Phòng học của An Ninh nằm ở lầu một.
Vừa bước ra cửa, nàng còn đang nghi hoặc không biết người tìm mình ở đâu thì nghe được dưới cầu thang có tiếng ai đó gọi mình.
"Nhỏ...!Lộ An Ninh, ở đây!", Giang Đào suýt chút nữa mồm miệng bật thốt lên gọi nhỏ câm, may mà nhanh chóng phanh miệng lại, mau mau sửa gọi tên nàng
Âm thanh có chút quen thuộc, An Ninh theo thanh âm nhìn sang, sắc mặt trắng bệch, xoay người rời đi.
Giang Đào vội vàng vài bước xông lại kéo nàng, thấy nàng toàn thân run rẩy, cậu ta vội vàng bỏ tay xuống, không biết để tay chân vào đâu, trong lòng hoảng sợ.
An Ninh mím chặt môi, vẻ mặt trắng bệch như mất máu, đôi mắt to hoảng hốt nhìn cậu ta nhưng cũng không dám chạy nữa.
Như con thỏ sợ hãi không dám động đậy.
Giang Đào nhìn nàng như vậy trong lòng như có một cái lông vũ gãi qua, ngất ngất ngây ngây rốt cuộc nhớ tới mình đến vì cái gì, lắp bắp nói: "Nhỏ...!Lộ An Ninh, tôi...!tôi một mình tới đây.
Cậu đừng sợ, tôi không bắt nạt cậu".
Đôi mắt to trong veo kinh hoảng mang theo nghi ngờ.
"Thực xin lỗi...!Lần trước là tôi đùa giỡn với cậu, tôi không có ác ý", Giang Đào cúi đầu nói.
Mặc dù lần trước cậu ta bỏ chạy nhưng trong đầu luôn nhớ đến gương mặt bất lực khóc lóc của An Ninh, trong lòng cậu ta khó chịu với hối hận vô cùng nhưng cậu ta không dám đi tìm An Ninh nữa vì sợ điều đó sẽ càng làm nàng sợ hãi.
Qua hai tuần lễ, cậu càng ngày càng trở nên nôn nóng hơn mới lén lút chạy tới xin lỗi nàng.
Cậu ta biết An Ninh không thể nói chuyện, cậu không dám ngẩng đầu nhìn mặt nàng, sợ nhìn thấy vẻ mặt căm ghét của nàng.
Cậu một mạch đem lời trong lòng nói ra hết: "Tôi...!tôi là Giang Đào, cậu đã từng nghe qua tên của tôi chứ? Chưa từng nghe cũng không sao, lần trước người kéo cậu là Lâm Phong, tôi đã đánh nó một trận rồi, cũng tuyệt giao với nó.
Lần này tới tìm cậu là muốn xin lỗi cậu..."
Âm thanh thấp xuống: "Kỳ thực, tôi đã thích cậu ba năm nay...!Sắp thi cấp ba rồi, kết quả học tập của tôi kém như vậy nhất định sẽ không thể cùng cậu thi vào cùng một trường cấp ba.
Tôi có chút không cam lòng nên mới để họ bắt nạt cậu, làm cậu khóc, thật sự xin lỗi!"
Nói xong lời cuối cùng, cậu cúi người về phía cô và cúi đầu xuống.
Sau khi nói ra những gì trong lòng, Giang Đào cảm thấy không còn gì để tiếc, tâm tình cũng nhẹ nhàng hơn.
dù sao nói xong cũng không có gì thay đổi được, nếu có thể để An Ninh nhớ kỹ tới chính mình thì tốt rồi.
Cậu ta cẩn thận từng li từng tí một ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô gái trước mặt mặc đồng phục rộng lớn cũng không che giấu được vẻ xinh đẹp đang yên lặng nhìn cậu, đôi mắt to sáng ngời kia đã không có nét hoảng sợ như ban đầu mà trở nên êm đềm như một hồ nước phản chiếu bầu trời xanh thẫm bên trong, đẹp đến như một giấc mộng.
Nàng từ trong túi lấy ra một cuốn sổ nhỏ, lấy bút viết vài chữ rồi đưa đến trước mắt cậu.
[Mình muốn thi vào trường Nhất Trung, cậu có muốn thử một chút thi vào cùng một trường với mình không?]
Nhất Trung là trường cấp ba khó thi vào nhất thành phố này, điểm đầu vào cao như trên trời.
Năm nào học sinh và phụ huynh cũng chen chúc nhau để vào được Nhất Trung.
