Nhật Ký Xoay Người Của Nữ Phụ Độc Ác

Chương 1: Nữ vương tận thế (1)




Tô Lăng nhìn người mình đang bay bổng, dễ dàng xuyên qua những người đang chạy tới xem náo nhiệt, cảm thấy rất bất ngờ.

“Trời ơi, đúng là đâm chết người rồi, mau gọi xe cứu thương!” Một người đàn ông trung niên trừng to mắt nhìn, kiễng mũi chân nhìn về phía chiếc xe mà đám đông đang vây quanh.

“Gọi xe cứu thương làm gì nữa!” Đám đông bắt đầu tản ra, một người phụ nữ trung niên xách làn đựng rau, cố gắng chen ra ngoài, nói với những người không nhìn thấy,“Người trong xe đã bị thương nặng đến mức không còn nhìn ra hình dạng nữa rồi, ông trời dù sao cũng thương xót, nghe nói có người nhận ra cô gái ấy, chính là nữ doanh nhân trẻ tuổi nổi tiếng, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, gọi là gì ấy nhỉ, Tô Lăng, đáng thương quá…”

“Tô Lăng?” lời nói của người phụ nữ trung niên lập tức khiến không ít người chú ý.

Về Tô Lăng, không ít người biết, không chỉ xinh đẹp, lại bản lĩnh, thông minh, bằng không thì làm sao mới 28 tuổi đã trở thành người giàu nhất thành phố được? Điều khiến người ta kính nể là bản thân nhà Tô Lăng vốn không giàu có gì, nói một câu rằng làm giàu dựa vào hai tay mình và mưu lược, không ai dám nghi ngờ.

Hơn nữa, nghe nói cô còn là một trong những người phụ trách về mảng thanh niên, sinh viên gây dựng sự nghiệp mà quốc gia mới thành lập, rõ ràng là cô cũng có tài năng nhất định trong lĩnh vực chính trị.

“Thế thì đáng tiếc thật!” Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi buồn bã nói, anh ta vốn không tin, nhưng khi thấy mọi người khẳng định như vậy, cũng không thể không tin, thật đúng là trời ghen với người tài. Cô còn từng là thần tượng của anh ta cơ!

“Đúng đấy, nếu không phải cô ấy bị tai nạn xe cộ, thì liệu có nhiều người thế này chạy đến xem không?” Nói xong, người phụ nữ trung niên còn lắc đầu, cảm thán thêm thương hại,“Cả chiếc xe Lamborghini kia cũng thật đáng tiếc!”

Nghe đến đó, Tô Lăng mới biết, cúi đầu nhìn hai bàn tay trong suốt của mình, cô đã chết… Chết ở giữa một xe tải nặng và một xe khách va chạm nhau, nói đúng ra thì chiếc Lamborghini của cô giống như thịt nát bị kẹp ở giữa.

Hơn nữa, hình như người chết chỉ có một mình cô, chiếc xe của cô giống như vật giảm xóc, chiếc xe tải và xe khách kia bởi vậy mà chỉ bị hỏng đầu xe thôi, còn người thì lại không bị gì hết!

Trước kia, cô không tin có linh hồn, nhưng hiện giờ cô tin. Đầu Tô Lăng đầy vạch đen, thế bây giờ cô phải làm gì đây? Chờ hắc bạch vô thường câu hồn à?

Nhưng mà nghĩ đến cái chết của mình, vẻ mặt Tô Lăng uất ức và phẫn hận. Cô luôn lái xe cẩn thận, vừa không phạm luật giao thông, xe cũng không có trục trặc gì, tại sao chứ, chết đã đành, nhưng sao lại phải chết đau đớn như thế chứ? Tuy rằng chỉ trong nháy mắt, nhưng thật sự rất đau.

Hơn nữa, lùi một vạn bước mà nói, vì sao người chết lại là cô? Cô còn có rất nhiều chuyện chưa làm, những kế hoạch mà cô đặt ra trong cuộc sống của mình còn chưa xong cái nào.

Một giờ sau, cảnh sát và công an giao thông đã dọn dẹp xong đường.

