Nhật Nguyệt Kết Duyên

Chương 123: Cố nhân




"Lão đầu?"

"Nha đầu?"

"Sao người/con lại ở đây?"

Hóa ra lại là người quen. Kể ra cũng thật trùng hợp, nàng có một người tỉ tỉ kết nghĩa là Nam Cung Trúc Thanh. Chẳng phải do một lần trùng hợp quen biết mà Minh Nguyệt liền bị cái đuôi mang tên Nam Cung Trúc Thanh bám riết không buông. Cuối cùng đành bó tay phải đồng ý kết nghĩa tỉ muội với nàng ta. Đó cũng là lý do vì sao Minh Nguyệt lại quen biết với Nam Cung Trúc Lâm. Hai phụ tử nhà bọn họ không khác gì nhau, một khi đã bám người thì chính là bỏ cũng không ra.

Có một thời gian nàng du ngoạn bên ngoài, trong thời gian đó phần lớn chính là ở cùng phụ tử Nam Cung gia này. Thế nhưng bọn họ không ai nói với ai về thân phận của mình cho đối phương biết. Khi quen biết nàng chỉ nói với bọn họ tên mình chứ không hề nói bản thân họ Phượng.

Người họ Nam Cung tuy không nhiêu nhưng sẽ chẳng ai nghĩ tới đó là gia tộc Nam Cung lừng lẫy một thời trước đây. Hơn nữa hai phụ tử nhà Nam Cung cũng không nói rõ ràng chuyện này. Vì lý đó bây giờ mới sảy ra tình huống dở khóc dở cười như vậy đây. Minh Nguyệt thế mà đánh vào tận cửa nhà lão Nam Cung, còn đánh đánh giết giết một đám người lăn lóc dưới đất. Tình huống này cũng có vài phần quỷ dị rồi đi.

"Mấy người các ngươi tránh ra, tránh ra mau. Cẩn thận làm bị thương tiểu nha đầu nhà ta." Sau khi xác nhận đúng là Minh Nguyệt lão đầu họ Nam Cung lập tức phùng mang trợn mắt nhìn đám hộ vệ mà lớn tiếng. Tiểu nha đầu Minh Nguyệt nhỏ nhẹ mỏng manh như vậy, lỡ như mấy tên thô lỗ này không cẩn thận làm nàng bị thương vậy ông chẳng phải sẽ đau lòng chết hay sao. Ngoài nữ nhi Trúc Thanh ra thì Minh Nguyệt không khác gì nữ nhi của ông. Tỉ muội kết nghĩa của nữ nhi nhà mình vậy cũng có thể coi là như nhi còn gì.

"Tuân lệnh lão gia." Bây giờ làm hộ vệ cũng không dễ dàng. Nữ nhân bưu hãn này nhìn thì yếu đuối nhưng lại không thể coi thường. Nhìn bọn họ là biết, nhiều người đã bị đánh cho bầm dập mặt mũi y phục tả tơi. Thế nhưng lão gia chủ lại không nhìn thấy, chỉ chăm chăm nhìn vào nữ nhi nhà ngươi ta. Thân làm hộ vệ bọn họ chính là oan không có chỗ nói ra. Nào đã có cơ hội làm nàng bị thương có chứ.Không thể kháng lệnh lão gia. Mấy người bọn họ chỉ còn cách tra kiếm lại vỏ rồi thành thật đứng một bên.

"Nha đầu vô lương tâm. Sao con lại ở đây, tìm đường lên đây bằng cách nào, có bị thương ở đâu hay không." Vội vàng đẩy hộ vệ ra đi tới trước mặt Minh Nguyệt. Nam Cung lão gia còn rất nghiêm túc xoay nàng vài vòng xem xét người có bị thương hay không.

"Con không sao. Đúng rồi lão đầu tử sao người lại ở đây, Thanh Thanh đầu rồi sao không thấy nàng?" Nhìn thấy người quen trước mặt Minh Nguyệt cuối cùng cũng chịu tháo xuống lớp mặt lạnh nói chuyện giống bình thường.

