Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực

Chương 41: Hoa Cay




Một đêm này, mọi người sau khi ăn uống no đủ, từng người đều vào chỗ mình chọn trong sơn động nghỉ ngơi.



Cái sơn động lớn này nhìn bên ngoài vào cửa động cao rộng khoảng sáu mét. Nhưng bên trong hang động lớn hơn cửa động rất nhiều, cũng cao hơn. Hơn nữa ở sâu trong động còn có hơn ba mươi cái hang nhỏ, vừa lúc có thể cho người tá túc nghỉ ngơi khi đi qua đây. Nghe Hạ nói, sơn động như này gần đây còn không ít, tương truyền những sơn động này là bảo vật những thú nhân tổ tiên thời đại Thần Thú lưu lại. Nhưng có rất nhiều người kết đội tới hang động nơi núi cao thám hiểm, kết quả có nhiều động không sai, nhưng những động này không có một cái nào thông nhau, càng đừng nói đi sâu được xuống dưới.



Trước khi đi ngủ nghe kể chuyện xưa là một việc vô cùng thích ý, Đinh Tiếu nằm trên da thú, gối đầu trên quần áo mình mang theo, được phủ bởi tấm da do ba cố ý chuẩn bị cho mình, mở mắt ra còn có thể nhìn thấy Khôn nằm ở bên kia. Đống lửa cách mình không xa không gần, ấm áp lan tỏa, cảm giác này thật là vô cùng thoải mái. Quả nhiên cả nhà cắm trại ăn uống no đủ gì đó là một việc phi thường tốt đẹp!



"Cha, người nói nếu thật sự có bảo vật lưu lại từ thời Thần Thú, vậy sẽ là cái gì?" Ở nơi này sinh hoạt mấy tháng, lấy nhận thức Đinh Tiếu cảm thấy thế giới thú nhân mọi người quan tâm nhất chính là trình độ ấm no, còn có khả năng săn bắt. Thủy tinh, ngọc thạch mấy thứ này đều là thứ đồ chơi trẻ con, ngay cả vàng bạc cũng chỉ là vật trang trí mà nhóm giống cái ưa thích. Vậy thì còn gì nữa? Cũng không thể nói là bột nở thượng cổ lưu lại từ hàng tỉ năm trước (tìm đọc "Trung Hoa bách khoa", hay là thời kỳ Thần Thú mọi người ăn thịt nướng? Này vừa nghĩ đã thấy khôi hài!



Vấn đề này đương nhiên cũng không có được câu trả lời, chỉ là một nhà ba người ngươi một câu, ta một câu, cho dù là những câu chuyện linh tinh cũng thực hạnh phúc vui vẻ. Chỉ có Khôn nhìn giống như đang ngủ không nói chuyện, tuy hắn đang nhắm mắt, nhưng mỗi câu của Đinh Tiếu hắn lại ghi tạc chặt chẽ vào trong lòng. Hiểu biết Tiếu Tiếu càng nhiều, tương lai mình và Tiếu Tiếu ở cùng càng thêm hòa thuận vui vẻ. Hiến tế nói mình không thích nói chuyện như vậy không phải là chuyện tốt gì, giữa bạn lữ với nhau là phải nói hết với nhau mới có thể gia tăng tình cảm. Ít nhất đối với người bình thường là như vậy.



Kỳ thực tuy nhìn Khôn có vẻ không nói nhiều, nhưng từ trước đến nay lời nói ra trước sau như một, trong lòng Đinh Tiếu, sớm cũng đã đem đại gia hỏa này thành người một nhà, là người mà mình có thể tin tưởng ỷ lại giống như ba và cha. Quan trọng là cậu không cảm thấy Khôn ít nói, dù sao khi bọn họ ở cùng một chỗ với nhau, giữa hai người giao lưu không ít, cậu cảm thấy, chẳng qua là Khôn không thích ồn ào giống như Kinh mà thôi. (Kinh! mau đi cào cậu ta!"



Cho nên nói cho dù còn chưa phải là tình nhân với nhau, trong mắt Tiếu Tiếu, Khôn ca cũng là có cho mình một chỗ đứng bảo địa.



Bữa sáng ngày hôm sau, Đinh Tiếu hưởng thụ một bữa củ từ bạch đậu hầm thịt heo, hai bát lớn, ăn đến nỗi cậu bị nấc. Kỳ thực tình huống của mọi người cũng không khác mấy, đặc biệt là nhóm giống cái và bán thú nhân, đối với loại cơm sáng khác với thịt nướng mọi khi đều có loại đồng cảm mãnh liệt, kỳ thực vài thập niên toàn ăn thịt làm món chính, gặp được món ăn mới mẻ hơn nữa lại mỹ vị, mọi người sẽ vui vẻ có mới nới cũ là có thể lý giải. Chẳng qua bởi vì ăn sáng quá no, buổi sáng hôm nay không thể cưỡi trên lưng hình thú giống đực để bay nhanh được.