Tô Lăng nhìn thi thể của mình được phủ một tấm vải trắng, trên tấm vải còn thấm ướt máu đỏ tươi. Tô Lăng không nhịn được muốn tới gần, nhưng còn chưa tới gần thì đã bị lốc xoáy đột nhiên xuất hiện phía sau hút vào.

“Bộp” một tiếng, Tô Lăng cảm thấy đầu váng mắt hoa, một hồi lâu sau mới tỉnh táo lại được, ngẩng đầu nhìn, chung quanh đều trắng xoá, không có thứ gì cả. Hơn nữa còn rất giống một căn phòng nhỏ 10 mét khối, dù lúc chết cũng rất bình tĩnh nhưng giờ Tô Lăng lại không bình tĩnh nổi, là ai gặp phải thứ mà mình không hề biết gì cũng sẽ sợ hãi.

Hơn nữa, kỳ lạ nhất là người cô vẫn trong suốt như linh hồn, nhớ tới cảm giác đầu váng mắt hoa ban nãy, một cảm giác ớn lạnh và hơi hưng phấn dâng lên trong lòng, cô không biết cô đang hưng phấn cái gì nữa.

Đang lúc Tô Lăng không hiểu gì cả, bỗng nhìn thấy có một đám hơi màu trắng như mây mù chậm rãi bốc lên cách cô năm mét, nó còn đang cử động, Tô Lăng vô ý thức lùi ra sau vài bước, cũng may là cô không cảm thấy nó có gì nguy hiểm.

“Tô Lăng, hai mươi tám tuổi, nữ doanh nhân trẻ, gia nhập chính trị hai năm, chưa kết hôn!”

Tô Lăng trừng to mắt nhìn đám mây kia lại mở miệng nói chuyện, nhưng cũng may là tinh thần cô đủ mạnh, nhanh chóng bình tĩnh lại,“Ông là cái gì vậy?”

Đám mây kia hình như không hiểu lời nói của Tô Lăng, cũng có lẽ là nó không định trả lời Tô Lăng,“Nơi này là không gian của chủ thần, hiện giờ cô là linh hồn, chỉ ba giờ nữa, linh hồn của cô sẽ biến mất!”

“Ông đang nói cái gì?” Tô Lăng cau mày nhìn đám mây kia.

“Cô lựa chọn thực sự biến mất, hay là giúp chủ thần trừ đi chấp niệm và làm nhiệm vụ để đổi lấy tuổi thọ?” Đám mây hoàn toàn không để ý đến câu hỏi của Tô Lăng, vẫn tiếp tục nói.

“Cái gì mà biến mất? Nói cho rõ ràng đi!” bản thân Tô Lăng có hơi sợ hãi khi nhìn thấy thứ này, nhưng nghĩ đến mình hiện giờ đã là linh hồn rồi, cô có cái gì mà phải sợ hãi?

Đám mây kia lắc lư vài cái, dường như hơi bất mãn vì Tô Lăng không trả lời vấn đề của nó,“Bây giờ cô là linh hồn, nếu không có không gian chủ thần thì cô sẽ biến mất rất nhanh trên thế giới này, cho dù bây giờ ở không gian chủ thần, thì cũng chỉ có thể bảo vệ linh hồn của cô được ba giờ thôi!” “Nghĩa là sao, ý của ông là tôi sẽ chết thực sự, ngay cả linh hồn cũng không tồn tại nữa?” Tô Lăng tuy không biết đám mây này là cái gì, nhưng cô không cảm giác được nguy hiểm gì.

“Đúng vậy!”

“Ông nói kéo dài tuổi thọ là ý gì?” Nghe đến đó, lại liên tưởng đến những lời mà đám mây này nói ban nãy, dường như cô đã hiểu ra điều gì đó nên đã ngay lập tức hỏi vấn đề mà mình quan tâm nhất.

Đám mây kia phun ra một quả cầu thủy tinh to bằng nắm tay,“Không muốn chết thì chạm vào nó!” Dường như sợ cô còn hỏi tiếp, nó tiếp tục nói thêm,“Cứ chạm vào thì cô sẽ biết!”

