Bệnh viện trung tâm thành phố vốn là nơi tập trung nhiều người ngất xỉu nhất trước khi tận thế. Tang thi vừa thành hình, nơi này trở thành địa ngục trần gian. Thế nhưng thuốc men, dụng cụ y tế, máy móc thiết bị nơi đây là một trong những nơi tiên tiến nhất cả nước.
Đinh Trung Phong được xếp vào đội xung phong, vừa đến cửa bệnh viện đã tung dị năng đốt trụi tang thi trước cổng chính. Tiếng động lớn khiến cho những tang thi xung quanh tập trung lại như phát quà giảm giá. Trong lúc đó những đội còn lại đột nhập bên cổng phụ.
"Năm người một nhóm, đội A vào kho thuốc. Hai đội còn lại dọn dẹp sân thượng để mang thiết bị lên trên trực thăng. Những người thường mang về được bao nhiêu đổi được bấy nhiêu điểm, lên!"
Cửu Dương lẫn trong đám người nghe mà nghiến răng kèn kẹt. Đinh Trung Phong không để hắn đói, nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi. Muốn ăn tốt hơn một chút cũng phải theo quân đội hỗ trợ thu thập. Hắn không có dị năng lại nhát gan, thu thập cũng không được bao nhiêu. Đâu như thằng bán mông Cửu Cửu kia nào bánh nào sữa, Đinh Trung Phong còn phải nịnh nọt dụ dỗ nó ăn, sợ nó tuổi ăn tuổi lớn suy dinh dưỡng. Mẹ kiếp hai người bọn họ sinh đôi đấy sao không thấy hắn lo mình bị suy dinh dưỡng.
Nhìn người đàn ông mạnh mẽ kiêu ngạo vừa tiêu diệt sạch sẽ đám tang thi nhưng vẫn còn tràn đầy thể lực, trong mắt Cửu Dương hiện lên không cam lòng. Mày nhẫn tâm với tao đừng trách tao tuyệt tình.
Cửu Dương vốn chỉ tính chửi trong lòng cho hả dạ, ai ngờ bên dưới có biến!
Đinh Trung Phong đột nhiên ngất xỉu, tia sét quanh thân cũng mất kiểm soát đánh bị thương mấy người đồng đội bên cạnh, trận hình lập tức rối loạn.
May mắn tang thi đã bị tiêu diệt gần hết, nếu không ngã một cái dúi dụi đảm bảo làm mỗi cho tang thi. Cửu Dương sáng mắt ra, lập tức lao xuống. Cùng lúc đó trực thăng trên ra hiệu thiết bị đã thu đủ, phía trên tiếc nuối ra lệnh rút lui. Đinh Trung Phong là quân chủ lực tiêu diệt tang thi, thiếu hắn thương vong quá lớn, bọn họ không cầm cự được.
Mang đội viên bị thương cùng về nơi tập hợp, phía sau tang thi trong thành phố cũng điên cuồng tập trung tấn công bọn họ. Uy áp dị năng giả biến mất, chúng nó còn cái đếch gì phải sợ nữa lao vào như nước lũ miền Trung.
Cửu Cửu từ trong xe ngó ra nhìn mọi người bị dí như chó đuổi, thấy nam chính không bắn sét bùm bùm là biết hắn có chuyện rồi. Đùi vàng ơi anh không được có chuyện đâu đấy.
Ngoài số ít quân nhân ở lại canh chừng, những người ở lại đoàn xe đa phần đều nhát chết, thấy tang thi đuổi theo quân đội trở về là lập tức lùi lại, lớn tiếng mắng chửi bọn họ không hy sinh hay rẽ hướng khác liên lụy bọn họ, cũng chẳng quan tâm lý do tại sao.
Nhất thời, những người lính chật vật trở về vì cạn kiệt súng đạn, dị năng giả khô kiệt dị năng cảm thấy thất vọng cùng cực. Bọn họ không cần đối phương đứng ra hỗ trợ, nhưng ít ra cũng đừng biểu lộ sự căm ghét rõ ràng hận không thể dâng bọn họ vào miêng tang thi như thế.
Trong dòng người liên tiếp lùi về sau, một bóng dáng trắng trắng xinh xinh xông lên đã lọt vào tầm mắt họ. Thân hình nhỏ xinh lấy tốc độ không tin nổi xông đến trước mặt Đinh Trung Phong, một chân đá bay đầu tang thi đang muốn đợp một miếng thịt, cây súng hết đạn bị cậu dùng như thần khí quét sạch một mảng tang thi.