Giang Đào ba năm ở trường cấp hai thời gian đến lớp học có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Trốn học đánh nhau cái gì cũng làm, kết quả học tập vĩnh viễn đội sổ, có lúc ngay cả đi thi cậu cũng không đi, có đi thi thì cũng nộp giấy trắng, chẳng phải cũng bị không điểm à?
Nhưng những điều này cũng không tính là cái gì! Đứng trước cuốn sổ nhỏ do nữ thần đưa tới, Giang Đào cảm giác cả người mình tràn đầy sức mạnh! Nhất Trung tính là gì, căn bản không đáng nói tới! Nữ thần nói để cậu cùng nàng thi chung một trường cấp ba, úi dòi oi!!! Hi hi hi!!! Lòng dập dìu như sóng cuốn, Giang Đào cầm lấy cuốn sổ nhỏ.
Vốn là một chàng trai cao lớn lại nỗ lực hết sức để làm dịu giọng nói thô ráp của mình, khuôn mặt đỏ lên, gật đầu nói: "Lộ..
Lộ An Ninh, tờ giấy này, có thể xé cho tôi không?"
Nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của An Ninh, mặt cậu ta càng đỏ hơn, "Tôi...!tôi lấy nó dán...!dán trên bàn, nhìn thấy nó thì tôi sẽ có động lực học tập!"
Nam sinh vốn có vẻ ngoài hung hăng lại đang vụng về biểu đạt thiện ý, An Ninh mặc dù không hiểu được sự yêu thích của cậu ta nhưng nàng có thể cảm giác được cậu ta đang cố gắng thể hiện mặt tốt, nàng khẽ cong mắt gật đầu.
Giang Đào đặc biệt cẩn thận xé tờ giấy, chỉ lo tờ giấy nhỏ sẽ bị vò nát trên ngón tay to lớn của mình.
Cậu ta cầm tờ giấy nhỏ không lớn bằng lòng bàn tay mình, kìm nén sự kích động, nói với An Ninh: "Vậy...!tôi đi nhé?"
Thấy An Ninh gật gật đầu, cậu mới cùng tay cùng chân quẹo vào cầu thang, bước hai ba bước, tươi cười rời đi.
Nhìn bóng lưng cậu ta biến mất, An Ninh xoay người đi trở lại phòng học, vừa quay đầu lại, Lưu Viện Viện từ phía sau chạy tới, ôm cánh tay nàng, lo lắng hỏi: "Giang Đào nói cái gì vậy? Cậu ta không bắt nạt cậu chứ?"
An Ninh chân trước đi, Lưu Viện Viện chân sau đến, cô có chút xấu hổ không dám đi tới, trốn trong góc cùng Hà Thông nhìn trộm, nếu như Giang Đào động tay động chân thì cô lập tức lớn tiếng gọi người trong lớp ra, lớp học có nhiều người như vậy, còn sợ đánh không lại một Giang Đào sao!!
An Ninh suy nghĩ một lúc, viết vào sổ tay: [Cậu ấy nói cậu ấy thích mình]
Lưu Viện Viện liếc mắt nhìn, con mắt trừng to hơn chuông đồng, hoài nghi hỏi: "An Ninh, cậu không có bị cậu ta lừa đó chứ?"
An Ninh lắc đầu, nàng có thể thấy rằng Giang Đào đang nói sự thật.
Nàng có một tâm hồn tinh tế, cảm giác đối với thiện ý của người khác thì càng nhạy cảm hơn, Giang Đào thật sự thích nàng.
"Hôm nay trời đổ mưa màu đỏ sao?", Lưu Viện Viện còn đang kinh ngạc, Hà Thông một bên nghe xong hai người nói chuyện, dáng vẻ đăm chiêu.
"Thật ra...!Giang Đào thích An Ninh, chuyện này đã được lan truyền từ lâu trong đám con trai bọn mình", cậu ta đột nhiên nói.
"Wow, xảy ra chuyện gì, xảy ra chuyện gì?", Lưu Viện Viện tràn đầy tiếu ý, An Ninh tò mò nhìn cậu ta.
Hà Thông suy nghĩ một chút nói: "Cậu xem An Ninh lớn lên xinh đẹp như vậy, khẳng định rất nhiều người thích cậu ấy.
Nhưng mà suốt ba năm cấp ba, rất ít người tỏ tình với cậu ấy đúng không?"
Lưu Viện Viện nghĩ nghĩ: "Đúng vậy!"
"Mình nghe nói là Giang Đào ở trong đám nam sinh bọn mình nói ai dám theo đuổi An Ninh thì sẽ không yên với cậu ta.