Nhật Ký Xây Dựng Tổ Chức Ở Nơi Dị Giới Xuyên Qua

Chương 7: Nhật Ký Ngày Gặp Lại Cố Nhân




Thoát khỏi vòng tay 'yêu thương' của các bà bà, Tà Vân rốt cuộc nhập công việc. Kệ bếp quá cao nàng vốn đứng không tới, tác hại của thân thể bé nhỏ đến rồi. Nàng đành phải nhờ đầu bếp làm giúp, tuy đầu bếp của vua địa vị không nhỏ. Nhưng một tiếng thúc thúc chiêu thức thi triển chưa bao giờ thất thủ. Đến hắn cũng không ngoại lệ, nếu không được thì con còn có phía sau các bà bà....

Ngự trù chính Vương Bác, tâm địa phúc hậu đoan chính. Đối với nàng đáng yêu oa nhi cũng một mực yêu thích. Nay hắn rãnh việc, nên nàng sai gì hắn cũng đáp ứng.

Tà Vân cho Xuân Hỉ bồng lên, nói với Vương Bác công thức. Xong xui lại nhìn kỹ xem hắn vừa làm vừa chỉ thêm. Nữa canh giờ sau, công tác chuẩn bị đều đầy đủ hết cả. Chỉ còn đợi băng của Tiểu Dân Tử đem về.

Trong bếp, Xuân Hoa nghi hoặc nhìn máy chén đường lỏng xanh, vàng, tím óng ánh màu. Quay qua hỏi Tà Vân nhờ nàng giải đáp. "Tiểu thư, cái này là gì nha, ăn như vậy luôn sao?"

Tà Vân phì cười, " Ăn như vậy? Tỷ tỷ ngốc, ăn như vậy sẽ ngọt chết. Hì hì". Sau đó Tà Vân với lấy một chén màu tím đường, "Tỷ tỷ món này rất ngọt, phải ăn với băng".

Tà Vân múc một muỗng nhỏ si rô thơm lừng cho Xuân Hoa nếm thử. "Thế nào? ". Nếm xong si rô Xuân Hoa hai mắt hưng phấn, " Ngon quá, nhưng quả thật rất ngọt!"

"Hì hì, đợi chút nữa ta sẽ giải thích luôn một lúc". Tà Vân cười nói bí mật. Một lát sau, Tiểu Dân Tử về tới ôm trong người hộp băng lớn. "Tiểu thư, về rồi, về rồi, ây da tê hết cả tay".

Hắn vừa bỏ xuống hộp đã nghe Tà Vân một câu tập kích phun máu. "Cảm ơn Dân Tử ca ca, nhờ huynh lần nữa đem đến ngự thư phòng."



"A", Tiểu Dân Tử đơ người luôn rồi! Hắn, hắn hôm nay thật đáng thương. Xuân Hỉ cười sặc sụa, Tà Vân cùng Xuân Hoa cũng một mặt ý cười.

Tà Vân đã sớm nhờ huynh đệ Ngân Vũ thông tri nói nàng một lát sẽ đến. Nàng cũng phải mau mới được, kéo dài thời gian băng sẽ càng ít đi.

Đẩy nhanh cước bộ, Ngự thư phòng nhanh chóng đến địa điểm. Hiên Viên Dân đã chờ bên trong từ lâu. Hắn vốn còn giận việc Tà Vân đuổi khéo hắn về ban trưa. Đang buồn bực ở Ngự thư phòng, không ngờ nghe tin nàng tự tay làm điểm tâm cho hắn. Này oa nhi làm hắn trách cũng không được, ghét cũng không xong.

Bước vào Tà Vân vốn không muốn hành lễ, cũng không còn tâm trạng. Hiên Viên Dân lười để ý, cho nàng chạy như bay đến chỗ hắn. Phía sau bọn người Cẩm Tú viên đi theo, theo lý phải ở bên ngoài. Nhưng Tà Vân một mực nói cần họ mới hoàn thành nên phải vào.

Trên tay bọn họ bưng nhiều bát, tô, phía sau Tiểu Dân Tử được huynh đệ Ngân Vũ trợ giúp ôm hộp lớn băng. Vừa vào họ ngạc nhiên vô cùng khi Giang vương cũng ở đây. Vốn họ muốn hành lễ nhưng vì bưng nhiều đồ nên Hiên Viên Dân miễn. Chỉ có Tà Vân không để ý nên không biết Giang vương đang ở đây.

Giang vương phong thái nho nhã, sắc khí điềm đạm. Hắn xưng mỹ nam hạng nhì không ai dám đứng trước. Vẻ đẹp như thoát tục thiên tiên, mỹ mà không mềm. Hiên Viên Nghị hôm Tà Vân ở bãi săn bắn đã thấy qua nàng. Thật ra mỗi lúc ở bãi săn sự việc đều có sự hiện diện của hắn.