Thu thập xong mọi thứ lại tiếp tục lên đường, Hạ mang theo người đem tro tàn trộn lẫn quả dầu đen ngày hôm qua ra khỏi sơn động vùi vào trong đất. Tuy không rõ dụng ý của cha là gì, nhưng nghĩ đến lúc trước hai quả trân châu cũng là sự kiện trọng đại của bộ tộc, cũng liền không khó đoán ra nguyên nhân. Những thú nhân này nhìn như trừ bỏ săn thú thì lấy ăn uống làm việc chính, nhưng kỳ thực quy củ cũng có rất nhiều.



Lại liên tục đi qua hai ngày, lúc này khoảng cách với thôn Thiên Hà đã rất xa, cụ thể xa bao nhiêu? thực xin lỗi, Đinh Tiếu không biết, mặc dù cậu có dò hỏi Khôn và Hạ, đáp án cũng là không biết. Nhưng lấy tốc độ của nhóm giống đực, nơi này tuyệt đối là ngoài ngàn dặm. Mà khiến cậu khiếp sợ chính là, cha nói trời vào chính ngọ bọn họ mới có thể chân chính rời khỏi lãnh địa tộc Dực Hổ, tiền vào mảnh đất trung tâm ở Thanh Sâm. Bọn họ vẫn đi dọc thẳng, không biết đi ngang có bao nhiêu lớn, phạm vi lãnh thổ tộc Dực Hổ, thật sự là vượt qua dự đoán của cậu.



Nói tới đề tài này, vào đêm hôm đó, Quỳnh phổ cập cho Tiếu Tiếu một chút tri thức về lãnh thổ của thế giới thú nhân.



Thanh Sâm là một khối siêu đại lục địa chính giữa thế giới này, phía bắc hợp với bạc sa, tây tiếp với xích loan, đông lâm hạt phong, chỉ có phía nam bích thủy cách năm khối địa vực một vùng biển. Tuy lãnh địa bích thủy cũng có đảo nhỏ, nhưng bích thủy chỉ có một loại chủng tộc sinh sống trong nước, gọi là tộc thiên ngư. Kỳ thực truyền thuyết còn nói rằng ở chỗ sâu nhất trong bích thủy còn có tộc Thanh Long, chẳng qua hàng tỉ năm qua, mọi người biết đến tộc Thanh Long chỉ là truyền thuyết mà thôi.



Hiểu biết về tộc thiên ngư là vì đặc tính độc đáo của chủng tộc này, tộc thiên ngư không có giống đực, cũng không có giống cái, người tộc thiên ngư đều là trạng thái bán thú nhân, hơn nữa tất cả đều có thể thụ thai sinh con. Tuy tỷ lệ thành hôn thụ thai đồng tộc của bọn họ không cao, nhưng cũng đủ để các chủng tộc thú nhân khác sùng bái. Cho dù tỉ lệ thấp, tộc thiên ngư bất luận một gia đình nào cũng đều có hậu đại ra đời, cho nên bộ tộc thú nhân trên đất bằng đều đối với tộc thiên ngư có một loại ưu đãi phá lệ.



Không đơn giản chỉ là các bộ lạc nhất trí tán thành sử dụng bối (chính là vỏ sò nha) tộc thiên ngư cung cấp làm tiền lưu thông giữa các bộ lạc, mà hơn nữa ngẫu nhiên có thú nhân trên đất bằng và người tộc thiên ngư yêu nhau, sau khi người tộc thiên ngư sinh hài tử đầu tiên, thú nhân giống đực cũng sẽ đem đứa bé đầu tiên này đưa về bích thủy. Kỳ lạ là, người tộc thiên ngư mặc dù là cùng giống đực khác chủng tộc sinh hạ hậu đại, nhưng đứa trẻ đầu tiên tuyệt đối mang huyết mạch của tộc thiên ngư. Đinh Tiếu cảm thấy, này hẳn là chính là do gen quá mức cường đại đi.



Các thú nhân trong mắt bán thú nhân đều là giống đực a! Nam nhân đuôi cá có thể sinh hài tử...những nhân ngư này kỳ thực đều là những loài các lưỡng tính tiến hóa ra đi? Sò biển Đại Tây Dương gì đó....thật là lượng tin tức quá lớn!



Đối với tình huống của mấy khối lục địa khác Quỳnh cũng không biết nhiều, nhưng ba bộ tộc sinh hoạt ở Thanh Sâm anh vẫn rất rõ ràng.