Tô Lăng nhìn chằm chằm quả cầu thủy tinh đột nhiên xuất hiện, không hỏi gì thêm, cô biết có hỏi nữa cũng không hỏi ra được điều gì, nhưng cô cũng không lập tức nghe lời nó. Không biết qua bao lâu, Tô Lăng lại rõ ràng cảm giác được thân thể của mình hình như còn mờ nhạt hơn trước.

“Chỉ vài phút nữa thôi là cô sẽ vĩnh viễn biến mất đấy!” Đám mây dường như hơi sốt ruột, đây là người chấp hành nhiệm vụ mà vất vả lắm chủ nhân mới coi trọng, đừng chết chứ.

“Trái tim” Tô Lăng co thắt lại, thực sự đã nhìn thấy chân mình biến mất, lúc này, cô không chút do dự nắm lấy quả cầu thủy tinh kia, nếu có thể sống sót thì mang hình thái gì cũng được, đây là bản năng muốn sống của con người.

“Khế ước hoàn thành, tiến hành nhiệm vụ!” Ngay sau đó, quả cầu thủy tinh kia bỗng biến mất trong lòng bàn tay Tô Lăng, rồi cô nghe thấy giọng nói điện tử vang lên.

Nhưng Tô Lăng còn chưa tỉnh táo lại đã cảm thấy cháng váng đầu, lần này là thật sự cảm giác được. Không chỉ thế, cô còn cảm thấy cả người mình từ đầu đến chân đều cực kỳ đau nhức, sau đó cô hôn mê.

“Rống… Rống… Rống…”“Bính bính bính”… Bên tai có những âm thanh liên tiếp vang lên.

Không biết qua bao lâu, đợi đến khi Tô Lăng bắt buộc mình mở to mắt, Tô Lăng thiếu chút nữa bị cảnh tượng trước mặt hù chết.

Bên ngoài cửa sắt cách đó không xa là vài bóng người mặc quần áo rách nát, nhưng nhìn kỹ lại không hề giống người, làn da màu tím đen, có một tên còn lệch đầu giống như sắp rơi xuống, những tên khác cũng khó coi không kém, há to miệng nhễu nhại máu, cụt tay, ruột lòi ra, cực kỳ kinh khủng.

Lúc này, chúng đang cố gắng đánh vào cánh cửa sắt lỏng lẽo kia. Móng tay bén nhọn vươn dài qua song cửa sắt, vung lên liên hồi. Giống như ngửi thấy được mùi đồ ăn thơm ngon ngào ngạt bên trong cửa sắt, trong miệng đều chảy ra nước miếng tanh hôi.

Tô Lăng tuy đã tỉnh táo, nhưng dù là ai đột nhiên thấy những kẻ giống quái vật kia thì đều sẽ sợ hãi, đồng tử co lại, cả người vô ý thức rụt ra sau. Nhưng cô không nghĩ rới chân mình lại bủn rủn khiến cô té ngã xuống đất, đột nhiên cảm giác được sự đau đớn kịch liệt ở hai cánh tay khi va xuống đất. Cô nâng tay lên, nhìn thấy máu đỏ tươi, tim Tô Lăng đập mạnh nhìn đôi tay trắng nõn, ánh mắt hoảng hốt, hoàn toàn quên tình cảnh lúc này,“Mình… có thân thể?”

Nhưng Tô Lăng còn chưa cảm thán xong, đã nghe thấy một tiếng nói sắc bén vang lên, “Á!! Đồ ngu xuẩn!”

Cô loáng thoáng nhìn thấy một người mặc áo da màu đen đi tới trước mặt mình, ngẩng đầu lên, nhìn thấy một khuôn mặt đáng yêu, ánh mắt lại ra vẻ chán ghét,“Cô điên rồi, bị bệnh đã đành, bây giờ tay lại còn bị trầy xước chảy máu nữa, cô có biết thây ma rất mẫn cảm với mùi máu hay không thế!”