Từ lâu tò mò này oa nhi, hắn không cần chờ đến hoàng đệ yêu cầu. Hiên Viên Nghị đã cho người điều tra nhiều mặt, nhưng thu về tình báo bằng không. Tà Vân đứa nhỏ như từ trên trời rơi xuống, không hề liên hệ gì đến thế giới này. Càng làm hắn lưu tâm, từ sau khi nàng đến hoàng đệ vui vẻ hơn hẳn. Hoàng đệ cũng đã nói rõ với hắn, bảo hắn nghĩ nhiều. Mong sau, là hắn nghĩ nhiều rồi.

Đang lúc trong ngự thư phòng bàn bạc tấu chương, nghe đến Tà Vân đến tìm hoàng đệ. Hắn cũng một lòng mong gặp lại oa nhi làm hoàng đệ để tâm. Trong khi Giang vương đang quan sát Tà Vân, nàng đang làm gì?

Tà Vân từ lúc vào đã chui vào đám thị vệ phía sau Hiên Viên Dân. Nàng đang tìm, tìm kiếm một người đủ năng lực! "A" lại là tác hại của việc thấp bé, Tà Vân va vào một người cứng cáp thân thể. Nhìn lên khuôn mặt, là Lưu Vĩ thị vệ cận thân Hiên Viên Dân. Là một tuấn tú thị vệ nga. Nàng gật gù, ừm quyết định chọn hắn đi.

Hiên Viên Dân còn đang khó hiểu nàng đang làm gì. Đã thêm một việc nữa làm hắn hộc máu. Tà Vân nàng, nàng đưa tay sờ sờ bụng tên thị vệ kia.

Tà Vân đang 'ngây thơ' vô số tội sờ múi bụng Lưu Vĩ. Nàng càng thêm chắc chắn chọn hắn là đúng! Bị Tà Vân ăn đậu hũ, Lưu Vĩ mặt than cũng biến đỏ. Xong, Tà Vân còn nắm tay kéo y ra khỏi đám người. "Lưu Vĩ ca ca, ta muốn nhờ huynh giúp". Tà Vân đã nhờ, từ chối được sao. Tà Vân thật ra muốn nhờ hắn gọt băng nhuyễn ra.

Giang vương quan sát Tà Vân từ lâu cũng phì cười của nàng động tác. Oa nhi thật sự quá ngây thơ sao? Hay nàng đang ăn đậu hũ Lưu Vĩ vậy? Haha.



Đen mặt từ lâu Hiên Viên Dân thật muốn phun một bụng máu. Nàng ỷ là oa nhi nên tùy tiện vậy sao? Gặp ai cũng tùy tiện 'ca ca, tỷ tỷ', tùy tiện sờ vào người nam nhân như vậy. Muốn sờ? Hắn cũng có!

"Buông ra, Tà Vân! Ai cho ngươi tùy tiện nắm tay nam nhân như vậy! ". Hiên Viên Dân rốt cuộc bùng nổ, nàng như vậy quá đáng rồi!

Tà Vân giận cả mình buông ra Lưu Vĩ tay, thầm nhủ tên hoàng đế này làm sao nữa đây. Oa nhi bị như vậy phải khóc, phải khóc... Nàng lần nữa tự cấp mình nhiều uất ức nhăn mặt, khóc!

"Oa.. Oa.. Hức... Ta không có, ta,ta là muốn, muốn, nhờ việc... Hức... Người, người cũng không, ôm ôm, ta... Hức ". Hừ, ngươi có gì bất mãn việc ta làm sao? Tiện thể cáo trạng ngươi! Xem ngươi mất mặt đi, hừ.

Tà Vân vừa òa khóc, đám người liền lúng túng không biết làm sao. Họ đều cảm thấy hoàng thượng quá đáng, chỉ là oa nhi thôi mà. Tà Vân còn vì người mà làm điểm tâm đặc biệt. Nhanh chóng Hiên Viên Dân trở thành tâm điểm ánh nhìn của mọi người. Tỷ muội Xuân Hoa muốn tiến lên dỗ Tà Vân lại sợ Hiên Viên Dân. Thành ra không ai dám lên, Tà Vân vẫn khóc đau tâm liệt phế.

Hiên Viên Dân bị câu ' người cũng không ôm' của Tà Vân làm tỉnh. Nàng chỉ là đứa nhỏ, hắn vừa rồi sai lầm sự tình. Cuốn cả lên, hắn vội đi đến muốn ôm Tà Vân dỗ nàng.

