Haiz, mông ăn no rồi nhưng trái tim lại cảm thấy trống rỗng.Đùa thôi, tra nam mới nói câu đó, hồ ly tinh Cửu Cửu chỉ cần no tinh là trái tim cũng lấp đầy.
Bị Lục Ý Hiên lăn qua lăn lại cả buổi, Cửu Cửu thân thể phàm nhân lại có chút không tiêu. Chưa kể mới tối qua bị Cao Tuấn thông đường ống cả đêm, miệng ống chắc giờ sưng lắm rồi.
Mặc dù thân thể này đang dần đồng hoá với yêu hồ, tương lai đảm bảo hút khô lũ đàn ông, đại chiến trăm hiệp không là vấn đề. Cơ mà kể từ lúc xuyên đến đây, cậu mới sống chắc được hai hôm đã ịch ịch với đàn ông rồi, câu nam chính đến thần hồn điên đảo.
Có thần tiên cũng không đồng hoá kịp thân thể.
Hồ tốt không treo cổ trên một... À không hai ngọn cây. Năng lượng mà nam chính thế giới mang đến nhiều thì nhiều thật, nhưng hoa thơm cỏ lạ nhiều như vậy sao Cửu Cửu đành lòng bỏ qua.
Nhiệm vụ chính chắc cũng hoàn thành rồi, chỉ cần sống sót đến đại kết cục thôi mà. Làm gì có thằng đàn ông nào đuổi gϊếŧ bạn giường đâu hen?
Nghĩ là làm, Cửu Cửu chạy! Xách cái quần lên chạy tám hướng.
Vì thế lúc Lục Ý Hiên mua thuốc quay lại không thấy bé iu của mình đâu, còn lại mình hắn trong căn phòng bừa bộn nhớp nháp.
Ôm quần trèo tường trốn ra ngoài, cuối cùng Cửu Cửu cũng cảm thấy tự do. Đi học có hai hôm, bị đống toán lý hoá kia dằn vặt khiến cậu suýt phát điên luôn. Loài người tại sao lại cứ thích dằn vặt nhau thế, ăn no xong đi dạo dạo, tối về "vận động" không phải là được rồi sao.
Cửu Cửu moi moi trong túi quần, nãy thầy hiệu trưởng cho tiền thuốc men vào tay nam chính bị cậu "mượn" mất. Cầm tiền trong tay Cửu Cửu quyết định đi ăn gà.Bé gà iu anh tới đây!
Cuộc đời là một quyển tiểu thuyết, mọi sự trùng hợp là do tác giả sắp xếp.
Cửu Cửu mang thân thể mềm mại mới bị đàn ông yêu thương qua chui vào quán nữ chính làm thêm.
Kiếp trước Kiều Ngọc Anh ăn chơi tụ tập, từ khi đi học đã biết cách dùng thân thể đổi lấy những cuộc chơi sa đoạ. Nay ả ta sống lại quyết tâm làm lại cuộc đời, tránh xa những người cũ nên tự nhiên cũng không có nhiều tiền mà tiêu xài. Đương nhiên là ba mẹ cô ả vẫn chu cấp nhưng làm sao đủ cho ả thoả mãn hư vinh.
Trong nguyên tác Kiều Ngọc Anh làm hư đồ người khác, nhờ "ứ ừ ưm ưm" với nam chính nên ngày ngày "làm thêm trên giường" là dư sức tiêu sài. Nhưng giờ nam chính giờ chết mê chết mệt với Cửu Cửu, cô ả lại không dám nói với mẹ nên đành còng lưng đi làm thêm, mỹ danh là ngoan ngoãn hiểu chuyện phụ giúp gia đình.
Mỗi lần đi làm, cô ta đều chửi ông trời tại sao không cho cô ta sống lại sớm một chút. Khi cô ta sống lại vừa đúng lúc đang chuẩn bị chơi thuốc rồi quan hệ tập thể. Nếu không phải vì chống cự, liệu cô ta có đập vỡ đồ đạc trong quán không.
Cũng may cô ta có sắc đẹp, mắt đi mày lại ám chỉ mấy lão già dê xồm mang con đến quán một tí là đầy tiền bo nhét áo, nếu không không biết cô ta phải làm đến bao giờ mới trả hết nợ.
Những lúc bị đôi tay gớm ghiếc của kẻ thác thò vào xoa ngực xoa mông, Kiều Ngọc Anh lại nhớ đến cảnh Lục Ý Hiên và Cửu Cửu vào tối hôm qua mất điện. So sánh giữa lão già bẩn thỉu và người con trai giàu có tài giỏi kìa, cô ta hận.
"Hoan nghênh quý khách!"
Mẹ nó, là thằng điếm kia.
Nhìn thằng lẳng lơ kia bước vào quán, Kiều Ngọc Anh muốn ụp nồi dầu vào gương mặt kia. Tại nó mà ả ta mới phải đi làm thêm vất vả như này, bị mọi người trong lớp biết chuyện mình đi vòi quà đàn ông.
Rõ ràng hôm nay, nhiều thằng bắt đầu nhìn mình bằng ánh mắt khó lường, cô ta biết mình bại lộ rồi."Còn đứng ngây ra đó làm gì, không lo làm việc đi!"
Bà chủ to béo đi tới quát nạt Kiều Ngọc Anh, bà ta vốn không vừa mắt đứa này lâu rồi, sớm muốn đuổi nó đi nhưng lại bị lão chồng ngăn cản.