Cô ta vừa mới dứt lời liền nghe thấy tiếng va chạm của cửa sắt càng lớn thêm, hơn nữa tiếng gầm rú kia rõ ràng cao vút hơn ban nãy không ít. Hiển nhiên cô ta nói không sai, những kẻ bị gọi là thây ma kia đúng là càng thêm hưng phấn.

“Thật đúng là phế vật, không biết vì sao anh tôi lại cứ đòi mang theo cô!” cô ta hung tợn trừng Tô Lăng, khuôn mặt đáng yêu không chút che dấu sự chán ghét, những người khác nghe thấy tiếng cô ta trách cứ nên cũng đi đến. Cô ta xoay người nói với họ,“Anh hai, Nghiêm đại ca, chúng ta phải lập tức rời khỏi đây, lúc trước vì cái đồ phế vật này đã trì hoãn rồi, bây giờ tên phế vật này bị thương, còn chần chừ thì có lẽ đám thây ma xung quanh đều sẽ đổ xô lại đây mất!”

“Tôi…” Tô Lăng lúc này cảm thấy đầu mình rất choáng váng, nhưng cô cũng không biết mình bị gì. Tuy rằng cô gái kia ăn nói khó nghe, nhưng đều là sự thật. Cô vừa định xin lỗi lại bỗng cảm thấy cổ áo mình bị người ta xách lên, ngay sau đó là bóng tối đánh úp lại, Tô Lăng hoàn toàn bất tỉnh.

Vừa hôn mê, một màn hình lớn nhanh chóng hiện ra trong đầu Tô Lăng, giống như xem phim vậy, mà máy chiếu phim lại là quả cầu thủy tinh kia.

Đến khi toàn bộ hình ảnh được chiếu xong, Tô Lăng vẫn còn cảm thấy không thể tin nổi, thì ra cô xuyên đến một quyển sách, là một quyển truyện Tận thế. Thân thể mà cô đang sử dụng là một cô bé cùng tên với cô, Tô Lăng, là một nhân vật nữ phụ chết sớm, còn làm người ta chán ghét.

Trong câu chuyện, Tô Lăng sinh ra trong thế gia quân nhân, cha mẹ hàng năm không ở nhà, bởi vậy áy náy, bồi thường cô đều bằng tiền tài khiến tính cách của Tô Lăng trở nên cực kỳ bốc đồng, nhưng lòng dạ lại không xấu. Thiên kim tiểu thư sống trong nhung lụa chưa từng bị suy sụp, thế nhưng, virus thây ma lan rộng làm trái đất biến thành một thế giới mà khắp nơi đều là thây ma ăn thịt người.

Điều này đối với một cô gái tay trói gà không chặt mà nói, ngoài sợ hãi và thét chói tai ra, vẫn chỉ là sợ hãi.

Nhưng cũng coi như cô khá may mắn, đúng lúc gặp được Nghiêm Cảnh Phong và Diêu Gia Minh – người từng làm cấp dưới của cha mình. Họ vốn đang đến đại học của cô để cứu em gái của Diêu Gia Minh, Diêu Mỹ Mỹ. Vì vậy, nói đúng ra, hai người này cũng nhân tiện cứu cô là vì nể mặt cha cô.

Là thiên kim tiểu thư nhưng Tô Lăng cũng không ngốc, biết khi nào thì nên kiềm chế tính tình tiểu thư của mình, nhất là suốt hành trình, chứng kiến một số người đã bất chấp nhân tính, giết người ăn thịt người như chuyện thường, mà cô lại không có võ hay khả năng gì, cho nên cô càng trở nên dễ bảo hơn trước kia.

Suốt chuyến đi, Tô Lăng kiềm chế tính tình của mình khiến những người đồng hành đều thoải mái hơn nhiều, tuy rằng trong nhóm vẫn có người chướng mắt dáng vẻ kiêu ngạo trước kia của Tô Lăng, thường xuyên gây sự, ví dụ như Diêu Mỹ Mỹ.

Nhưng rất nhanh sau đó, vì gặp phải thây ma biến dị cấp một gây nguy hiểm, họ gặp được nữ chính của quyển sách này, Tiêu Vũ Đồng, tất cả đều thay đổi.