"Mau, lên xe! "
Hu hu nam chính đại nhân đi làm nhiệm vụ về sao giờ mắt nhắm nghiền thế kia. Hu hu tang thi xấu quá, mù mẹ nó mắt bổn hồ ly. Trong lòng thì chê gần chớt nhưng Cửu Cửu bên ngoài, gương mặt nghiêm nghị ra sức bảo vệ bọn họ hộ tống Đinh Trung Phong.
Cửu Dương cái lúc Đinh Trung Phong vừa ngất xỉu bỗng nhiên thông minh chôm chìa khóa xe trở về. Mọi người còn chưa phản ứng được hắn đã khởi động xe phóng đi rồi. Cửu Dương nghĩ rồi, thằng em hắn cứu Đinh Trung Phong một lần, bây giờ hắn chỉ cần cứu một lần là huề. Vì thế mặc dù mang trên con xe có full đạn, Cửu Dương vẫn chờ. Hắn chỉ cần chờ lúc bọn họ tuyệt vọng nhất là xông lên cứu người.
Cơ mà hắn sợ!
Vốn nghĩ mọi chuyện đơn giản, nhưng bản chất nhát gan khiến hắn không dám xông lên giữa đàn tang thi. Không có người này thì có người khác, hắn không muốn mạo hiểm mạng mình vì Đinh Trung Phong. Người này không quan tâm hắn khi mạt thế, đây là lỗi tại anh ta.
Đôi tay Cửu Dương run rẩy, tự vỗ ngực biện hộ cho bản thân. Nhưng nhìn thấy Cửu Cửu xông lên, Cửu Dương không cam lòng. Vì thế, khi Cửu Cửu chuẩn bị leo lên xe chở Đinh Trung Phong đang hôn mê, hắn... đâm xe vào cậu!
Cửu Cửu: ( ̄ヘ ̄;) địt mẹ mài thằng mất dạy!
Cửu Cửu tí nữa thì bị tông thành hồ ly cán dẹp, trốn chui trốn nhủi một hồi rồi trơ mắt nhìn đoàn xe chạy biến. Cửu Cửu: Đừng để bố mày gặp lại nha con!
Bao nhiêu công sức làm nũng bán manh giả bộ yếu ớt cuối cùng cũng tan tành, Cửu Cửu chán nản đi ra một của tiệm kiếm lấy cái balo gom đồ. Tự thân lo lấy thân thôi.
Buổi tối trong thành phố đèn đóm tắt hết tối thui, chỉ còn vài nơi dùng năng lượng mặt trời là còn sáng. Tự nhủ đây là mạt thế, cậu không được kén chọn. Cửu Cửu quyết định trốn vào một rạp chiếu phim trông có vẻ vắng vẻ đi vào. Bước đầu đi vào đã vội kiểm tra xem có nước không, người xinh đẹp như tui không cho phép bản thân luộm thuộc đâu.
Thế nhưng vừa vào Cửu Cửu đã gặp cảnh không được hài hòa của xã hội loài người. Tận thế đến nơi rồi mấy anh trai còn ở đây bắt nạt người ta là thế nào. Cửu Cửu không quan tâm lắm đâu, cơ mà...
Đậu mé hình như đó là vai chính thụ.
Nhớ lại cốt truyện, vai chính thụ thời gian đầu giả heo ăn thịt hổ, gặp đám người xấu tính cướp tiền cướp sắc. Ban đầu giả bộ để người ta cướp đồ ăn xong kill cả đám luôn.
Cửu Cửu: (༎ຶ ෴ ༎ຶ)
Đã thế vai chính thụ Tô Tiến Thành vừa liếc thấy mình xong. Đậu mé bây giờ quay đít mà đi có bị ổng diệt khẩu chung không thế? Cái đầu nho nhỏ của Cửu Cửu lập tức nhảy số. Thân thể bé nhỏ mông cong lén lút kiếm một cái gậy to tổ chảng. Dưới ánh mắt nghi ngờ không thể tin được của nam chính thụ mà gõ bất tỉnh tên đô con nhất.
Cả đám côn đồ đang giật cái túi nghèo nàn vài ba mẩu bánh của Tô Tiến Thành, thật ra chỉ dùng để ngụy trang mà thôi. Tất cả đều được hắn cho vào không gian. Thế nhưng giờ phút này đối với lũ cướp giật giết người này, chiếc balo này đáng giá hơn nhiều so với mạng hắn. Vốn tưởng trên thế giới này toàn những kẻ kinh tởm, không ngờ lại có thể gặp được một chú thỏ trắng trong cái thế giới sắp chết này.
Cửu Cửu thích ăn thịt thỏ: Ngại ghê, người ta không có anh hùng vậy đâu.
