Đi suốt một canh giờ cuối cùng cũng trở về đến Thanh Trúc viện của nàng. Sư phụ Vương Hoàng lập tức cho người chuẩn bị nước thuốc để cho Minh Nguyệt ngâm cơ thể. Hơn một ngày một đêm nàng quỳ như vậy cơ thể gần như đã không chịu nổi cộng thêm cơ thể đang bị thương chỉ sợ đã tích tụ trong người không ít hàn khí.
"Nào nha đầu tới đâu ngồi xuống để ta xem vết thương cho con. Thật là chỉ có một ngày sao lại làm cho cơ thể ra nông nỗi này chứ." Vừa sắp xế mấy lọ thuốc trong hòm ra ngoài Vương Hoàng cũng không quên lải nhải bên tai nàng.
"Con không sao. Mọi người trở về đi, con có thể tự xử lý được"
"Còn cứng đầu. Con thành thật ngồi yên đó cho ta đừng có hồ nháo. Tự xem lại cơ thể mình xem còn chỗ nào lành lặn không mà muốn tự xử lý. Quả nhiên cái tính khí cố chấp đó của gia gia con truyền lại vẫn không thay đổi chút nào."
Không biết kiếp trước Vương Hoàng ông đã mắc phải nợ gì mà tới kiếp này gặp hai tổ tôn nhà họ Phượng đều cứng đầu cố chấp như nhau.
Minh Nguyệt nghe sư phụ trách móc như vậy cuối cùng cũng chịu yên lặng để cho Vương Hoàng giúp mình xử lý vết thương. Quả thật trên người nàng hiện tại không còn mấy chỗ lành lặn. Nếu không phải ý trí kiên cường có thể nàng đã bất tỉnh lâu rồi.
Hai cánh tay trước đó đã được xử lý rồi chỉ cần rửa sạch lại bằng thuốc và băng bó cẩn thận là tốt rồi. Hiện tại xử lý vết thương ở chân mới là quan trọng. Do để lâu không xử lý nên toàn bộ cẳng chân gần như có dấu hiệu bị viêm. Đầu gối do quỳ quá lâu cũng đầy những vùng xanh tím.
Nhìn thấy tình trạng vết thương như vậy Vương Hoàng không khỏi trợn tròn mắt lên quát nàng.
"Đấy, mau nhìn đi. Chuyện tốt nha đầu con làm đó. Vết thương này nếu không chữa trị kịp thời đôi chân này coi như tàn phế luôn. Hừ"
"Thôi được rồi lão Vương. Ngươi mau giúp nha đầu chữa trị đi. Đừng tức giận"
Sư phụ Lăng Huyền đứng bên nhìn thấy vết thương nghiêm trọng vậy cũng không khỏi nhíu mày lo lắng. Thật không ngờ đã bị thương nặng như vậy rồi mà nha đầu này vẫn kiên cường trụ tới hiện tại.
Tức giận như vậy nhưng Vương Hoàng vẫn cẩn thận từng chút dùng rượu thuốc tẩm bông lau sạch sẽ vết thương. Nhìn những vết thương này mà lòng ông như có con dao cùn cứa qua từng nhát một.
Nhìn qua miệng vết thương người am hiểu y thuật như Vương Hoàng cũng không phân biệt được do vật gì gây nên. Kích cỡ vết thương đều không đồng nhất. Độ nông sâu cũng khác nhau. Không hiểu tại sao chỉ trong một đêm mà tiểu đồ đệ này lại có thể hành hạ bản thân mình ra nông nỗi này nữa.
May mắn gân cốt không tổn thương, chỉ có vết thương người da. Tuy đã có dấu hiệu bị viêm rất nguy hiểm nhưng vẫn dễ chữa trị hơn tổn thương gân cốt.
"Hừ. Nha đầu con coi như còn có lương tâm. Vẫn biết không thể tổn thương gân cốt. Nếu không đôi chân này coi như phế đi thật rồi."
Vừa cẩn thận xử lý vết thương Vương Hoàng cũng không quên dạy dỗ lại đồ đệ nhà mình. Hình như mấy năm qua bọn họ để nàng vô pháp vô thiên quen rồi. Bây giờ đến cả bản thân mình cũng không quan tâm nữa.
Sau khi xử lý sạch sẽ hết máu bầm và những chỗ đã bị viêm cẩn thận sư phụ nàng liền cẩn thận bôi thuốc lên và băng bó lại. Trong suốt quá trình không hề sử dụng biện pháp giảm đau. Vì phải ép máu bầm ra ngoài nên không thể dùng thuốc hay ngân châm.Tuy nhiên trong cả quá trình ấy Minh Nguyệt không hề nhíu mày lấy một cái. Như thể đó không phải là cơ thể của nàng vậy.
"Xong rồi. Phải giữ gìn ra sao chắc không cần ta phải nói nữa. Hạn chế đi lại để vết thương nhanh lành hơn. Ta đã cho người chuẩn bị nước thuốc rồi con tự liệu mà làm. Còn nữa ta biết trên người con còn vết thương nhưng ta không tiện xử lý. Nếu con cần thì gọi nữ dược đồng bên ngoài vào trợ giúp. Con không điều dưỡng cơ thể khỏe lại đừng hòng ta cho con xuống núi."
Đe dọa. Trắng trợn đe dọa nàng. Chắc chắn sư phụ biết nàng nóng lòng xuống núi nên mới lấy chuyện này r ép nàng nghiêm túc dưỡng thương.
"Được. Con nghe lời người. Mọi người có thể trở về rồi. Con muốn nghỉ ngơi"
Từ khi trở về tới giờ đây là câu nói dài nhất mà nàng nói ra. Nhìn thấy thái độ của Minh Nguyệt đã tốt hơn nhiều hai vị sư phụ cũng không làm phiền nàng nữa mà rời đi.
"Thiếu chủ. Nước tắm của người đã được chuẩn bị xong. Người có cần giúp gì không?"
Hai sư phụ đi không lâu thì có dược đồng mang nước tới căn phòng bên cạnh. Bên trong đã đặt sẵn thùng gỗ đựng nước. Quả nhiên đúng như sư phụ nói lần này là nữ dược đồng.
"Không cần. Ta tự làm được." Tuy cả người bị thương nhưng Minh Nguyệt vẫn không có thói quen để người khác hầu hạ mình tắm rửa.
"Vậy được. Tiểu nhân đợi ở bên ngoài. Nếu có gì căn dặn thiếu chủ cứ nói."
Sau khi lớp y phục bên ngoài được cởi xuống lộ ra bên trong là trung y có một vài chỗ nhiễm huyết. Trên cơ thể nàng gần như không chỗ nào lành lặn.
Tự nhìn từng vết thương lớn nhỏ trên cơ thể mình nàng không khỏi thở dài. Trong lúc nhất thời khiến cơ thể này ra nông nỗi này. Muốn xuống núi e rằng phải chờ tới khi bình phục sư phụ mới để nàng rời đi.