Tộc Dực Hổ, tộc Phi Báo, tộc Kim Sư ba bộ tộc này thống trị đại bộ phận thổ địa Thanh Sâm, từ nhân số mà nói, tộc Dực Hổ so với tộc Phi Báo và tộc Kim Sư nhiều hơn mấy nghìn người, nhưng về tốc độ, tộc Phi Báo nhanh hơn rất nhiều so với tộc Dực Hổ, còn về lực lượng, tộc Kim Sư so với hai bộ tộc còn lại cường đại hơn không ít, chỉ có điều nhân số là ít nhất. Cho nên giữa ba bộ tộc có một loại chế ước cân bằng, ba ngàn năm nay quan hệ với nhau vẫn luôn tốt đẹp, ít có tranh chấp. Nhưng đối với phạm vi lãnh địa của bộ tộc mình, mỗi bộ tộc đều thập phần cẩn thận cùng cảnh giác.



Mà Thanh Sâm còn rất nhiều nơi không thuộc bất cứ tộc thú nhân nào sở hữu, tất cả các thú nhân bộ tộc thậm chí là các bộ tộc khác trên đất bằng đều có thể tự do xuất nhập đi săn ở bên trong. Chẳng qua những nơi như vậy, trừ bỏ những nơi an toàn được bộ tộc tập thể giữ gìn bao bọc, những nơi khác cho dù là thú nhân giống đực tộc Kim Sư cường đại hay Hùng tộc cũng không dám đơn độc hành động quá lâu. Đặc biệt là tử vong sơn cốc nghe nói là chỉ có mùa đông mới có thể ấm áp càng là nguy hiểm trong nguy hiểm.



Nghe tình hình này đó của thế giới thú nhân, Đinh Tiếu đột nhiên cảm thấy ấn tượng của mình đối với thế giới này trước kia quá hạn hẹp, người nơi này không phải ngoài ăn chỉ có ăn mà thôi.



Nơi này tuy không phồn hoa phát đạt như thế giới nhân loại hiện đại, nhưng bộ tộc cùng mỗi một thú nhân đều tuyệt đôi quan trọng. Gần ba nghìn năm chưa từng có phân tranh, vậy có nghĩa là, các thú nhân đều đã từng vì lãnh thổ mà chiến đấu qua. Như vậy sau này thì sao? Nhớ lại lịch sử nhân loại, bất cứ thời gian hòa bình nào cũng có ngày kết thúc, lòng người tham lam đều từ lúc ban đầu thẳng thắn và vô tư sau này nảy sinh. Chỉ sợ bất cứ thế giới nào, chỉ cần có sinh vật trí tuệ cao xuất hiện, đều khó tránh khỏi sẽ đi theo quỹ tích Thiên Đạo.




"Tiếu Tiếu, con nghĩ gì vậy? Sao lại cau mày?" Quỳnh quay đầu nhìn về phía ấu tể nhà mình, vừa rồi còn hứng thú bừng bừng nghe mình giảng giải về quan hệ giữa các bộ tộc, sao vừa nghe được một lúc lại giống như không vui vậy?



Đinh Tiếu xoa xoa mắt: "Chỉ là có chút mệt mỏi."



Khôn tiến lại xoa xoa trán Đinh Tiếu: "Vậy ngủ đi, thảm đã được trải rồi, vậy trước khi ngủ có muốn ăn trái cây gì không? Hay là uống nước?"



Đinh Tiếu lắc đầu: "Trước lúc ngủ tốt nhất không nên ăn hay uống thứ gì, miễn cho nửa đêm muốn đi giải quyết, quá phiền toái. A đúng rồi, hoa quẩy còn phải lấy ra phơi gió, bỏ kín một đem sẽ mốc." Đúng vậy, mình vừa rồi suy nghĩ những điều đó căn bản là vô dụng, người ta mấy nghìn năm nay đều chung sống hòa bình, mình chỉ có tuổi thọ trên dưới 100 năm, lo lắng gì chứ. Còn không bằng hảo hảo đi nghiên cứu thứ gì có thể ăn, ăn cái gì ngon mới là đạo lý!



Hoa quẩy chính là một loại hoa mọc trên vỏ cây cao mà Liên Chi phát hiện, loại hoa này tương đối thần kỳ, không mọc ở nhánh cây, cũng không mọc dưới phiến lá, mà là trên lớp vỏ khô của cây. Vốn dĩ Đinh Tiếu còn tưởng rằng đây là một loại nấm nào đó, kết quả hái xuống mới phát hiện đây là hoa mà loại cây nảy sinh ra. Màu sắc lửa đỏ tương đối đẹp, nhưng đối với người hơi có chứng sợ độ cao Đinh Tiếu mà nói, sinh trưởng ở nơi cao như vậy thật sự làm cậu có chút cả người nổi da gà.