Kiều Ngọc Anh lúc này mới vội vã đi đổ dầu thừa trên tay ra ngoài. Nhìn bà chủ mặt mày tươi cười đón Cửu Cửu, đôi mắt khát khao khó nhịn của bà ta thì cô ả mắc ói. Nghĩ đến mình vừa bị mụ đàn bà này quát tháo mất mặt, bình thường suốt ngày to tiếng với mình bây giờ lại đi xun xoe với thằng điếm kia thì càng tức giận.
Trước đây rõ ràng không phải như vậy, rõ ràng thằng đó ngày xưa cũng là "chó liếm" của mình, lúc nào cũng kiếm cơ hội động tay động chân với mình. Thế nhưng giờ đây cứ gặp nó là mình lại xui xẻo mọi bề. Đối tượng cô ta muốn "câu" cũng theo mông nó nịnh nọt.
Kiều Ngọc Anh đi ra ngõ sau đổ trộm dầu thải ra cống nước trộm lười biếng, lén lút lấy điện thoại sau đó gọi vào dãy số lâu rồi không liên lạc.
"Alo, đại ca là em đây. Lần này em liên lạc là giới thiệu hàng ngon cho anh... Đúng, đến luôn bây giờ..."
Cửu Cửu ngồi trong quán vui vẻ nhai gà chiên giòn, cảm thán làm người cũng có cái ngon của nó, không biết tối nay nữ chính sắp tống cậu vào nhà thổ "phục vụ" đám đại ca ngày xưa của cô ả.
Tranh thủ lúc bà chủ đi đếm tiền, Kiều Ngọc Anh kéo trễ tí ngực áo đồ phục vụ, theo thói quen lắc mông đon đả đến chỗ Cửu Cửu."Trùng hợp nha, tối nay cậu không tự học lớp buổi tối hả?"
Tui bỏ học gòi má, học hành làm tui đau khộ. Lòng thì nghĩ vậy nhưng Cửu Cửu lập tức ngừng nhét thịt vào mồm, gương mặt nho nhỏ lộ vẻ uất ức lại có nỗi niềm khó nói, hoàn mỹ biểu lộ biểu đồ cảm xúc ba phần bất lực bảy phần bất an.
"Tớ... tớ không muốn đi học nữa. Đồ tặng cậu tớ cũng bỏ ở kí túc xá mất rồi. Xin lỗi cậu nha~"
Không muốn đi học? Đúng ý bà đây quá.
"Thật ra tớ thấy cậu làm đúng rồi. Nhìn tớ này cũng có tự học đâu, một tuần cũng chỉ học hai ba hôm thôi. Thời gian còn lại tớ đều đi làm thêm. Nếu không phải bố mẹ tớ bắt chắc chắn sẽ nghỉ học luôn. Dù sao học giỏi cũng không kiếm được nhiều tiền, chi bằng đi làm còn hơn nhỉ."
Cái này thì Cửu Cửu đồng ý bốn chân một đuôi luôn. Học dốt như cậu đến phương trình hóa học còn đọc hổng có nổi, hồ ly tinh đây nhìn mà rơi nước mắt. Lần đầu tiên Cửu Cửu thấy nữ chính ấm áp thân thương đến lạ.Nhìn thằng ngu đối diện mình gật đầu liên tục ra chiều đồng ý lắm, kiều Ngọc Anh lập tức tung ra mồi câu.
"Bây giờ tớ có một người bạn, công việc của họ bao ăn bao ở, một tháng trả tới hai mươi triệu lận. Cậu đi với họ vài ngày là có thể... có thể mua quà về cho tớ rồi, lúc ấy cậu nói gì tớ cũng nghe". Nói xong cô ả lại bắt đầu ưỡn ẹo, mong rằng thân thể của mình lừa được người đối diện.
Thui má, tui cần má làm cái gì. Cửu Cửu nhìn cái thái độ kia là biết không có mỡ đấy mà húp. Ngon thế sao bà nữ chính không đi làm mà còng lưng ở quán gà chiên à? Cơ mà...
"Hai mươi triệu là nhiều lắm hả?" Xin lỗi, em chỉ là một bé hồ ly không hiểu việc đời.
Kiều Ngọc Anh nghe câu hỏi ngớ ngẩn kia mà muốn phun máu nhưng vẫn cố nhẫn nhịn: "Là rất nhiều đó, được mấy chục cái váy. mấy chục cây son..." Thấy người đối diện vẫn ngơ ra, cuối cùng ả ta tung đòn sát thủ "chừng đó mua được trăm con gà cho cậu tha hồ ăn."Uầy, nhiều thế!
Trăm con gà ăn đến bao giờ mới hết, cơ bản là Cửu Cửu không sợ bị lừa. Người khác thì sợ mất tiền mất sắc, mấy cái đó thì cậu không quan tâm lắm. Tiền thì cậu không có chứ chịch dạo thì nhắm mắt cậu cố chịu tí cũng được.
Có gà ăn mông sưng tí cũng không sao, lại còn được hấp thu tinh khí, suy ra vẫn lời chán. Hơn nữa cậu mới hút khô nam chính, sức mạnh cuồn cuộn toàn thân đố thằng nào làm được gì mình.
Kiều Ngọc Anh nhìn Cửu Cửu đáp lời thì cười nhạo, tưởng là gà nhưng không biết mình chỉ là hạt đỗ xanh. Bây giờ mới tám giờ hơn, phải hơn một tiếng nữa cô ta mới được nghỉ, lúc đó Vương đại ca mới tới. Vì thế cô ả nhịn đau bỏ tiền công cho Cửu Cửu ngồi ăn lâu hơn một chút, đợi mình cùng về đưa người đi "kiếm việc".
Mẹ nó, bà mày sẽ cho mày vô động đĩ mà kiếm.Còn lúc này, Cao Tuấn và Lục Ý Hiên phát điên rồi!