Đám côn đồ đang tính cướp túi, tiền dâm hậu sát thằng bên dưới, bỗng nhiên ở đâu ra chui ra thằng nhóc ẻo lả đập ngất đại ca bọn nó. Tuy rằng bớt được một miệng ăn thời buổi tận thế cũng không tệ. Nhưng đại ca bọn nó là người có dị năng hệ thổ đấy, dù yếu một tí nhưng ít ra là dị năng giả cơ thể cường hóa. Thế mà thằng này đập một cái là ngất? Tay mày luyện tạ đấy à.
Cửu Cửu ôm cái cây bị đánh gẫy, dù lòng nghĩ đập sướnɠ tay nhưng bên ngoài thì ngược lại. Trong nhà vệ sinh rạp chiếu phim ánh đèn lập lòe, thân mình nhỏ bé, đôi mắt hồng hồng ngậm nước đầy sợ hãi. Thế nhưng cho dù sợ đến run rẩy, đôi tay cầm khúc gỗ vẫn nắm chặt kiên cường đứng đó. Khi cậu cất lời, cả nhà vệ sinh dường như cũng sáng bừng lên.
"Thả..thả anh ấy ra. Tận thế đến, các người không đi giết tang thi lại ở đây bắt nạt người vô tội."
Lúc đầu nhìn cậu trai này sạch sẽ , cả đám còn sợ cậu có dị năng gì đó mới có thể sống tốt ở tận thế. Thế nhưng nghe cậu chàng run rẩy mở lời, cả đám cười phá lên.
"Thì ra là một thằng ẻo lả, đúng lúc anh em tao đông nhưng chỉ có một thằng, thêm mày nữa là có thể hầu hạ bọn tao."
Nói là làm, đám người muốn xông lên nhằm khống chế cậu. Dưới con mắt của Tô Tiến Thành, hắn trơ mắt nhìn cậu trai va trái va phải, uốn éo xinh đẹp đánh choáng váng một đám người. Đánh ngất người xong, cậu lập tức xông đến bên hắn, kéo hắn bỏ chạy.
"Anh ơi, mình chạy thôi"
Mùi hương thơm tho của cơ thể chàng trai chui vào mũi hắn, bất giác khiến cơ thể hắn nóng bừng. Ôi đôi bàn tay này sao mà non mịn như thế, cặp đào sau lớp quần cũng căng đầy đẫy đà đến vậy. Tô Tiến Thanh ngơ ngẩn ngắm người, cứ như vậy mơ màng bị cậu lôi vào phòng chiếu phim đôi khóa kín cửa.
Cửu Cửu dán người vào vai chính thụ, mưu đồ dùng thân thể mềm mại của mình làm nam chính thụ thương xót. Đấy, nhìn cái thân hình nhỏ bé này đi, hổng đánh lại bọn kia đâu, đằng ấy ơi mau ra tay đi.
Thế nhưng ngược lại với suy nghĩ của cậu, Tô Tiến Thành lại vòng tay qua eo cậu, hai bàn tay thì đặt hờ lên mông nhẹ bóp. Trong căn phòng hơi chật lập lòe ánh sáng, hắn đè cậu vào tường giả bộ bất động.
"Đứng im, đừng nhúc nhích"
Ủa anh, mình khóa cửa có ai biết đâu mà phải bất động?
Bên ngoài, đám côn đồ tỉnh lại tức giận vội vã đi tìm hai con chuột nhắt vừa để xổng mất: "Địt mẹ chúng mày ra đây ngay, ông mà bắt được ông hiếp chết chúng mày, quẳng ra cho tang thi ăn. Đừng để ông bắt được"
Trong bóng tối, một bóng đen di chuyển sau lưng mấy kẻ côn đồ. Cửu Cửu lắng nghe tiếng bước chân vốn đang gần đến căn phòng của mình, bỗng dưng tiếng mắng chửi im bặt.
Hình như nam chính thụ dùng dị năng của mình gòi?
Haiz, người ta có dị năng bóng tối, lại còn có cả không gian đầy đồ ăn. Bản thân mình xuyên vào ngoài cơ thể và gương mặt xinh đẹp bên cạnh thì chẳng có gì cả, thiên đạo sao mà bất công quá!
Cửu Cửu cảm thán vài câu, tính lùi một tí rời khỏi vòng tay Tô Tiến Thành bỗng nhiên bị đối phương siết chặt eo, đụng trúng cái dùi cui quen thuộc chĩa thẳng vào háng mình khiến cậu giật cả mình.
Cửu Cửu: (´-﹏-';) Anh ơi, anh là thụ á. Chúng mình cùng một số, hai thụ bên nhau không hạnh phúc đâu!
Tô Tiến Thành cúi đầu xuống chặn miệng Cửu Cửu bằng môi mình, dùng hành động chứng minh cho cậu thấy: Anh đây có thể.