi nhiều như vậy. Cắm còn lún phún mấy cọng râu. Cho thấy hắn thực sự vội vàng tới gặp nàng đến nhan sắc cũng không cần nhìn.
"Không phải, ta muốn sớm ngày bế quan kết thúc nên như vậy. Sư phụ rất tốt. Phải rồi tiểu nhân nhi. Nàng cũng gầy đi, chỗ này không còn bao nhiêu thịt nữa." Nói rồi hắn còn lấy ngón tay chọt chọt vào má nàng như thể chứng minh lời nói của mình.
"Ta không biết. Có thể là vì nhớ chàng nên mới như vậy." Bầu không khí lập tức rơi vào yên lặng một cách đột ngột. Đây là lần đầu tiên nàng trực tiếp bày tỏ tình cảm với hắn. Có một chút không quen, một chút mới lạ và còn có cả sự tự trách.
"Thật xin lỗi. Đã để nàng chờ lâu như vậy. Từ giờ chúng ta liền không rời xa nhau nữa. Được không?" Nhìn thẳng vào mắt nàng Long Nhật Hàn nghiêm túc hứa hẹn. Cũng thật sự tự trách một năm qua đã để nàng một mình. Hắn tuy vừa mới xuất sơn nhưng sư phụ đã kịp thời kể lại chuyện nàng lên núi tìm hắn vào năm trước. Cũng nói ra suy nghĩ về tình trạng cơ thể nàng. Có lẽ như sư phụ suy đoán. Cơ thể nàng hiện tại không khỏe nên mới gầy đi như vậy. Vừa rồi tuy chỉ mới giao thủ vài chiêu nhưng hắn vẫn tinh ý cảm nhận được tình trạng cơ thể nàng hoàn toàn kém xa trước đây. Chẳng lẽ là do Huyết Chú trong cơ thể nàng đã phát tác?
Càng nghĩ Long Nhật Hàn lại càng đau lòng không thôi. Không biết thời gian qua nàng đã gặp phải những chuyện gì. Mặc kệ ra sao từ giờ trở đi hắn đều sẽ bên cạnh bảo vệ nàng không để cho nàng gặp nguy hiểm.
"Được. Ta tha lỗi cho chàng, chàng hứa không được bỏ rơi ta một mình đâu đấy." Mặc kệ quá khứ trước đây có ra sao, tương lai có sảy ra chuyện gì. Nàng chỉ cần hiện tại có hắn là đủ rồi.
"Ta yêu nàng."
"Ta cũng yêu chàng."
Vậy là cả đêm đó hai người cứ ôm nhau như vậy mà tâm sự. Đêm khuya bên ngoài lạnh liền lên giường nằm. Thế nhưng cũng không sảy ra chuyện gì khác. Chỉ đơn thuần nàng nằm trong lòng hắn. Hai người kể lại cho nhau nghe những gì bản thân đã trải qua trong hơn một năm không có đối phương. Rất nhiều chuyện mà không thể một đêm có thể nói ra hết. Có lẽ phải dùng cả đời để kể.