Tránh ra cái ôm sắp tới của Hiên Viên Dân, Tà Vân chạy ngược hướng đối diện. Vừa hay trúng người nào đó, thuận thế muốn hắn ôm mình lên. Nàng được hồi đắc ý, hừ muốn ôm ta? Ta cho người khác ôm, tức chết ngươi hắc hắc.

Nhìn đến sau một tầng nước mắt trước mặt người, hắn ôm nàng lên. Trong mắt Tà Vân như được rửa sạch, trước mặt này người đang cười. Thật sự, thật sự cười rất giống khi đó mẹ nàng. Nàng là không phải khóc quá hoa mắt, nhìn lầm. Là sự thật trước mắt rất giống!

Giang vương là lần đầu nhìn gần như vậy Tà Vân, trong lòng khẽ động. Kia đôi mắt thật đẹp, cũng thật tinh khiết. Đằng sau kia tầng nước mắt, cả một hồ thủy tinh lấp lánh. Thật sự, cuốn hút. Hắn ngạc nhiên khi nàng đến ôm hắn, vừa im lặng được chút Tà Vân lại òa khóc.

Lần này khóc là khóc thật sự, là đau lòng thật sự. Hình ảnh kia lúc tai nạn xe đó, mẹ ôm thật chặt nàng. Kia thời điểm đáng lẽ phải chết, vì mẹ bảo vệ mà nàng còn tồn tại. Nay gặp lại khuôn mặt sâu trong tâm, dường như muốn phai lại đậm.

Ôm nàng thật chặt trong ngực, Giang vương lần đầu thấy hắn đau lòng đến vậy. Tà Vân khóc nhưng tâm hắn vô cùng đau nhói. Bên kia Hiên Viên Dân nhìn khoảng không Tà Vân điểm chạy đi. Lại nghe nàng khóc càng thương tâm hơn, hắn vạn lần có lỗi.

Cứ thế cả nữa canh giờ, Tà Vân đã mệt mỏi. Nàng kiếp trước lẫn kiếp này uất ức đem ra khóc hết rồi. Ông trời có nhìn thấy không? Có thương tâm cùng ta không? Nếu ông còn chút lương tâm xin ông phù hộ gia gia ta, bên kia thế giới sống thật tốt.



Tựa vào vai Giang vương chưa muốn ly khai, Tà Vân thật không muốn ly khai. Thật lâu rồi nàng mới nhìn đến người giống mẹ như vậy. Có lẽ do thân thể trẻ con này mà ra, làm nàng yếu đuối hơn hẳn.

Hiên Viên Dân đau lòng nhìn Tà Vân trong ngực hoàng huynh. Lại chột dạ vô cùng với ánh mắt trách móc của hoàng huynh. Hắn cũng không muốn, hắn vốn trước giờ việc gì cũng có tính toán. Nhưng từ khi gặp Tà Vân, hắn thật sự không tính ra cảm xúc tiếp theo.

Hiên Viên Dân thấy Tà Vân đã nín, muốn đến ôm nàng xin lỗi. Vừa lại gần đã bị ngăn lại."Suỵt, nàng ngủ rồi". Giang vương nhỏ tiếng sợ nàng kinh động.

Mọi người ngạc nhiên, Tà Vân quả là khóc mệt liền ngủ thiếp đi. Nàng đã như vậy bọn hắn cũng không biết làm sao. Đành nhìn Hiên Viên Dân cùng Giang vương chờ chỉ thị.

Giang vương thở dài, " Thôi thì trở về viện của nàng. Việc hôm nay kết thúc vậy đi". Lại quay ra nói với Hiên Viên Dân, " Đệ ở lại, giải quyết chuyện còn lại đi".

Xuân Hoa muốn lên bồng lại Tà Vân, Giang vương lắc đầu. Nàng hiểu ý, ra hiệu mọi người về Cẩm Tú viên. Cả đoạn đường, Giang vương nhận ra. Hắn có lẽ, từ đầu đã sai lầm hắn không nên nghi ngờ quá một oa nhi.

Trong lòng một mặt có lỗi, tay ôm Tà Vân chặt hơn một chút. Tà Vân lại một giấc sâu, tìm khoảng ấm áp chôn mặt vào ngực Giang vương. Hiên Viên Nghị mỉm cười, cước bộ chậm lại.

Ở lại Ngự Thư phòng, Hiên Viên Dân ngồi đờ trên ghế. Nhìn hộp băng trong tay Lưu Vĩ đã tan, lại nhìn mấy chén đường. Vương tay một muỗng màu xanh hương dứa. Thật ngọt, ngọt đến nỗi làm tâm hắn đắng đi. Không biết từ lúc nào, Tà Vân đã ảnh hưởng tâm trạng hắn.