Cứ vậy cả đám người trong khách điếm ngồi tới tận lúc sáng. Sảy ra chuyện như vừa rồi còn ai có tâm tình mà đi ngủ nữa.
Trời vừa tảng sáng Ám được cử đi điều tra tin tức của đám người kia đã trở lại.
"Két..." Thanh âm cửa lớn được đẩy ra. Ám trùm trong bộ hắc y đội mũ đi vào.
Đám người nghe tiếng động lập tức nhìn lại. Nhìn thầy người tới là một kẻ thần bí không rõ mặt mũi lập tứ bày ra tư thế đề phòng. Không biết người tới có ý gì hay không.
"Các vị không cần khẩn trương. Hắn là người của ta." Nhìn bọn họ căng thẳng như vậy Minh Nguyệt không khỏi mỉm cười giải thích. Tên Ám này cũng thật biết dọa người. Mang cái bộ dạng hung thần ác sát kia vào cho ai xem chứ. Không phải là dọa sợ bọn họ rồi sao.
Nghe nói là người của nàng đám người mới có thể buông xuống cảnh giác. Nữ nhân này chính là sâu không lường được. Nhìn người vừa vào đầy nguy hiểm như vậy thế mà lại là người của nàng.
"Chủ tử. Đã điều tra ra. Người đó tên Tề Mã, là cữu cữu của tri phủ. Từ nhỏ đã là một tên lưu manh chuyên bắt nạt kẻ yếu. Thế nhưng có tỉ tỉ nhan sắc hơn người được tri phủ nhìn trúng cưới về làm tri phủ phu nhân. Cậy có người trống lưng nên ngày càng lộng hành. Là ác bá cả vùng này không ai muốn nhắc tới. Tri phủ tên Ngô Khương vừa nhận chức được một năm gần đây. Tham quan ô lại thường xuyên qua lại với thổ phỉ. Buôn bán muối lậu việc gì cũng có một tay hắn nhúng vào. Thế nhưng phía trên có người che chắn nên triều đình không hề hay biết."1
Ám không hề che dấu, trước mặt tất cả mọi người ở đây mà nói ra từng tin tức một. Tin sau so với tin trước càng trấn động hơn.
Qua lại với thổ phỉ, ức hiếp bá tánh đã là tội sống khó tha. Vậy mà tên tri phủ tên Ngô Khương này còn dám buôn bán muối lậu. Chiếu theo luật Thiên Long thì đây chính là tội chu di tam tộc.
Đám người ngồi đó nghe rõ từng lời Ám nói ra không khỏi giật mình. Không ngờ chuyện này lại có liên quan nhiều như vậy. Nữ nhân này phải có bản lĩnh lớn tới đâu mới có thể trong vòng vài canh giờ đã cho người điều tra được nhiều tin tức như vậy. Đến cả việc buôn lậu muối cũng bị người của nàng tìm ra. Quả là đáng sợ. Ai nấy đều nhìn về phía nàng với ánh mắt khó tin. Quả thật không thể nhìn vào tuổi tác mà đánh giá bản lĩnh của người đó tới đâu.
"Thổ phỉ, buôn lậu. Thú vị lắm, ta thật muốn gặp vị Ngô tri phủ này xem là cao nhân phương nào." Nghe những tin tức mà Ám báo lại Minh Nguyệt không khỏi suy tư. Chỉ thấy nàng dùng ngón tay gõ lên mặt bàn từng nhịp đều đặn. Không ai biết trong đầu nàng đang suy nghĩ gì.
Cấu kết thổ phỉ thì thôi đi. Nàng có thể nhắm một mắt mở một mắt giải quyết đơn giản. Thế nhưng buôn muối lậu thì không hề đơn giản chút nào. Ở thời đại này muối được mệnh danh là vàng trắng. Đặc biệt quý hiếm và quan trọng. Chỉ có triều đình có thể độc quyền về muối, những thương nhân bình thường đều là người của triều đình. Nay mọc thêm một tên tri phủ buôn muối lậu. Chuyện này không thể coi nhẹ được.
"Đúng rồi chủ tử. Người của chúng ta còn tra được một vài tin tức quan trọng khác nữa. Vẫn chưa xác định được chính xác nên đang tiếp tục tra."
"Nói ta nghe thử."
Ám lập tức tiến lên áp sát vào bên tai nàng thì thầm: "Hình như tên này là người của Vũ Vương."
Đám người nhìn hai người thì thầm to nhỏ cũng không khỏi tò mò. Thật muốn biết bọn họ đang nói gì. Nữ nhân này từ khi bước vào đây đưa bọn họ đi hết từ bất ngờ này tới bất ngờ khác. Thật muốn hỏi chút thân phận của người này là gì.
"Người của tên kia. Chuyện này ngày càng thú vị, không ngờ ta đi một chuyến lại gặp được chuyện này. "Hừ, Nếu thật sự sau tên họ Ngô này là vị Vũ vương gia quyền cao chức trọng kia thì sự việc càng không đơn giản. Ngay từ lần đát tiên gặp hắn ta nàng đã thấy không vừa mắt. Ấn tượng đặc biệt không tốt. Lại cộng thêm nữ nhi tốt của hắn ta là Lý Thư Dao nữa. Ấn tượng của nàng về phụ tử nhà bọn họ chính là xấu tới cực điểm.
Suy nghĩ một lát Minh Nguyệt đã có kế hoạch tiếp theo. Liền phân phó đám người Ảnh, Mị ở phía sau: "Chuẩn bị đi, trời sáng chúng ta lên đường đi phủ nha."
"Tuân lệnh."
"Cô nương. Như vậy không phải quá nguy hiểm sao. Chẳng khác nào dê vào miệng cọp. Cô nương nên suy nghĩ lại." Đám người thấy nàng muốn đi phủ nha không khỏi lo lắng thay. Nữ nhân này đầu bị xe kẹp hay sao vậy. Vừa giết người nha người ta thì thôi đi. Bây giờ còn không trốn mau lại còn muốn tìm tới tận cửa?
"Đa tạ các vị. Ta tự có chủ ý, ai là dê ai là cọp phải đợi tới cuối cùng mới biết." Nói rồi nàng bình tĩnh nhấp một ngụm trà.
Cả đám người ngồi đó bất giác mà lạnh sống lưng. Khí tràng trên người nữ tử này thật mạnh mẽ. Vừa rồi là nàng cố ý thu liễm. Bây giờ bọn họ mới chân chính cảm nhận được được sự cường thế của nàng. Chỉ dựa vào khí tức trên người nàng phát ra e rằng ở đây không ai là đối thủ của nàng. Có lẽ tất cả bọn họ hợp lực cũng đáng không lại người của nàng.
Thế nhưng mọi người ở đây đều không biết. Ngồi ở trong góc có một kẻ từ đầu tới cuối đều chú ý nhất cử nhất động của tất cả bọn họ. Bao gồm cả đám người Minh Nguyệt.