Sở dĩ Liên Chi phát hiện loại hoa này kỳ thực bởi vì nhìn trúng loại hoa này có bộ dáng bên ngoài rất đẹp, hái liền mấy bông cắm trên tóc làm đẹp một hồi, kết quả cuối cùng không ngừng hắt xì, cho nên Đinh Tiếu cũng liền phát hiện sự tồn tại của loài hoa này, cho nên Liên Chi muội tử cũng không thể không có công.




Liên Chi sở dĩ hắt xì, hoàn toàn là bởi vì hương vị loại hoa này phát ra, tuy rằng mùi thơm là của hoa, nhưng từ trên cây hái xuống, chỗ bị hái sẽ phát ra mùi vị mới, thiên nhãn biểu hiện thứ này tính nhiệt, vị tân, không độc, ấm tì vị, trị hàn, bổ sung khí huyết. Xem ra chẳng những có thể ăn, còn là thứ tốt cần thiết vào mùa đông. Đinh Tiếu hái xuống một cánh hoa nếm thử hương vị, trên mặt lập tức lộ ra tươi cười, nhưng giây lát sau nhanh chóng đem cánh hoa phun ra ngoài.



Thứ đồ chơi này so với đậu cay còn cay hơn nhiều, nhưng vẫn không bì kịp với vị cay mãnh liệt của ớt, chỉ là so với ớt chuông bình thường cay hơn. Tạm thời có thể lấy ra sử dụng thay thế cho ớt, hơn nữa thứ này ngoại trừ vị cay ra còn có chút tê, so với ớt ít tê một chút, nhưng vẫn được gọi là tê, đừng nhìn loại hoa này kỳ quái, người ta còn có thể có sự thống nhất vị cay tê a!



Đáng tiếc ở phụ cận chung quanh bọn họ chỉ phát hiện được một cây quẩy này sinh trưởng. Có lẽ nơi này không phải là địa phương sinh trưởng thích hợp của loại cây này, căn cứ nguyên tắc đi qua không nên bỏ qua, Đinh Tiếu lập tức bảo Khôn đem những bông hoa này hái xuống, ngươi hỏi cậu ta vì sao không tự mình hái? Sao lại quên rồi, Tiếu Tiếu là người có chứng sợ độ cao a! Loại hoa này lại mọc ở trên vỏ cây cao...



Trải qua một đem hong gió hoa quẩy sờ lên cảm giác cũng không tệ lắm, Quỳnh cúi đầu ngửi ngửi, có chút gay mũi muốn hắt xì, nhưng ngửi khá tốt: "Tiếu Tiếu, con nói thứ này có thể dùng như đậu cay sao? Là muốn đem chúng làm thành tương? Hay là phơi khô nghiền thành bột? Một đống lớn như vậy nếu không thu thập tốt vạn nhất bị hỏng thì không xong."



Đừng thấy chỉ có một cái cây, số lượng "thu hoạch" được tương đối nhiều, Quỳnh một bên là rất hiếu kỳ loại hoa này đặt cùng đồ ăn khác sẽ có loại hương vị gì, một bên cũng thật lo lắng hoa hái xuống dưới bị hỏng, không thể dùng tài nguyên thần thú ban cho là một việc làm thực tội lỗi.



Đinh Tiếu sờ sờ cằm: "Con cũng không rõ, thứ này trước kia con không ăn cũng chưa thấy qua, chính là thực thích loại hương vị này, mùa đông ăn vào khẳng định có thể ấm áp cơ thể, bằng không như vậy đi, một túi hoa này số lượng cũng không ít, con lát nữa làm thành một ống tương, dư lại phơi khô thử xem. Buổi trưa con sẽ dùng cái này nướng thịt, hẳn là không tồi, cha và Khôn đều thích ăn cay, phỏng chừng sẽ không ghét cái hương vị này."



Khôn ca bên cạnh lập tức tỏ rõ thái độ: "Tiếu Tiếu làm ta đều thích!"



Đinh Tiếu lập tức ưỡn ngực: "Tất nhiên! Nếu dám nói không thích, về sau không làm tiểu táo cho ngươi!" (Bí: Táo này là táo trong táo quân ấy, ko phải quả táo đâu)



Khôn hơi hơi gợi lên khóe miệng, trên mặt tràn đầy ý cười sủng nịnh, chẳng qua người bình thường không dễ nhận ra mà thôi: "Tiểu táo là gì?"



Đinh Tiếu đỡ trán: "Tiểu táo chính là...chính là so với đại táo nhỏ hơn!"



Khôn ca hiểu rõ gật đầu: "Về sau vẫn là đại táo đi, tiểu táo làm ta ăn không đủ no."



Khóe miệng Đinh Tiếu run rẩy, mình đây là tự lấy đá đập vào chân sao? Phải không? Phải không?!!!