"Con tốt nhất không nói đến nha đầu kia. Chẳng phải từ lần đó đã chốn biệt tích đi theo tên nam nhân nào đó không chịu trở về. Bỏ lão già này ở nhà một mình buồn chét rồi. May có sư huynh của nó chịu về nếu không thân già này chính là bị mấy người trẻ tuổi các người bỏ lại một mình rồi." Bỏ đi nét mặt tiên phong đạo cốt hàng ngày. Nam Cung Trúc Lâm bây giờ không phải gia chủ Nam Cung gia người người e ngại mà chỉ đơn thuần là một vị trưởng bối nét mặt hài hòa đang không ngừng tố cáo nữ nhi nhà mình ham chơi không chịu về nhà.

Thủ vệ xung quanh nhìn vậy mà không tin vào mắt mình. Thật không rõ nữ nhân trước mặt là thần thánh phương nào có thể khiến gia chủ ngày thường luôn tỏ ra trầm ổn của bậc cao nhân lại trở nên niềm nở như vậy. Còn không ngừng mà nói xấu tiểu thư nhà bọn họ nữa. Nhìn tình hình hiện tại mấy người sâu sắc mà rút ra kết luận. Không thể tùy tiện đắc tội với nữ nhân này. Rất đáng sợ, lão gia chính là kim bài miễn tử của nàng ta, sao bọn họ còn dám động nữa chứ.

"Quả nhiên tỉ ấy vẫn ham chơi như vậy. Đúng rồi lão đầu tử, Long Nhật Hàn đang ở chỗ người đúng không?" Vừa rồi mấy tên kia nói hắn sắp cưới đại tiểu thư gì đó. Hiện tại nàng đã biết người bọn họ nói lại là Thanh Thanh, vậy liền không cần nổi giận hắn sẽ cưới tỉ ấy. Cơn tức giận sau khi biết rõ mọi chuyện tự nhiên sẽ biến mất thôi.

"Tiểu tử đó đúng là đang ở chỗ ta...Hả? Sao con biết tiểu tử đó?" Theo phản xạ mà lão Nam Cung liền trả lời Minh Nguyệt. Nhưng rồi lại nhận ra có chỗ không đúng lập tức hỏi lại. Không lẽ mấy người trẻ tuổi này lại biết nhau?

"Quen biết, không những quen biết bình thường mà là rất quen biết. Đúng rồi lão đầu tử, chẳng lẽ người không định mời con vào trong ngồi hay sao?"

Nhìn lão đầu tử lâu ngày không gặp nàng chính là muốn trêu ghẹo một chút. Ai bảo thân phận tốt như vậy lại giấu nàng, còn trốn đến tận nơi này. Chẳng trách trước kia nàng từng cho người thăm dò thử vì thấy thận phận bọn họ không bình thường nhưng không thể tra ra được gì.

"Lỗi của ta, lỗi của ta. Nào đi vào đây, ta chính thức giới thiệu cho con biết. Không lại mất công nha đầu con nói ta giấu diếm nhiều chuyện." Nói rồi ông liền kéo tay Minh Nguyệt định rời đi.

Thế nhưng chưa kịp nhấc lên bước chân đã bị Tiểu Bạch bên cạnh nhìn đến nổi da gà. Ánh mắt hằm hằm của Tiểu Bạch nhìn không chớp mắt vào cánh tay đang kéo tay chủ nhân nhà mình. Lão già này một bó tuổi rồi còn không biết ngượng ngùng mà lôi lôi kéo kéo tay của một nữ tử. Nếu để tên mặt lạnh kia biết chẳng phải sẽ to chuyện sao. Mặt dù không ưa gì hắn nhưng Tiểu Bạch vẫn cùng một chiến tuyến với Long Nhật Hàn phải canh chừng chủ tử cẩn thận không được cho nam tử khác lại gần. Kể cả là lão nhân một bó tuổi cũng không được.

"Lão đầu người buông tay con ra trước. Nếu người còn lôi kéo nữa thì Tiểu Bạch sẽ nổi giận đó." Đúng là ở với nhau lâu sẽ hiểu ý nhau. Nhìn ánh mắt Tiểu Bạch là Minh Nguyệt nhận ra nó đang nổi giận vì lão đầu lôi kéo tay nàng.

"Hừ nhóc con nếu dám nổi giận lão phu liền một chưởng chụp chết nó." Miệng thì nói vậy nhưng tay vẫn thành thật mà buôn ra. Tuy ông không sợ con Bạch Hổ này nhưng đang yên lành đi đánh nhau với một con thú thật là hạ thấp uy nghiêm.

"Đi vào trong. Ta vừa đi vừa nói chuyện." Nói rồi lão gia chủ Nam Cung liền phất tay áo dẫn trước bước đi.